Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Cuộc sống trong trường học vĩnh viễn là những ngày nhàn nhã dài dằng dặc, thỉnh thoảng có một chút nhạc đệm, nhưng phần lớn thời gian của đại đa số mọi người đều là yên tĩnh trống rỗng và lạnh lẽo. Còn rất lâu mới đến kỳ thi cuối kỳ, vì vậy cần tìm cho bản thân vài việc để làm. Ví dụ như với sinh viên, ngoài Đại hội Thể dục Thể thao, còn có đi chơi xuân.

Đây là chuyến du xuân đầu tiên của năm nhất, Dương Giản nhớ rõ, hắn từng không tham gia chuyến đi này, vì mạng Internet. Mà lúc này, hắn cũng không có ý định tham gia, bởi vì hạng mục khai thác phần mềm của hắn đã đến thời điểm quyết định, Dương Giản hy vọng có thể làm xong công việc trước khi học kỳ kết thúc, nhận được tiền theo như hợp đồng đã định.

Lần chơi xuân này, hai người còn lại trong ký túc xá của Dương Giản rất hưng phấn. Trác Tiểu Phàm đang mời bạn gái tham gia hoạt động tập thể, tràn đầy ý định khoe khoang. Phó Minh Sâm tuy rằng chưa theo đuổi được bất cứ người nào trong ký túc xá của Viên Nhân, nhưng cũng không hề bị đả kích, huống chi trong lớp của họ còn có một người được cậu ta gọi là nữ thần. Hai người bọn họ tự chuẩn bị đủ rồi liền khuyến khích Dương Giản đi cùng, nhưng Dương Giản coi công việc hàng đầu, khoản vui chơi tất nhiên bị gạt sang một bên, mặc cho bọn họ thuyết phục như thế nào cũng không chịu đi.

Dương Giản và Ngô Tô Hoa vốn là cùng khoa nhưng không cùng lớp, một khoa cũng chỉ có hai lớp, có việc gì đều cùng tổ chức, lần này cũng đi cùng nhau. Ngô Tô Hoa vốn không phải người thích tham gia hoạt động tập thể, nhưng vì Dương Giản, cũng bắt đầu thu dọn hành lý.

Khi nhìn thấy cậu thu dọn hành lý, Lâm Gia Nam không khỏi cảm thấy ngạc nhiên:

“Em định đi đâu đây?”

Ngô Tô Hoa đã chiến tranh lạnh với anh vài ngày, lần này thấy anh họ chủ động làm hòa với mình, cũng ngại ngùng mà trả lời một câu:

“Ngày mai đi chơi xuân.”

“Đi chỗ nào?”

“Ra ngoại thành.”

“Có đủ tiền chưa?”

Ngô Tô Hoa vừa nghe liền mềm lòng, nghĩ danh họ dù sao vẫn là quan tâm mình, liền thấp giọng nói:

“Đủ rồi.”

Lâm Gia Nam trầm mặc một lát, lại hỏi:

“Dương Giản cũng đi à?”

Ngô Tô Hoa ngẩn ra, đáp:

“Không biết.”

Lâm Gia Nam cười cười, nói:

“Lâu rồi không thấy em đi chơi xuân cùng bạn học trong trường, lần này chắc không phải là vì Dương Giản nên mới đi đấy chứ?”

Ngô Tô Hoa hỏi thử:

“Nếu đúng thế thì sao?”

Lâm Gia Nam nhìn cậu, mặt nghiêm lại hỏi:

“Em nghiêm túc à?”

“Chưa từng nghiêm túc như vậy.”

Ngô Tô Hoa trả lời.

Không ngờ Lâm Gia Nam cũng không phản bác lại lời của cậu, chỉ đứng lên, yên lặng đi ra cửa.

“Anh họ anh đi đâu vậy?”

Ngô Tô Hoa ở đằng sau anh hỏi.

“Buổi tối phải đi xã giao, không về nhà đâu.”

Lâm Gia Nam thản nhiên để lại một câu.

Ngô Tô Hoa sửng sốt một lát, quay đầu lại cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Dương Giản, máy vừa thông liền hỏi:

“Dương Giản cậu có tham gia chuyến chơi xuân không?”

“Ai nói với cậu là tôi sẽ đi?”

Dương Giản dở khóc dở cười.

“Tất cả mọi người cùng đi mà.”

Ngô Tô Hoa nói vô cùng hợp lý.

“Tôi có chút việc, không đi được rồi.”

“Đi đi, có chuyện gì để về làm nốt, cũng chỉ mất một hai ngày thôi mà.”

“Có việc thật, ngoan.”

Dương Giản dỗ dành cậu.

Ngô Tô Hoa bất đắc dĩ cúp điện thoại, từ tận đáy lòng cảm thấy rất khổ rồi, anh họ không để ý đến cậu, Dương Giản cũng không thèm quan tâm cậu, nhìn điện thoại di động trong tay nhưng lại không có nổi một số để bấm.

Nhưng cậu vẫn tùy tiện tìm số của một người, tín hiệu đường truyền vang lên hai tiếng, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của Thôi Vân.

“Có chuyện gì?”

Ngô Tô Hoa không ngờ được tùy tiện bấm một số lại vào người này, thực sự là oan gia ngõ hẹp, thế nhưng nếu trả lời là nhầm số không khỏi quá miễn cưỡng rồi, không thể làm gì khác là kiên trì hỏi:

“Đi chơi xuân, báo tên cho ai bây giờ?”

“Cậu cũng đi?”

Thôi Vân kinh ngạc hỏi:

“Cậu không sợ?”

“Tôi sợ cái gì?”

Ngô Tô Hoa cả giận nói.

“Cậu không muốn để cho tôi đi thì tôi càng phải đi, trốn tránh làm rùa đen rút đầu, chẳng phải là quá hợp ý cậu sao?”

“Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?”

“Tôi không biết số điện thoại của người khác trong lớp chúng ta.”

Thôi Vân ở đầu điện thoại bên kia cười ha ha.

“Lần này là hai lớp cùng tổ chức đi, tìm lớp trưởng lớp nào báo tên cũng được.”

“Cậu cũng đi?”

“Cũng?”

Ngô Tô Hoa có chút khiêu khích mà nói:

“Tôi còn nghĩ rằng, người giống như cậu, chắc là sẽ không tham gia loại hoạt động không có chút ích lợi nào với cậu này chứ.”

“Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi thôi.”

Thôi Vân ngoài ý muốn giải thích một câu.

“Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.”

Nhưng thật ra Ngô Tô Hoa không hiểu vì sao lại có chút chột dạ, cướp phần cúp máy trước. Quay đầu lại nhìn hành lý đã đóng gói xong, không khỏi cười khổ, Dương Giản không đi, những bạn học khác đại khái là phải đến lúc đi chơi xuân mới biết mặt đi?

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Ngô Tô Hoa cuống quít ấn nút nghe, nói:

“Dương Giản?”

“Nghe mập mạp nói, các cậu dự định đến chơi khu nhà nông ở ngoại thành à?”

“Đại khái là vậy.”

Tình huống cụ thể, Ngô Tô Hoa cũng không biết rõ lắm.

Dương Giản từ sau khi nghe Phó Minh Sâm giới thiệu, cũng nảy lên suy nghĩ khác. Từ sau lần trước hắn quay về quê nhà, liền nhớ đến làm thế nào để sử dụng giá đất cùng tài nguyên lịch sử văn hóa ở quê nhà, nhân cơ hội lần này đi chơi xuân khảo sát một chút, tự mình cảm nhận kiểu mẫu lao động của người làm nông, cũng có thể đặt nền móng thật tốt.

“Tôi sẽ đi, thay đổi ý kiến vừa rồi.”

Dương Giản cười nói, dường như đang thấy được một bó tiền mặt lớn bay ra từ trong cảnh non xanh nước biếc.

“Thật tốt qua.”

Ngô Tô Hoa hoan hô.

“Rốt cuộc cũng không cần mở hành lý đã đóng gói xong ra rồi.”

Địa điểm chơi xuân tuy nói là ở ngoại ô, nhưng vùng đất hoang vu trong núi sâu giao không không tiện, có một trạm xe lửa sắp vứt đi chỉ có xe lửa đi quãng ngắn là vẫn dùng.

Ngô Tô Hoa xen lẫn trong đám người bên ký túc xá của Dương Giản, tóc cũng nhuộm đen lại, xuất hiện giữa một đám thanh niên ồn ào ngược lại không có mấy đột ngột. Bốn người họ vừa vặn hợp thành đôi, mập mạp thích đánh bài, liền tìm thêm người khác hợp đôi đánh bài poker, cậu ta hợp tác với Dương Giản, Ngô Tô Hoa hợp tác với Trác Tiểu Phàm, ngồi bên bàn ăn nhỏ đánh bài.

Mập mạp và Dương Giản có quan hệ không tồi, nguyên nhân hơn nửa là bởi vì là bạn bài, thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng lên mạng chơi trò chơi trên QQ. Hai người phối hợp với nhau đã lâu nên rất ăn ý, hơn nữa có thể thông đồng, đánh cho người khác thua đến hoa rơi nước chảy. Có kinh nghiệm tích lũy được lúc trước, lúc này Dương Giản phối hợp với mập mạp đánh bài hiệu quả không tệ, chỉ lát sau đã lượt lên được hơn một vòng.

Đánh bài thua trong trường học là sẽ bị dán giấy, trong chuyến du lịch cũng có người chuẩn bị giấy ghi chú, lúc này đều vây đến xem náo nhiệt, cũng không so đo đến vấn đề có gặp phải Ngô Tô Hoa hay không. Nháy mắt đã thấy trên mặt của Ngô Tô Hoa và Trác Tiểu Phàm dán đầy giấy ghi chú màu xanh, hơi động đậy một chút liền bay bay giống như lá cây đón gió phấp phới, mập mạp cười không ngừng đến mức thắt lưng không thẳng lên nổi nữa.

“Dương Giản, không ngờ chúng ta cũng lợi hại như vậy đó.”

Mập mạp không khỏi cảm thán.

“Dù đấu một trận ở trong trường, mình thấy chúng ta cũng sẽ đánh đâu thắng đó.”

Ngô Tô Hoa không chịu thua, buồn bực vừa tráo bài vừa nói:

“Ván tiếp theo.”

Trác Tiểu Phàm vốn không biết chơi bài, chơi thua đến mức này rồi, càng nhụt chí, vẻ mặt đau khổ nói:

“Còn muốn ván nữa sao?”

“Để tôi chơi.”

Bên cạnh có người đi vào, thay thế vị trí của Trác Tiểu Phàm.

Ngô Tô Hoa ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt Thôi Vân lọt vào trong mắt cậu ta, không khỏi sửng sốt.

“Oa, sinh viên tài giỏi cũng đến rồi.”

Mập mập kêu to:

“Dương Giản, chúng ta gặp thần giết thần, gặp quỷ diệt quỷ.’

Thôi Vân mỉm cười, dẫn đầu chia bài.

Lúc này tình hình có sự thay đổi, Thôi Vân là tổ đầu tiên dẫn trước, lại bị tổ Dương Giản giành lại, hai tổ đều một chọi một, kỹ thuật tương đương, còn lại chỉ xem vào vận may.

Hai tổ đều tạo thành từ thành viên hai lớp khác nhau, người đứng xem đều tự phân thành hai nhóm, đang chiến đấu khó phân thắng bại, lại nghe thấy tiếng còi hiệu, tất cả đều đứng dậy.

Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, một đám học sinh đi dọc theo đường sắt bỏ hoang, ven đường non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp. Bọn họ đến một lối rẽ liền đi vào, cuối cùng cũng thực sự lên núi, ở ngay lối vào có mấy tấm biển quảng cáo nhà trọ của mấy gia đình nhà nông dựng sẵn ở đó.

Tuy rằng đã liên lạc với chỗ ở từ trước, Dương Giản vẫn đi lên hỏi giá cả và quy mô, thầm ghi nhớ trong lòng, còn nói một lô những lời khách sáo lần sau sẽ liên hệ gì gì đó, mới xoay người chạy theo đội ngũ.

Người của hai lớp tham gia chuyến du xuân tổng cộng tầm bốn năm mươi người, chia ra ở hai sân. Mỗi sân lại do bốn sân nhỏ hợp lại, ba phía đều có phòng ở, sinh viên ngủ trên giường lớn, mỗi giường ngủ được bốn năm người.

Ký túc xá tự động phân chia, bình thường hay chơi với nhau, phần lớn cũng là những người cùng ký túc xá thì nằm cùng một chỗ, ký túc xá của Dương Giản có ba người, chỉ có thể ghép với ký túc xá khác, cũng phải thêm hai người nữa, vừa khéo là Ngô Tô Hoa cùng Thôi Vân.

Ngô Tô Hoa nhớ mãi không quên ván bài ban ngày, vẫn muốn đánh thêm một lần, nhưng buổi tối mập mạp ăn đồ ăn của mấy hộ nông gia đến nghiện, cổ vũ mọi người ra ngoài tìm quán đồ nướng, đoàn người liền bật đèn pin đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Trong thôn nhỏ buổi tối không có đèn đường, ánh sáng của đèn pin đung đưa lúc ẩn lúc hiện, Trác Tiểu Phàm không khỏi cảm thán:

“Nếu có thể đưa bạn gái đến thì tốt rồi.”

“Cái tên hèn mọn này, càng ngày càng gian ác rồi.”

Mập mạp ước ao đố kị.

Dương Giản cũng hỏi một câu:

“Được rồi, Tiểu Phàm, sao cậu lại không đưa bạn gái theo?”

“Viên Nhân báo rằng cô ấy phải đi học phụ đạo tiếng Anh, cuối tuần còn phải đi học.”

Trác Tiểu Phàm không cam lòng nói:

“Cô ấy còn kêu mình cuối tuần bắt đầu đi cùng cô ấy nữa.”

“Lớp phụ đạo tiếng Anh?”

Thôi Vân cũng mở miệng hỏi một câu.

“Đúng vậy, kỳ này không phải là phải thi đỗ cấp bốn sao?”

“Tất cả mọi người thôi đi.”

Mập mạp kêu rên. Ngô Tô Hoa vì hoàn cảnh gia đình không tệ, ra nước ngoài du lịch không ít lần, phương thức giao tiếp bình thường là tiếng Anh, việc học tập cũng coi như không tệ, chỉ có mập mạp là sợ nhất cái này. Cậu ta kêu lên:

“Ra ngoài chơi đừng có nói đến chủ đề dễ gây đau lòng đó mà.”

“Được rồi được rồi, tập trung tìm quán đồ nướng đi.”

Trác Tiểu Phàm xuất phát từ sự đồng tình trấn an cậu ta.

Kết quả là mấy người đều bị đông lạnh đến không chịu nổi mới thôi, vẫn không tìm được quán đồ nướng trong truyền thuyết, mọi người không khỏi hoài nghi, quán đồ nướng này có thực sự tồn tại không chứ.

“Còn không bằng quay về đánh bài…”

Ngô Tô Hoa nhỏ giọng đề nghị.

“Khu du lịch như thế này lại không có quán đồ nướng, không thể nào.”

Dương Giản trầm ngâm suy nghĩ, mở miệng nói:

“Quay về đi.”

“Về đi, về đi.”

Mọi người quay về, lúc đi về, mới phát hiện ra mấy con đường lớn giao nhau, căn bản không biết vừa mới đi đường nào vào.

“Quỷ bẫy đường.”

Không ai nói một câu nào.

“A.”

Ngô Tô Hoa không kìm được mà nắm lấy cánh tay của Dương Giản ở bên cạnh, nắm chặt hết mức không buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui