Thần Giáng


Trước khi xuất phát đã giao hẹn, lúc vào bên trong mọi người sẽ thông qua thiết bị định vị tập hợp với đoàn đội, sau đó đồng nhất hướng về khu trung tâm, Triệu Thần một đường gặp không ít quái vật không gian, đều bị hắn giết lấy tinh hạch, tiểu xà quấn ở trên tay hắn thấy vậy hớn hở bay đến, tham lam cắn nuốt tinh hạch.

Triệu Thần cũng mặc cho nó ăn, hắn xem xét tình hình xung quanh, xác định phương hướng, chuẩn bị phóng nhanh tốc độ tìm kiếm đoàn đội Mục Nhĩ, bỗng dưng một đoàn phong cắt ngang mặt hắn, Triệu Thần nhanh nhẹn né tránh, ngay sau đó tung ra một đoàn lôi điện nhanh như chớp về phương hướng vừa tập kích hắn.
"A! Bịch!" Một bóng người rơi từ trên chạc cây xuống, Triệu Thần lật người hắn lại, người này là thuộc hạ của Vân Bác.

Ánh mắt lướt qua một tia sát khí, Triệu Thần thần sắc lạnh xuống kết liễu tên này, một giọt máu vô tình văng trúng cánh tay hắn, hắn nhăn mặt, biểu cảm đầy ghét bỏ.
Đúng lúc này thiết bị có tín hiệu, Triệu Thần lấy ra xem, phía trước hắn không xa có một đoàn chùm đỏ nhỏ chụm lại, là đoàn đội của Mục Nhĩ, Triệu Thần vận linh lực chạy như bay về phía trước.
Bùm! Grào! Grào!
Ánh sáng dị năng đầy đủ màu sắc hiện lên một khoảng trời, từng dị năng mạnh mẽ đánh vào đám chuột biến dị, chúng phẫn nộ rít gào, giống như không có cảm giác đau đớn, cứ thế điên cuồng xông lên, từng con từng con ngã xuống chất đầy thành đống, khi Triệu Thần đến nơi nhìn thấy tình huống này, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, trực giác mách bảo hắn có điều gì đó không đúng.
Chuột Hắc Ám, sinh vật này sống quần cư, quần thể bình thường cũng không đông như thế, lẽ nào...!
"Mọi người rút lui ngay lập tức!" Triệu Thần xông vào chiến trận hét lớn, hắn rút kiếm chém một số con chuột đang tiến lại gần Mục Nhĩ, thúc giục mọi người mau chóng rút lui.
Trong phút chốc bầu trời bỗng xám xịt, mây đen kéo đến, đám chuột dừng dáng vẻ điên cuồng lúc nãy, im thin thít nằm rạp xuống đất.

Một lỗ hổng hiện ra, bước ra là một thân cao hơn hai mét, thân hình bao đến kín mít, chỉ chừa lại một đôi mắt ánh lên ánh đỏ đầy tà ác, từng khớp xương khô khốc cầm một lưỡi hái khổng lồ, trông chẳng khác nào tử thần đang phán xét sinh mệnh của chúng sinh.
"Chủng Quỷ! là Chủng Quỷ! chúng ta tiêu rồi!”Đoàn đội lúc này giật mình hô lên, dáng vẻ có chút hoảng loạn, Mục Nhĩ lúc này cũng không giữ được dáng vẻ bình tĩnh nữa.
Triệu Thần sắc mặt có chút nghiêm trọng, loài sinh vật này chưa thành niên thì chỉ là cấp bốn, con Quỷ Chủng này hẳn đã trưởng thành, hiện tại nó ở cấp sáu.

Quỷ Chủng đặc tính ham thích giết chóc, nó thích nhất là hành hạ con mồi đến mất khống chế, sống không được chết không xong, sau đó cắn nuốt linh hồn của người đó, Chuột Hắc Ám là tay sai của nó, thường thường một vài con Chuột Hắc Ám sẽ không gây ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng một đám Chuột Hắc Ám hợp lại có thể hiến tế triệu hồi ra Quỷ Chủng, sứ giả của ma vương.
"Mọi người giữ vững tinh thần, cùng nhau mở một đường máu nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.” Mục Nhĩ cũng coi như là có bản lĩnh, gặp nguy không loạn, nàng bắt đầu chỉ huy mọi người tập trung về phía sau để đào tẩu.
“Đi mau!”
Triệu Thần lập tức đánh ra dị năng, tạo một con đường cho mọi người rút lui, đoàn đội cũng liều mạng chém giết để lao về phía đấy, Triệu Thần ở đằng sau hỗ trợ đoàn đội, nhìn một một đám người đã thoát ra khỏi vòng vây, lúc này mới không kiêng dè gì nữa, hắn quay đầu lại, linh lực bùng phát trong nháy mắt.
Quỷ Chủng rít rào lên lao về phía hắn, từng nhát chém chí mạng liên tiếp đều bị Triệu Thần linh hoạt tránh thoát, hắn cầm kiếm đỡ một đòn chém của nó, lưỡi hái và thanh kiếm va chạm toé ra từng tia lửa, sức mạnh phản lực làm hắn bị buộc phải lùi lại phía sau vài bước, nhìn Quỷ Chủng đang tiếp vung lưỡi hái về phía mình, hắn lách thân thể tránh qua một bên, đâm về phía hông nó một nhát, vết thương không sâu, dù không tạo được nguy hiểm gì cho nó, nhưng hắn cần cố gắng làm cho độc dược đi vào cơ thể của nó, mong có thể phát huy được một số tác dụng nhất định.
Độc dược thấm vào làm tốc độ của Quỷ Chủng chậm lại, cả hai giằng co qua lại hơn nửa canh giờ, Triệu Thần trên người đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, may mắn vết thương đều không ảnh hưởng đến tính mạng, hắn như là một con cá trạch luồn lách, linh hoạt né tránh những đòn tấn công, làm cho Quỷ Chủng rít rào liên tục, nó đang mất dần kiên nhẫn.
Grào!! Quỷ Chủng gầm lên, một nguồn năng lượng kỳ dị từ đầu nó lan ra, hướng về phía Triệu Thần.
Là công kích tinh thần! Triệu Thần nhanh chóng kết ấn bảo vệ thần thức.

Hừ lạnh một tiếng, hắn xuyên đến đây một thân tu vi đều không còn, chỉ còn lại thần thức cường đại được tôi luyện cả ngàn năm, con Quỷ Chủng này lại muốn so công kích tinh thần với hắn!
Triệu Thần nhanh chóng niệm chú, tinh thần lực phát động dồn nén tới cực hạn, hoá thành lưỡi đao sắc bén bay thẳng vào đầu Quỷ Chủng, khiến cho nó kêu gào đầy đau đớn!
Là lúc này!
Đả thương tinh thần của Quỷ Chủng, Triệu Thần nhanh chóng vận dụng linh lực, hoá hình thành tầng tầng lớp lớp thanh kiếm bay trong không trung, mỗi một thanh kiếm đều được dị năng hệ lôi bao bọc, khí tràng đầy sát phạt, hắn dần dần trôi nổi giữa không trung, kết ấn từ trên cao nhìn xuống Quỷ Chủng.
Sát!
Ầm! Ầm! Ầm!
Gần trăm thanh kiếm hướng tới Quỷ Chủng lao đến, kiếm khí sắc bén hạ sát không ít Chuột Hắc Ám ở xung quanh.

Ở giữa trung tâm, Quỷ Chủng còn chưa hồi thần từ đợt phản phệ tinh thần vừa nãy thì một cơn mưa kiếm từ trên trời phi xuống, đâm xuyên thân thể.
Grào!!!! Rầm!
Cuộc chiến kết thúc, Quỷ Chủng tiêu vong dưới hàng trăm mũi kiếm, lũ Chuột Hắc Ám mất đi đầu lĩnh chẳng mấy chốc đã tan rã tứ phía, Triệu Thần từ trên cao rơi xuống, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu, hắn thở dài lấy ra vài viên đan dược nuốt xuống, ngồi xuống điều tức.

Bí pháp vạn kiếm quy tông hắn vừa sử dụng ít nhất phải trúc cơ mới thi triển được.

Hiện tại hắn ở tại luyện khí kỳ trung cấp, ỷ vào tinh thần lực cường đại, miễn cưỡng thi triển ra bí pháp, hậu quả làm hắn bị tổn thương không nhẹ.
Triệu Thần ngồi điều tức mấy hơi rồi đuổi theo hướng đội Mục Nhĩ tẩu thoát, lúc này mọi người vừa chém giết vài lũ Chuột Hắc Ám, tuy lũ này mới cấp 3 nhưng độ linh hoạt của nó cao, cộng thêm chuyên đi theo bầy đàn, làm cả đội chật vật không ít, tuy không có thương vong nhưng bị thương là không thể tránh khỏi, đến khi Triệu Thần đuổi đến nơi, vừa lúc mọi người đang dựng lều cắm trại.

Đoàn đội thấy Triệu Thần quay lại liền đứng dậy hỏi thăm hắn, nhờ có sự trợ giúp của hắn mọi người mới bình an thoát khỏi vòng vây, Mục Nhĩ cũng bày tỏ sự biết ơn, còn nói khi về sẽ chuyển thêm tinh hạch cho hắn.
Cả đội ngồi lại ăn uống, thảo luận xem tiếp theo nên làm thế nào, người trong đội đều quay ra hỏi ý Mục Nhĩ, dù sao nàng cũng là đội trưởng, Triệu Thần ngồi một bên nhìn đốm lửa nhảy tí tách, nghe tiếng gió và tiếng côn trùng vang lên xung quanh, đêm nay phá lệ yên bình.
Người trong đoàn đội thay phiên nhau canh gác, cảnh giác qua một đêm, đến sáng tinh mơ mới thu dọn đồ đạc lên đường, dọc đường đi Triệu Thần hái được vài cây linh thảo, có một số dược liệu khá quý hiếm, đánh giết quái mấy ngày nay, số lượng tinh hạch thu được cũng rất nhiều, ngoại trừ Quỷ Chủng đột phá ngày đầu tiên ra, còn lại không có hung hiểm gì nhiều, vì thế tâm tình của mọi người trong đoàn đều rất tốt.
Mục Nhĩ là người có thu hoạch nhiều nhất, chuyến đi rèn luyện lần này tâm cảnh của nàng đã được nâng lên, tuy có một số lúc phát sinh ra tình huống ngoài dự đoán, hung hiểm nhưng bọn họ cũng may mắn vượt qua mấy ngày, đoàn người nhanh chóng giết chết cự thú vương cấp năm trong này, chuẩn bị ra khỏi lỗ hổng không gian.
Đi được một đoạn, ở nơi không xa truyền đến tiếng đánh nhau rất lớn, mọi người quay ra nhìn nhau, rất nhanh tiếng đánh nhau đã dần dần tới gần, cuộc chiến đang dần lan tới chỗ bọn họ.
Triệu Thần cau mày nhìn đoàn đội của Mặc Khinh Liên và Vân Bác, họ đang cố ý dẫn bầy quái vật không gian hướng về đây, thực sự hắn không ngại chạm trán với Mặc gia và Vân gia, chỉ là lười so đo.

Lần chạm mặt này Vân Bác và Mặc Khinh Liên liên tục nhằm vào hắn, tuy rằng hắn đã sống qua cả ngàn năm, sẽ không tính toán mấy lời miệng lưỡi cùng bọn Vân Bác, nhưng không có nghĩa hắn là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn, muốn bóp thế nào thì bóp!
Triệu Thần lắc đầu nhìn Mục Nhĩ, bọn họ còn cách đường ra khoảng năm trăm mét, hắn nói với nàng dẫn mọi người ra khỏi đây trước, đoàn đội có chút lo lắng nhìn hắn, Mục Nhĩ cũng do dự hỏi.
"Vậy còn ngươi?"
"Mấy người không cần lo, ta còn chút ân oán cá nhân muốn giải quyết.”
Người trong đội đa số là con cháu và đệ tử Mục gia, tin tức linh thông, đều nghe nói chuyện của Triệu gia và Mặc gia nên bọn họ cũng không nhiều lời.

Mục Nhĩ gật đầu nói hắn bảo trọng, trước khi đi còn thanh toán thù lao cho hắn.

Triệu Thần đứng nơi đó, nghe tinh võng vang lên âm thanh nhắc nhở, số tiền thêm hai mươi vạn tinh hạch, hắn thoả mãn thầm nói chuyến đi lần này thật đáng giá.
Bên kia Mặc Khinh Liên, Vân Bác cùng với mấy người bảo tiêu đang đánh đánh giết giết chạy về đây, Triệu Thần hờ hững nhìn tình huống trước mắt, hắn nhẹ nhàng thả tiểu xà ra, tiểu gia hoả này lấy tinh hạch làm đồ ăn, hiện tại đã là dị thú cấp năm, để cho nó ra ngoài chơi đùa một lúc cũng không tệ.
Còn hắn? Hắn nhẹ nhàng phi thân lên một tán cổ thụ cách đó không xa, nhàn nhã ngồi xem bọn họ loay hoay với bầy quái cấp bốn, lại thêm tiểu xà thoắt ẩn thoắt hiện phá rối khiến cả đội bên đó trở tay không kịp, chẳng mấy chốc đã chết thảm không ít người, đến khi tiểu xà quay lại thì bên đó chỉ còn Vân Bác Và Mặc Khinh Liên, hai người đang trừng mắt nhìn về phía hắn.
"Ngoan lắm" Triệu Thần vuốt đầu tiểu xà khen ngợi, tiểu gia hoả này đi gây rối cũng ăn không ít tinh hạch ở phía dưới, lúc này lộ ra biểu cảm thoả mãn, nó ợ lên một dòng linh khí, chọc cho Triệu Thần có chút ghét bỏ.
Triệu Thần từ trên cây nhảy xuống, đi đến trước mặt Mặc Khinh Liên và Vân Bác.
Mặc Khinh Liên vẫn dùng thần sắc lạnh lùng nhìn hắn.
Nàng là thiên tài của Mặc gia, tuy Triệu Thần không có làm gì nàng, nhưng nàng không thích hắn, gia tộc lúc trước lại một hai phải quyết định hôn ước cho nàng cùng hắn vì lợi ích của bọn họ, nàng hận bản thân bị xem như một con rối tuỳ ý gia tộc bài bố, đến sau này Triệu Thần mãi vẫn chẳng thể thức tỉnh được dị năng, đối với Mặc Khinh Liên mà nói, có một vị hôn phu phế vật là sự sỉ nhục của nàng, là vết nhơ của nàng!
Rắc
"Aaaa!!!" Triệu Thần dứt khoát đạp gãy một chân của Vân Bác, lúc Mặc Khinh Liên vẫn còn đắm chìm trong hồi ức, hắn vươn tay tới vặn gãy một cánh tay nàng, cả hai đồng thời hét lên.
"Ồn quá!"
Triệu Thần nhíu mày, điểm huyệt hai người làm cả hai không thể phát ra tiếng, chỉ có thể thống khổ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy oán độc.
"Lần này ta chỉ cảnh cáo, lần sau sẽ là mạng của hai người.” Triệu Thần cười nhạt nói, dứt lời hắn xoay người đi về phía lối ra của lỗ hổng không gian, người trong phút chốc đã biến mất, để lại hai thân ảnh đang thống khổ nằm trên mặt đất.
Tiền đã trao, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, nên trở về rồi.
Lúc về đến ký túc xá, Triệu Thần quăng đồ sang một bên đi vào phòng tắm rửa, dòng nước thanh mát rửa trôi mọi mệt nhọc trong mấy ngày qua, hắn thoải mái thở ra một hơi, tắm xong hắn lau tóc bước ra ngoài, thấy tinh võng hiện lên một dòng tin nhắn.

Vương Tư Bân nói hắn có việc phải trở lại đế đô, bảo Triệu Thần thu xếp đồ đạc, chuẩn bị theo hắn ra chiến trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui