Thần Giáng


Tách tách tách!
Mùi thơm của thịt nướng toả ra khắp xung quanh, Triệu Thần lật lại con thỏ vừa làm thịt, thuần thục giã một ít rau dại nhồi vào, lại quét bên ngoài một lớp mật ong rừng, mùi hương vấn vương trong không khí, sức hút thật khó lòng cưỡng lại.

Thoả mãn hưởng dụng bữa mỹ thực này, thoáng chốc tai hắn khẽ động, như có như không đâu đó vài tiếng la hét hỗn độn, Triệu Thần khẽ nhíu mày, nếu hắn đoán không sai, có lẽ tiếng hét phát ra ở khu vực phụ cận.

Nhưng dù như thế, hắn vẫn ngồi ung dung ăn hết con thỏ nướng, cho đến khi chỉ còn lại bộ xương trơ trọi mới thong thả đứng dậy, đi xem xem tình huống như thế nào.

Grao!
Giác La nâng khối đá lớn ném về phía Cự Quái, yểm hộ đoàn đội lùi ra xa, nối tiếp khối đá là một đoàn lửa phóng tới bao phủ Cự Quái, ai nấy đều cố hết sức ngăn chặn nó lại, đáng tiếc dù như thế vẫn không gây ra được bao nhiêu thương tích cho nó, trái lại còn làm cho nó bạo nộ lao về phía bên này.
Cự Quái cấp ba, thú một sừng đến từ lỗ hổng không gian, bản tính hung tàn, toàn thân đen thẫm, lớp vảy trên thân vừa cứng rắn, vừa sắc bén, không khác gì phủ một lớp giáp dày trên mình.

Điểm yếu duy nhất của nó nằm ở phần bụng, nhưng bọn họ rất khó tiếp cận một con cự quái hung tàn, còn có độ phòng thủ cao như thế.
"Xui xẻo! Không phải chưa tới trung tâm sẽ không thể xuất hiện Quái cấp ba hay sao?"
Cả đoàn đội vừa đánh vừa chạy, cơ hồ sắp tiêu hao toàn bộ thể lực lẫn dị năng, Giác La cắn răng đấm hai tay xuống mặt đất, điều động một bức tường đá muốn ngăn chặn Cự Quái lại.
"Chạy!"
Ầm!
Cự Quái nhanh chóng phá vỡ tường đá, lúc này một nữ sinh trong đội kiệt sức vì dị năng cạn kiệt, loạng choạng vấp ngã lại phía sau, quay đầu lại Cự Quái đã đến gần, nữ sinh giống như nhìn thấy tử thần trước mắt, sắc mặt tái mét, trong tiếng kinh hô của đồng bạn, nàng nhắm mắt phó mặc cho số phận.
Triệu Thần lúc này nhanh như chớp phi thân đến, điều khiển linh khí phóng con dao găm trên tay ra.

Nghe thấy cự quái rống lên một tiếng, khi nữ sinh giật mình mở mắt ra, một thân ảnh thon dài đã đứng cách đó không xa, chỉ thấy Cự Quái bị một con dao găm cắm sâu vào mắt, nó phẫn nộ rống lên, đổi hướng lao về phía thân ảnh kia.

Nữ sinh chợt hoàn hồn, vội vàng dùng hết sức bình sinh bò dậy, chạy đến bên cạnh đồng bạn.
“Tử huyệt của nó là huyệt thần khuyết!“.

Triệu Thần bùng phát dị năng hệ lôi, đánh vỡ cái sừng trên đầu của Cự Quái, nó gào lên đau đớn, không đợi nó hồi phục tinh thần, một đoàn sét tím đã dùng góc độ xảo quyệt đánh cho nó một cái, nó tê liệt ngã nghiêng sang bên cạnh.

Hắn nhân cơ hội hoá tia sét thành lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng vào huyệt thần khuyết của nó.
Giết chết Cự Quái đào ra tinh hạch, Triệu Thần cầm viên tinh hạch quan sát, lộ ra thần sắc hài lòng, tinh hạch cấp ba trung phẩm, thứ tốt!
Đoàn đội đứng cách đó không xa, nhìn thấy hắn đã giết chết được con Cự Quái đều thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người tiến lên rối rít nói lời cảm tạ với Triệu Thần.

Đội ngũ này không tính là nhiều người, ba nam hai nữ, dị năng chưa đến cấp ba, vì thế mới bị Cự Quái đánh cho chật vật như vậy.
May mắn trong đội ngũ có dị năng giả hệ trị liệu, tên là Gia Ý, dưới sự tác động dị năng của Gia Ý, thương thế mọi người nhanh chóng đóng vảy, không còn gì đáng ngại.

Lúc này Triệu Thần mới biết đội ngũ này là học viên năm nhất học viện Đông Hoàng, được lão sư dẫn đoàn học viên mới ra ngoài lịch luyện, kết quả không may gặp một con Quái Ảnh quấy nhiễu, đến khi kịp phản ứng lại, mấy học viên đã lạc đoàn với lão sư của mình rồi.
Triệu Thần thầm nghĩ, Quái Ảnh là sinh vật có bản tính ôn hoà, nếu không ai chủ động công kích nó thì nó chỉ tạo ra ảo ảnh, sẽ không không chủ động công kích người khác, thế nên bọn họ mới có thể bình an vô sự cho tới bây giờ.
"Còn ngươi sao lại một thân một mình ở đây? Cũng giống chúng ta bị lạc với đoàn đội sao?”.

Nữ sinh được Triệu Thần cứu ban nãy nhỏ giọng hỏi.

Thấy Triệu Thần quay lại nhìn mình, nữ sinh vội nói tiếp “Ta...ta không có ý gì khác, chỉ là muốn biết ngươi là ai, để về sau ta có thể báo đáp ơn cứu mạng.”
Không biết vì sao bề ngoài của thiếu niên này có phần văn nhược yếu ớt, nhưng khí chất trầm ổn lạnh lùng, khí tràng toát ra thật không thể khinh thường, nhớ lại giây phút vừa nãy, Hàn Dung Á vẫn không kiềm chế được rùng mình một cái.
"Ta họ Triệu, tên một chữ Thần.“ Ngưng lại một chút, hắn nói tiếp: “Ta chỉ có một mình, đi đến đây rèn luyện.”
“Ngươi một người vào đây rèn luyện, hẳn biết đường ra đúng không? Ngươi có thể giúp chúng ta ra ngoài được không?“ Một người khác lên tiếng, người trong đội nghe vậy đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Triệu Thần.

Bọn họ lạc mất giáo sư, cũng biết sự nguy hiểm của khu rừng này, chỉ mong có thể nhanh nhanh chóng chóng trở về.

“Có thể, tuy nhiên muốn ta đưa các người ra khỏi đây, tất phải có thù lao.” Triệu Thần sắc mặt không đổi, không quanh co nói thẳng ra vấn đề, hiện tại hắn cũng nên rời khỏi nơi này rồi.
“Không thành vấn đề, nhìn tuổi ngươi cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, dị năng lại lợi hại như vậy, chắc hẳn ngươi là người của một trong bảy đại học viện?” Hàn Dung Á tiếp lời dò hỏi.
“Ta không phải người của học viện nào cả.“
"A? vậy sắp tới ngươi có dự định gì không? Nếu không có chi bằng gia nhập học viện của chúng ta, có thể có tài nguyên tu luyện, lại có các lão sư chỉ điểm, với năng lực của ngươi, ta sẽ nói với gia gia cho ngươi gia nhập học viện của chúng ta, gia gia hẳn sẽ đáp ứng.” Hàn Dung Á một hơi nói.

Người này tuổi còn trẻ, dị năng đã mạnh như vậy, nói không chừng là một thiên tài đang gặp khó khăn, lại suy nghĩ đến chuyện hắn vừa nói, bèn vỗ ngực đảm bảo.

“Vấn đề học phí ngươi không cần phải lo, nhà ta có tiền, ngươi là ân nhân cứu mạng ta, ta sẽ bảo gia gia chi trả chi phí cho ngươi xem như báo đáp ơn cứu mạng.“
" Hàn Dung!“ Lúc này Giác La đưa mắt nhắc nhở nàng, cho nàng thu liễm một chút, lại nhìn qua Triệu Thần.
"Cảm tạ cậu lúc nãy đã ra tay tương trợ, cậu có ân với chúng tôi, ra ngoài chúng tôi sẽ hết sức giúp cậu trong khả năng của bản thân.” Hắn lấy ra một túi đồ, nói tiếp: “Đây là tiền cọc trước và một chiếc nhẫn không gian một mét vuông, là thành ý của mọi người."
Triệu Thần không khách khí nhận lấy, ước lượng giá trị trong tay, hắn hài lòng gật đầu.

Hắn không quên bản thân đang là một kẻ nghèo kiết xác, không một xu dính túi.
Sáng sớm hôm sau Triệu Thần tỉnh lại, đoàn người nghe động tĩnh cũng lục tục thức dậy theo.

Nghỉ ngơi một đêm tinh thần thể lực đã hồi phục tương đối, mấy người ăn uống qua loa rồi lên đường ra khỏi nơi này.

Dọc theo tuyến đường đi của bản đồ, một đường vòng vèo, đến khi trời tối mọi người dừng chân, định bụng nghỉ ngơi trong chốc lát thì dị biến phát sinh.
Ầm! Ầm!
Triệu Thần mượn lực bay lên ngọn cây quan sát.

Nhìn thấy từ xa có một thứ gì đó khổng lồ đang lao về phía này, những nơi nó đi qua đè gãy rụng rất nhiều thân cây cổ thụ, linh lực dao động đến lợi hại.


Nếu hắn đoán không sai thì có cường giả đang chiến đấu, tình huống có vẻ rất nghiêm trọng.

Lúc này trong bóng tối có mấy thân ảnh đang tiến lại gần đây, mọi người cảnh giác nhìn về hướng bên đó, bỗng nhiên Hàn Dung Á reo lên một tiếng kinh hỷ.
"Lão sư!"
Bóng người dần dần hiển lộ, bước ra là một người đàn ông trung niên, trên người mặc trang phục của học viện, nhìn thấy mấy người bọn họ trên mặt lộ ra nét vui mừng.
"Tình huống đang rất nguy hiểm, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, phi thuyền đã chuẩn bị cách đây không xa, đi mau!"
Lúc này Triệu Thần cũng nhảy xuống mặt đất, hắn nói bảo mọi người đi trước, hắn còn có việc, đến khi xong việc hắn sẽ đến học viện sau.

Thân ảnh hắn vội vàng, cũng chỉ kịp gật đầu coi như chào hỏi với lão sư, rồi ẩn mình vào trong bóng đêm, biến mất vô tung vô ảnh.
Tình huống gấp gáp, mọi người không kịp trao đổi nhiều, cứ thế theo an bài chạy về hướng phi thuyền.
Triệu Thần ở lại là có lý do, hắn ẩn ẩn cảm giác được có thứ gì đó đang kêu gọi hắn ở phía tây, hắn thầm nghĩ, trực giác của tu sĩ đều rất nhạy cảm, có lẽ ở nơi đó có cơ duyên dành cho hắn?
Triệu Thần lấy tốc độ nhanh nhất đi vòng ra sau chiến trường, theo kinh nghiệm của hắn, Hung thú càng mạnh thì vật được nó bảo hộ sẽ càng trân quý, cho dù phương thức này có vẻ không quang minh chính đại cho lắm, nhưng bây giờ là thời cơ tốt nhất để hắn đục nước béo cò.

Đi loanh quanh một hồi, cuối cùng Triệu Thần cũng tìm thấy một cửa động rộng lớn, được tầng tầng dây mây che phủ.

Hắn không do dự đi vào, xung quanh ngoài những vách động thô sơ thì không còn gì khác, Triệu Thần gấp gáp tiến vào sâu bên trong, thời gian không có nhiều lắm, hắn cần nhanh chóng tìm được thứ đang kêu gọi hắn.
Bốp! Lộc Cộc…
!!!? Triệu Thần cảm giác bản thân vừa đá phải thứ gì đó, hắn cúi xuống ấn pháp quyết, một ngọn lửa nhỏ bốc lên trên ngón tay hắn, giúp hắn nhìn rõ vật dưới chân.

Triệu Thần: “…”
Một cục đá..?
Cũng không phải, cục đá hình bầu dục, giống như một quả trứng?
Cục đá này còn có rất nhiều hoa văn kỳ lạ, cẩn thận cảm nhận còn có một dòng linh khí nhàn nhạt bao phủ xung quanh.

Triệu Thần không suy nghĩ nhiều thu lấy, trực giác mách bảo đây là thứ đã kêu gọi hắn đi về phía này.
Đến khi đi ra ngoài, Triệu Thần quan sát thấy cuộc chiến đang đi đến hồi kết, xu thế có vẻ như nhân loại sắp thắng, vùng trời đủ loại màu sắc của dị năng được phóng ra, tiếng rít gào của Cự Mãng vang lên tận trời xanh, xung quanh chiến trường cây cối đổ rạp, gần như bị san phẳng thành đất bằng, cường giả ai cũng bị thương, thảm không nỡ nhìn.


Triệu Thần tuy không phải là người lương thiện, nhưng cũng không phải loại người chỉ biết cháy nhà hôi của, hắn dồn hết toàn lực phát động dị năng, một tiếng rầm vang lên, trùm sét mạnh mẽ đánh vào Cự Mãng làm nó tê liệt trong chốc lát, các cường giả lúc này cũng nhân cơ hội kết liễu nó.
Triệu Thần phát động đòn công kích toàn lực của bản thân xong, phi thân lao về phía màn đêm.

Hắn nhân lúc cháy nhà trộm bảo vật, hiện tại không phải lúc hắn hiện thân!
Một đường hướng về phía bìa rừng, thành công thoát khỏi nơi này, đi thêm một đoạn đến một thành phố nhỏ, theo bản đồ nơi này cách Đế Đô không xa, học viện Đông Hoàng nằm ngay tại trung tâm Đế Đô.

Sắc trời đã khuya, Triệu Thần đưa chứng minh thân phận cho nhân viên khách sạn, lại đưa ra ba mươi tinh tệ cho một đêm, nguyên chủ sau khi bị đuổi khỏi Triệu gia đã bị xoá tên khỏi gia phả, ngay cả thân phận lưu trữ trên hồ sơ của quốc gia Triệu gia cũng ngại mất mặt xoá đi.

Ngoài họ tên, số tuổi, đặc điểm nhận dạng, còn lại hoàn toàn không còn thông tin nào khác.

Nhân viên quét xong thân phận, rất nhanh lấy tạp thẻ phòng đưa cho hắn.
Nghỉ ngơi một đêm, Triệu Thần hưởng thụ bữa sáng tại khách sạn cùng một ly cà phê, suy nghĩ thế giới này có chút thú vị, ngoài tu luyện nâng cấp dị năng ra, còn có rất nhiều thứ để nghiên cứu, không như ở thế giới của hắn, chỉ có suốt ngày bế quan tu luyện, sau đó đi chém giết đoạt bảo, đoạt cơ duyên.

Ăn uống no nê, hắn quay về phòng đả toạ tu luyện, dị năng ở thế giới này hắn chẳng cần ấn pháp quyết gì cả, chỉ cần dùng tinh thần lực là có thể sử dụng, còn những pháp thuật khác hắn phải vận dụng linh lực, ấn pháp quyết mới có thể thi triển được.
Triệu Thần tinh thần khẽ chuyển, lấy quả trứng từ nhẫn không gian ra, hắn ngắm nhìn nó một hồi lâu, cảm thấy hoa văn trên quả trứng này có điểm quen mắt, lại không nhớ ra từng thấy nó ở nơi nào.

Bây giờ hắn nên làm thế nào? Lấy máu nhận chủ sao?
Triệu Thần trong lòng có suy đoán, hắn rạch một đường trên ngón tay, nhỏ một giọt máu lên quả trứng, quả nhiên giọt máu đã bị hấp thu.

Hắn ngồi chờ một lúc, không có động tĩnh gì, hắn lại chờ thêm một giờ, rồi lại thêm một giờ....
Hay là phải thêm linh lực? Triệu Thần thử đưa một tia linh lực vào, thứ đó nhanh chóng hấp thu, không những vậy còn rất tham lam, điên cuồng hút đi linh lực của hắn, đến khi Triệu Thần phản ứng lại thì linh hải của hắn đã vơi đi hơn phân nửa, buộc phải tạm dừng truyền linh lực.

"Thật là một gia hoả tham ăn.” Triệu Thần để nó qua một bên, tập trung đả toạ khôi phục linh lực, trong khoảnh khắc hắn không để ý, một vết nứt rất nhỏ hiện lên trên vỏ trứng.
Chú Thích: Huyệt thần khuyết hay còn gọi là rốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận