Vào năm Bính Thìn 876 tại kinh thành trên đất Giao Châu, ngay từ sáng sớm tại gia phủ Đại "Tư Mã" [1] cấm quân họ Địch đã rộn ràng náo nhiệt lắm.
Mặc dù thời tiết hôm nay kém quá, trời mưa tầm tã suốt cả ngày.
Thế mà từ ngay ngoài cổng chính phủ Tư Mã, tự lúc nào đã được trang trí chăng đèn kết hoa trang hoàng lộng lẫy khác hẳn ngày thường, còn gia nhân người hầu trong phủ cũng vì thế mà bận rộn hơn hẳn.
Chả là hôm nay cũng chính là một ngày vui trọng đại trong phủ, ngày tổ chức đại lễ sinh thần tuổi 60 cho vị Đại Tư Mã uy danh hiển hách bậc nhất đất "Giao Châu" [2] này.
Thủa ấy, nước Nam chúng ta còn được gọi là đất Giao Châu.
Theo những gì sử sách xưa còn ghi lại, Vua Triệu đà nước Nam Việt đã nhiều lần đem quân đánh chiếm Âu Lạc nước ta mà không thành, bèn vờ kết tình thân hòa hiếu.
Triệu Đà sai con trai là Trọng Thuỷ, mang theo lễ vật sang cầu hôn công chúa Mỵ Châu, rồi xin được ở rể.
Chính vì, vua An Dương Vương cả tin nên mắc mưu sâu.
Năm 179 Trước Công Nguyên, Triệu Đà sau bao năm tính kế cuối cùng cũng đã chiếm được Âu Lạc, nước ta rơi vào thời kỳ nghìn năm Bắc thuộc.
Từ đấy các triều đại phong kiến phương Bắc thay nhau cai trị, ra sức vơ vét tài nguyên khoáng vật, thợ hay người giỏi cũng đều bị họ trưng dụng hết.
Thế rồi cho đến những năm gần đây, khi đất Giao Châu dưới ách thống trị của Cao Biền hay còn được gọi là Tĩnh Hải Quân tiết độ sứ, thì lúc này dân Nam chúng ta vẫn cùng chung số phận.
Đêm ngày phải chịu ách thống trị xâm lược hà khắc đến cùng cực, từ tô cao thuế nặng, bắt bớ phu dịch, thứ gì cũng nhất nhất bị áp bức bóc lột nặng nề nhất.
Đến khi Cao Biền cho xây dựng thành Đại La thì cũng là lúc con dân đổi máu xây thành, cuộc sống ngày lại ngày chả khác chi như chốn địa ngục trần gian.
Nói đến Đại Tư Mã Địch Nhân Anh tuy đã bước sang độ tuổi lục tuần, vậy mà ông ta vẫn giữ được dáng vẻ uy mãnh lẫm liệt của một viên đại tướng, thật đúng chất một vị quan võ quyền uy.
Thường ngày vẫn được xưng tụng mà so sánh chẳng khác chi một trong ngũ hổ thượng tướng như Hoàng Trung, Triệu Tử Long thuộc hạ của Lưu Bị năm nào.
Ngày hôm nay quan viên trong triều cùng bạn bè thân hữu, rồi học trò xa gần khắp chốn đều đã lũ lượt kéo về chúc tụng lễ sinh thần của ông ta rất đông.
Trong đó, nhất lại là cậu học trò Hứa Sùng Thành, cả đời theo thầy xông pha trận mạc, đến giờ cũng đã trở thành một phó tướng uy mãnh bên dưới trướng sư phụ mình.
Ngày nay Sùng Thành cảm mến ơn sâu đức nặng của thầy, cùng biết bao công lao giáo dưỡng nhiều năm.
Vì vậy đã vất vả một phen, xả thân gánh vác sắp xếp lo liệu toàn bộ công việc trong phủ thật là tươm tất.
Nhưng lại có một điều rất lạ, trong buổi tiệc vui hôm ấy tuyệt nhiên không thấy một vị quan tước nào thuộc về "ngũ tư" [3] hay "lục bộ [4] tới dự.
Chính vì thế khiến cho Tư Mã đại nhân đã mấy lần phải bận lòng, không kìm được quay qua hỏi nhỏ gia quyến tâm phúc:
- Địch Phúc? Hôm trước các ngươi có kịp thời đưa lễ vật cùng tráp mời do ta ngự bút, cẩn thận mà gửi tới cho các vị đại nhân" ngũ tư "," lục bộ"hay không? Sao cho tới tận giờ này mà các ngài ấy vẫn chưa tới thế nhỉ?
- Dạ! Bẩm lão gia.
Chúng con đã tuân theo ý chỉ lão gia thực hiện đầy đủ rồi đấy ạ.
- Ừ, thôi được rồi.
Nhà ngươi lui xuống, tiếp tục đi lo liệu công việc trong phủ đi.
Thế rồi cho đến tận buổi tối hôm ấy, bữa tiệc sinh thần của Đại Tư Mã Địch Nhân Anh vẫn đang diễn ra vô cùng long trọng thì bỗng quan quân từ đâu ùn ùn kéo tới.
Vị quan lớn đi đầu cầm khẩu dụ tiến vào phủ lại chính là Lại Bộ [5] đại nhân Hà Vĩnh Nhiệm, người này cũng là một trong những vị đồng liêu có mối quan hệ thân tình mật thiết nhất với Đại Tư Mã.
Vừa vào tới phủ đệ mặt đối mặt với vị đồng liêu trong buổi dự yến.
Vậy mà vị Lại Bộ đại nhân này cũng không khách khí nhiều lời, lão lấy ra khẩu dụ do chính Tĩnh Hải Quân tiết độ sứ ban bố truyền xuống, dõng dạc đọc lớn khẩu dụ ấy rồi thét vang cho đám binh lính tiến lên thi hành sắc lệnh.
Ngay lập tức lột bỏ áo mũ ô sa rồi trói nghiến gông cùm Đại Tư Mã uy danh hiển hách này lại, sự việc diễn biến quá nhanh khiến cho tất cả mọi người gồm quan khách khắp chốn ai nấy đều phải kinh sợ vạn phần.
Ngay cả bản thân Đại Tư Mã Địch Nhân Anh cũng không kịp phản ứng, chỉ kịp thốt lên hỏi được có mỗi một câu:
- Vĩnh Nhiệm hiền đệ! Sư huynh bị oan mà, sư huynh đâu có biết những chuyện thị phi này, cũng chưa hề có mối liên hệ nào với phản quân Giao Châu.
Sự đệ, sư đệ phải tin tưởng huynh, đệ làm ơn minh oan lên Tĩnh Hải Quân tiết độ sứ giúp cho huynh một phen.
Chỉ thấy Vĩnh Nhiệm Lại Bộ đại nhân liếc nhìn lại đại Tư Mã Địch Nhân Anh một cái, vẻ miệt thị tột cùng đã dâng đầy hiển hiện in hằn trong mắt lão, cuối cùng lão bèn thốt:
- Nhân Anh huynh! Đệ thật sự đã quá thất vọng về huynh rồi đấy.
Xin thứ lỗi cho đệ không thể giúp gì được sư huynh nữa rồi, tội của huynh lớn quá.
- Người đâu..
bắt tất cả bọn phản tặc này lại cho ta.
Nhốt hết bọn chúng vào ngục tối hình bộ, đợi ngày hành hình tru di cửu tộc.
Đúng là tai bay vạ gió, tự nhiên họa lớn giáng đầu, cả đời của Địch Nhân Anh trung dũng nhân hậu, luôn chiêu hiền nạp sĩ làm việc nhân nghĩa.
Nhờ vào thực lực bản thân mà nắm thực quyền, trên vai mang trọng trách chỉ huy mấy chục vạn quân binh trên đất Giao Châu.
Nhất mực trung thành, ngày đêm trấn giữ an định trên đất kinh thành, cùng bảo vệ an nguy cho Tĩnh Hải Quân tiết độ sứ.
Vậy mà chẳng thể ngờ được, ngày hôm nay lại bị kẻ gian hãm hại.
Cuối cùng cũng không nói được lời nào minh oan cho bản thân, lại còn liên lụy tới cả 9 đời quyến thuộc chịu chung số phận theo về cửu tuyền chín suối.
Lại phải nói tới thời gian cách đây cũng khoảng chừng đến bảy tám tháng trước thì phải.
Sáng hôm đó có một đạo nhân đến phủ của Đại Tư Mã xin được diện kiến, người này tự xưng có tài trừ ma diệt quỷ, cắt giải vận kiếp, linh ứng hơn người.
Tối đó trong phủ, nhân bữa tiệc được đại Tư Mã khoản đãi nồng hậu, đạo nhân kia đã không khách khí trực tiếp mở lời đề tỉnh:
- Bẩm đại Tư Mã! Lão đạo cả đời không dám nhận mình tài giỏi, chỉ được cái trời phú cho biết nhìn người, đoán định cát hung vận số trong trời đất.
Nay trở thành môn khách trong phủ, lại được đại Tư Mã khoản đãi trọng hậu thế này.
Vậy lão phu cũng nguyện ý, cho dù có bị đại Tư Mã tróc phạt cũng nhất quyết phải nói ra sự thật.
Đại Tư Mã Địch Nhân Anh bình sinh nổi tiếng là kẻ hào sảng rộng rãi, đêm ngày chiêu hiền đãi sĩ khắp chốn, hễ ai cần gì là ông ta giúp đỡ hết mình.
Lúc này lại nghe được lão đạo nhân vì mình mà bộc bạch tâm can, chia chung hoạn nạn thì còn gì vui sướng hơn.
Lập tức đại Tư Mã không hề câu nệ liền đứng ngay dậy, ông ta chắp tay khom lưng hướng lão đạo nhân mà thi lễ cung kính nói:
- Tốt quá! Đa tạ lão hiền sĩ..
Nếu được người mở lời vàng ngọc thì Địch mỗ đúng là đã tu được đến bảy mươi kiếp viên mãn thật rồi.
Bổn tướng cũng chưa biết nên lấy gì đáp đền, kính mong lão hiền sĩ cứ tự nhiên cho ạ.
Lão đạo từ lúc đến phủ vẫn ái ngại bán tín bán nghi, mới chỉ nghe thiên hạ đồn thổi mà chưa rõ thực hư thế nào về vị đại nhân này, nay lại chính mắt nhìn thấy đại Tư Mã đối đời xử thế chính trực hơn người như vậy, thì lão mừng lắm bèn vội vàng thốt:
- Bẩm đại Tư Mã! Lão đạo mạn phép xin được tiến lại gần ngài thêm một chút có được chăng?
Lời lão đạo nhân vừa buông lời thốt, bỗng đám thuộc hạ thân tín của đại Tư Mã lập tức rút gươm đứng chắn thủ thế, đồng thanh hét lớn:
- Hỗn xược! Lão đạo sĩ, ngươi to gan lớn mật thật đấy.
Kẻ nào sai bảo nhà ngươi tới đây, còn định ra tay hành thích đại nhân?
Dẫn đầu trong đám thuộc hạ thân tín, lại chính là Hứa Sùng Thành, hắn lập tức nhảy vọt lên nhằm thẳng lão đạo nhân, định ra tay bắt giữ lấy lão.
Nào ngờ, đại Tư Mã đã vội lên tiếng can ngăn:
- Dừng tay! Sùng Thành, ngươi thật lỗ mãng, sao lại dám bất kính với lão hiền sĩ như thế cơ chứ.
- Nào, xin mời lão hiền sĩ hãy mau mau tiến lên đây.
Cả đám thuộc hạ vừa nghe đại Tư Mã ra lệnh, liền lập tức dẹp sang hai bên nhường đường cho lão đạo sĩ tiến bước.
Lão đạo nhân thấy vậy cũng không khách khí, lão một mạch tiến đến cách đại Tư Mã khoảng chừng 2 bước thì dừng lại, ngó nghiêng quan sát một lượt bèn thở dài não nuột nói lớn:
- Đại Tư Mã! Lão phu nhìn ra được tử khí đang lởn vởn vây hãm lấy ấn đường cùng ngũ quan của ngài, luồng tử khí này rất nặng.
Năm nay La Hầu chiếu mệnh phúc tinh lu mờ, đại kiếp vận số nay đã tới gần, đại Tư Mã ngài nên cẩn trọng đề phòng tiểu nhân thì vẫn hơn.
Lời lão đạo nhân vừa dứt, bỗng từ phía sau nhanh như điện xoẹt, Hứa Sùng Thành phó tướng đã lần nữa tuốt kiếm đâm tới, mắt hắn ngầu đỏ, mặt thì hầm hầm sắc giận quát lên điện dại:
- Lão đạo to gan lớn mật! Lại dám điêu ngôn hoạt chúng, định dùng 3 tấc lưỡi để lung lạc lòng người, hạng người như các ngươi có chém đi cũng không tiếc.
Thế nhưng cũng thật may mắn, một lần nữa đại Tư Mã lại cứu lão trong gang tấc.
Với thân thủ mau lẹ, chỉ một cái rướn mình đã lập tức kéo được lão đạo nhân lách qua một bên, tránh thoát một đường kiếm định mệnh.
Tuy vừa rồi đã chết hụt, nhưng nhìn lại thần sắc lão đạo vẫn chẳng tỏ vẻ gì là lo sợ, lão nhìn lại phó tướng Sùng Thành chằm chằm một lượt rồi ngửa cổ lên trời cười rộ, lão bỗng thốt:
- Oan nghiệt! Đúng là oan nghiệt.
Quay đầu là bờ chắc vẫn còn kịp.
Muốn cao xanh không biết, trừ phi mình đừng làm.
Sau đấy, lão đạo sĩ chắp tay cũng xá dài đại Tư Mã một cái vẻ hết sức cung kính, rồi cứ vậy lẳng lặng quay gót nhanh chóng rời phủ.
Thế rồi không biết lão già ấy đi đâu về đâu, chỉ biết rằng lời tiên đoán của lão đã trở thành hiện thực.
Để rồi toàn gia chín đời họ Địch, tất cả cũng vì một đại Tư Mã này liên luỵ mà đầu rơi máu chảy, hồn lìa khỏi xác.
Ngay sau ngày hành hình đại Tư Mã Địch Nhân Anh cùng toàn tộc, trong trung quân cũng không thể thiếu một ngày không có chủ tướng.
Lập tức, phó tướng Hứa Sùng Thành liền được cắt cử bổ nhiệm nhậm chức tân đại Tư Mã, thay thế sư phụ Địch Nhân Anh của hắn, thống lĩnh binh quyền..