Trong chốc lát Triệu Thần đã có quyết định, thân ảnh hắn dần trở nên quỷ mị, chỉ để lại tàn ảnh, tay cầm mấy cân thuốc nổ bỏ lại gần đài tế lễ, lại âm thầm để thêm mấy quả vào trộn lẫn vào những bộ xương khô xung quanh, đợi đến khi sắp xếp xong mọi thứ, hắn dần dần tiếp cận phạm vi của chiếc lồng chờ đợi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Bỗng chốc khu vực tế lễ nháo loạn cả lên, tình huống trở nên rất hỗn loạn, lúc này Triệu Thần lại phóng ra hàng đống đạn khói khắp nơi, ngay lúc mấy bộ xương khô ở gần chiếc lồng còn đang mơ hồ nhìn xung quanh, hắn đã lợi dụng đạn khói dày dặc trực tiếp lao vào, tung chiêu kết liễu từng tên một.
Triệu Thần vừa thi triển thiên nhãn vừa xử lý mấy bộ xương canh gác, đồng thời đập nát ổ khoá của chiếc lồng, lúc này mấy người trong lồng còn đang hoang mang chưa biết chuyện gì xảy ra, đều giật mình nhìn hắn.
"Ta nhận ủy thác đến đây cứu vị tiểu thư họ Trịnh, nhanh chóng theo ta ra ngoài." Mấy người thấy là người đến cứu mình đều vội vàng đứng dậy, mừng rỡ như điên chạy theo sau Triệu Thần, hắn một đường phóng ra dị năng, nhân lúc đạn khói còn chưa tan hết mạnh mẽ mở ra một con đường, tới khi thoát ra khỏi đài tế lễ, đạn khói đã tan hết, những thi cốt phản ứng lại đuổi theo, đoàn người thấy vậy vắt chân lên lao như điên, hận không thể mọc thêm vài cái chân để chạy.
Ba người đã bị tiêu hao hết dị năng cho nên mới bị vây bắt, đến hiện tại cũng chưa khôi phục được bao nhiêu, bây giờ lại phải chạy trốn khiến ba người tương đối chật vật, nhưng mà dừng lại chỉ có con đường chết, bọn họ đành phải cắn răng cắm đầu cắm cổ chạy, chẳng mấy chốc bốn người đã chạy ra khỏi thành, Triệu Thần dùng thiên nhãn quay lại nhìn qua toà thành, đây chính xác là một toà thành đổ nát, khắp nơi phơi những bộ xương treo lơ lửng trên tường thành.
Hắn đưa cho ba người đang kiệt sức vài viên tinh hạch để hấp thu, chính lúc này dị biến bất ngờ xảy ra, cả bầu trời trong vắt bỗng chốc hoá thành một màu đỏ như máu, mặt đất liên tục rung chấn rầm rầm, cát vàng xung quanh như bị một thế lực nào đó hút xuống phía dưới.
Không ổn! Triệu Thần cảnh giác nhìn xung quanh, rung chấn càng ngày càng tăng mạnh, toà thành trong chốc lát đã sụp đổ, bị cát nhấn chìm.
Triệu Thần nhanh chóng dẫn dắt mọi người chạy về phía lối ra của lỗ hổng, chân không may dẫm vào một khoảng không, toàn bộ đoàn người bị rơi xuống hố cát đen, trước khi rơi xuống Triệu Thần túm lấy vị tiểu thư kia giữ lấy nàng, còn hai người kia dù hắn có tâm cũng vô lực quản.
Xung quanh bỗng chốc đen nhánh một mảnh, Triệu Thần dùng linh lực bao trùm lấy hắn và Trịnh Sảng, hai người không có hao tổn gì rơi xuống mặt đất, nơi này không hiểu vì sao không có mặt trời mà vẫn sáng như ban ngày, khắp nơi là những căn nhà được dựng bằng đất và đá rất rộng lớn, lúc này Triệu Thần đang đứng trên vách đá nhìn xuống nơi này, hắn lại ngước lên nhìn bầu trời ảm đạm phía trên, không có giấu vết của hố cát ban nãy, phảng phất rằng hắn vừa lọt vào một thế giới khác vậy.
Không còn cách nào, Triệu Thần thở dài, đành phải đi vào nơi này xem xét tìm lối ra, hắn nhìn xung quanh không thấy hai người đàn ông theo sau đâu, đoán chắc bị rơi ở nơi nào rồi, may thay khi rơi xuống hắn đã kịp thời giữ lấy Trịnh Sảng, nếu không hắn còn phải hao công tổn sức đi tìm nàng.
Triệu Thần đi vào thôn xóm nhỏ, những căn nhà này được dựng bằng đá khá đơn sơ, chỉ rộng khoảng vài mét vuông, bên trong bàn ghế đổ nằm rải rác, vật dụng rơi tứ tán, bên trên còn phủ một tầng bụi dày giống như từng có một cuộc di rời gấp gáp diễn ra.
Đi thêm một lúc, bỗng nhiên hắn cảm nhận được cách đây không xa có một trận dao động linh lực, là có người đang giao chiến sao?
Vị tiểu thư họ Trịnh có lẽ là bị kinh hách quá độ, suốt quá trình chỉ im lặng lẽo đẽo đi theo sau Triệu Thần, hắn đi đâu nàng đi theo đó.
Hai người đến gần khu vực phát ra linh lực giao động, đứng từ xa quan sát, thấy một đoàn đội đang chiến đấu với lũ quái vật bọ cạp đuôi rồng, sinh vật này hắn biết, loại quái vật cấp ba này chỉ sinh sống quần cư, chia thành từng ổ, mỗi ổ ít nhất cũng hơn một trăm con.
"Triệu Dực, coi chừng phía sau!"
Hự!
Triệu Dực bị một con bọ cạp đuôi rồng tập kích, máu tươi thấm đẫm phía sau lưng, trong nháy mắt máu chảy ra dần dần chuyển sang màu đen đậm, bọ cạp đuôi rồng là một loại quái vật mang độc tố cực mạnh.
A? Trong đoàn đội kia có một thiếu niên nhìn có điểm quen mắt, hình như là con trai của Triệu La Hầu Triệu Dực, đụng phải ổ quái vật bọ cạp đuôi rồng, xem ra hôm nay vận khí của bọn hắn có vẻ rất tốt.
Triệu Thần dựa người vào cột đứng một bên xem trận chiến.
"Ngươi...không định đi cứu bọn họ hay sao?.”
Trịnh Sảng từ nhỏ được gia tộc nuông chiều bảo bọc, nàng không có tính khí kiêu căng, chỉ là được bảo bọc quá nhiều dẫn đến bản tính của nàng có phần đơn thuần, nhìn thấy người khác gặp nạn có chút không khoanh tay đứng nhìn được.
"Tại sao ta phải cứu bọn họ? Ta được gì khi làm vậy? Nhiệm vụ của ta chỉ là đem ngươi ra khỏi đây thôi Trịnh tiểu thư.” Triệu Thần hài hước nhìn nàng.
"Ta.." Trịnh Sảng nhìn hắn không biết nên nói thế nào, nàng quay đầu sang một bên không xem tiếp trận chiến này nữa.
"Bên kia là ai? Xin hãy giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ đáp lễ hậu hĩnh.” Trong đoàn người phía xa có một tên phát hiện ra Triệu Thần, hắn kinh hỷ hô to nhưng Triệu Thần chỉ dửng dưng nhìn hắn.
"Các ngươi cho ta cái gì?"
“Hai mươi vạn tinh hạch.”
“Tinh hạch a? Rất tiếc bây giờ ta không cần tinh hạch.” Triệu Thần lắc đầu đáp.
"Chúng ta ở đây phát hiện ra một vòng tay cổ có giá trị liên thành, ngươi giúp chúng ta giết sạch lũ quái vật này, chúng ta sẽ đưa ngươi chiếc vòng ấy!" Bên kia gấp gáp vừa rống lên, vừa ra sức chém giết lũ bọ cạp đuôi rồng, tình huống đang hết sức căng thẳng.
Cổ vật? Mắt Triệu Thần sáng lên, hắn đang tìm kiếm cổ vật để rèn một thanh kiếm, cổ vật trên thị trường có giá trị liên thành, tình hình kinh tế hiện tại của hắn không đáp ứng được với giá trên trời đấy.
Triệu Thần nở nụ cười, đúng lúc đang buồn ngủ thì có người kê gối cho, vụ làm ăn này, hắn nhận!
Triệu Thần tạo một kết giới xung quanh Trịnh Sảng, phòng ngừa vị tiểu thư này xả thân vì nghĩa mà lao ra, dặn dò không cho phép nàng ra ngoài phạm vi kết giới, nếu không may bị làm sao, hắn mang xác nàng về cũng không chắc lấy được thù lao mình mong muốn.
Sắp xếp xong xuôi, hắn mới lao như bay vào trận chiến.
Rầm! Rầm! Rầm!
Lôi Diệt Thiên Địa!
Từng đợt từng đợt sét từ trên không trung bổ xuống lũ quái vật tạo thành mấy cái hố, trong sát na tiêu diệt được không ít bọ cạp đuôi rồng, tay phải hắn hoán ra một thanh kiếm lao vào chém giết, thân ảnh quỷ dị, kiếm pháp phiêu dật điên cuồng như kinh phong, đi tới đâu xác chết la liệt tới đó, lũ bò cạp cảm nhận được nguy hiểm từ người này, nhanh chóng chụm lại phát ra tiếng kêu vang thanh.
"Không tốt, tụi nó đang triệu hồi vương!"
Mấy người kia thấy tình hình không ổn, vội tập hợp lại với nhau chuẩn bị nghênh chiến, Triệu Thần biết bọn hắn đã là nỏ mạnh hết đà, bên kia Triệu Dực đang được dị năng giả hệ trị liệu ra sức chữa trị, quá trình không quá khả quan, hầu như chỉ có thể ngăn chặn bớt đi độc tính xâm nhập mà thôi.
Triệu Thần cố gắng đẩy nhanh quá trình hết sức có thể, hắn tựa như một chiến thần điên cuồng chuyển động giữa bầy quái, kiếm khí sắc bén lạnh lùng kết liễu kẻ thù, máu của những con quái vật bắn tung toé nhưng không hề có một giọt nào vương lại được trên quần áo của hắn.
GRÀO!
Đám bò cạp nhanh chóng rút lui về bao quanh vương của nó, tạo cho mọi người ít thời gian thở dốc.
Bọ cạp đuôi rồng chưa trưởng thành chỉ ở cấp ba, vương của bọ cạp đuôi rồng ít nhất cũng là cấp bảy, không ngoài dự đoán, con bọ đuôi rồng vương này ở cấp bảy.
Đối mặt với một đối thủ cấp bậc càng cao sẽ càng làm cho Triệu Thần thêm phần phấn khích, thực lực của hắn sau nhiều lần ra vào các lỗ hổng làm nhiệm vụ cũng đã được nâng lên, đúng lúc này lại có một con quái vật cấp bậc cao cho hắn luyện tay.
Triệu Thần dang tay dần dần bay lên không trung, tay ấn thủ quyết.
Xung quanh hắn bỗng chốc xuất hiện rất nhiều thanh kiếm từ linh lực huyễn hoá thành, từng thanh từng thanh đều mang theo một cỗ sát thiên phạt địa.
Vạn Kiếm Quy Tông bí pháp như tên, vạn kiếm theo từng sợi linh lực hoá hình thành, kiếm khí sắc bén, uy lực mạnh mẽ có lợi thế cho việc đánh quần công, đáng tiếc tu vi của hắn còn quá thấp, chưa thể thi triển được hết uy lực của bí pháp này, hiện tại chỉ mới miễn cưỡng huyễn hoá được một trăm thanh kiếm khí.
Vạn Kiếm Quy Tông! Xuất!
Sát!
Rầm! Rầm! Rầm!
Đám bọ cạp cấp thấp bị kiếm khí xuyên đến, con thì chết con thì chạy tán loạn cả lên, bọ cạp đuôi rồng vương là con chịu nhiều sát thương nhất, cả người loang lỗ vết máu nhưng vẫn chưa thể kết liễu được nó, da của loài bọ cạp này rất cứng rắn, độ phòng thủ cao, nọc độc trên đuôi lại là kịch độc, cực kỳ khó đối phó.
Bọ cạp vương rầm gú lên đầy phẫn nộ, dù bị thương nó vẫn lao về phía Triệu Thần với tốc độ rất nhanh, hắn nhanh chóng chính diện nghênh chiến với nó.
Đoàn người đã cạn kiệt dị năng rút ra xa nhìn trận thế bên này, ai nấy đều giật mình há hốc mồm, trong lòng đều thầm hô một tiếng đại lão, bên kia Triệu Dực đã lâm vào hôn mê.
Trịnh Sảng đứng bên trong kết giới trợn mắt nhìn trận đấu, sinh ra từ gia tộc có thế lực, từ nhỏ nàng thấy được nhiều thiên tài được các gia tộc bồi dưỡng, nhưng một chiêu kia có uy lực thật không bình thường, nàng chưa từng thấy người nào thi triển bao giờ, cả sát khí mà chiêu thức đó lộ ra cũng làm nàng không rét mà run.
Bọ cạp vương dù sao cũng là vương của bọ cạp đuôi rồng, đã trải qua bao nhiêu trận chiến cắn nuốt đồng loại mới đi lên cấp bậc này, chiêu thức nó đánh ra giảo hoạt, lại xui xẻo khi chạm trán với Triệu Thần, thân pháp hắn quỷ dị, chỉ để lại tàn ảnh nhất nhất né tránh công kích của nó, hắn vòng ra sau, chọn một góc độ xảo quyệt chém đứt cái đuôi của nó, đồng thời hắn cũng bị chân nó đâm một nhát vào lưng, máu tươi nhanh chóng thấm đẫm một mảnh, may mắn độc của loài sinh vật này đều tập trung hết ở đuôi.
GRÀO!
Bọ cạp vương gào lên đầy đau đớn, nó đã bị thương nặng, biết rằng không thể đấu lại người này, bản năng sinh tồn gào thét bảo nó phải chạy trốn, nếu không hôm nay nó sẽ chết tại đây!
Triệu Thần làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nó, tinh hạch của quái cấp bảy, dù là tinh hạch hay túi nọc độc của nó cũng rất đáng giá nha.
GRÀO! RẦM!
Lúc bọ cạp vương ngã xuống lối ra cũng xuất hiện, Triệu Thần túm lấy Trịnh Sảng phi như bay về phía lối ra, đoàn đội bên kia thấy vậy cũng nâng Triệu Dực dậy, gấp rút ra khỏi đây, vốn dĩ bọn hắn chỉ nghĩ đến đây rèn luyện một chút, không ngờ lại thiếu chút nữa đem mạng cấp vào.