Câu chuyện lại phải kể về khởi nguyên ban đầu, từ thời tổ tiên hai nhà Lưu Đặng.
Năm đó Lưu Hiển một tên quản gia phản phúc trong nhà đại tư mã Hứa Sùng Thành, lợi dụng sự sủng ái tin tưởng của chủ nhân mà âm thầm thông đồng cấu kết với Đặng Huyền đạo nhân hại chủ.
Hai kẻ này cùng lập mưu thi kế, đã thành công chiếm đoạt được toàn bộ số tài vật bất nghĩa từ vị tướng quân uy mãnh nức tiếng bậc nhất đất Giao Châu, khiến ngài tư mã tức đến vỡ mật mà chết.
Tuy là đã chiếm được toàn bộ khối tài vật liên thành ấy, nhưng bọn chúng cũng giống như vị đại Tư Mã, đâu có thể dễ dàng trắng trợn mang về đất Bắc.
Thế là bọn chúng đành phải mang chỗ tài vật ấy ngầm cất giấu trấn yểm lưu lại đất Nam, hẹn rằng truyền lại con cháu đời sau cứ theo tổ huấn tìm cách trở về tầm bảo.
Nhưng rồi thế sự đổi thay, bãi bể nương dâu cũng theo đó mà bào mòn dần theo năm tháng.
Con cháu hai nhà ấy cũng dần chịu cảnh nghiệp báo tài vật đến tàn tệ, vì rằng đời trước lừa gạt hại người, nhiều đời sau ắt sẽ lang bạt ăn sương nằm gió, chịu đủ cơ hàn cực khổ.
Thực ra thì cũng có một vài đời của hai nhà này cũng vực lại được sự phồn vinh thịnh vượng, thậm chí còn có kẻ ra triều làm quan to, hưởng được lộc vua chiếm đất chiếm thành hùng cứ cả một vùng bờ cõi.
Lúc ấy với thế lực vô cùng lớn mạnh, có kẻ cũng đã nhìn nhận tới việc cần phải bắt tay giữa hai gia tộc, cùng nhau trở lại đất Nam thu hồi bảo vật.
Quả nhiên hai nhà Lưu, Đặng cũng đã bắt tay hợp tác, bọn họ họp bàn rồi lên những kế hoạch thật tỉ mỉ.
Còn gọi chiến dịch ấy với một cái tên vô cùng mỹ miều, chiến dịch "thần thâu" nơi Nam Quận.
Ý rằng nơi đất Nam vẫn thuộc quyền sở hữu của Bắc Quốc, chốn ấy chỉ giống như một quận rất nhỏ mà thôi.
Ngày đó kẻ dẫn đầu đoàn người hăm hở xuôi về phương Nam thâu bảo, không ai khác chính là tổ tiên đời thứ chín, thế gia hào trưởng Lưu Bá Hanh.
Bên phía Đặng gia cũng không hề kém cạnh, vị trưởng quan tri châu Đặng Tất cũng dẫn theo đám con cháu quyến thuộc được tuyển lựa thuộc hàng tinh anh xuất sắc nhất lên đường.
Thế nhưng người tính cũng không bằng trời tính, toàn bộ đám người bao gồm cả già trẻ gái trai bốn mươi người tham gia tầm bảo gần như chết sạch.
Duy chỉ có hai lão trưởng tộc vì được đám quân binh xả thân bảo vệ mới có thể thoát chết, lúc quay về được cố quốc thì cũng đã hồn siêu phách lạc.
Sau đấy trên suốt quãng đường biển khơi lênh đênh sóng nước, lão già họ Lưu đã sức cùng lực kiệt.
Không kịp chăng trối lại gì, cũng như truyền lại câu khẩu quyết thần chú mở cửa động huyệt kho tàng.
Trưởng tộc họ Lưu chết rồi, đến hai năm sau thì lão già họ Đặng cũng lâm bệnh lạ ốm nặng rồi chết nốt.
Không biết là bọn họ năm đó gặp phải thứ gì mà đáng sợ đến thế, chỉ biết rằng lão già Đặng Tất trước khi chết đã tru lên điên dại, còn dặn đi dặn lại con cháu đời sau tuyệt không được bén mảng quay về phương Nam tầm bảo nữa.
Năm đó sau khi đã thỏa thuận kỹ lưỡng rồi thống nhất ngày lên đường xuống Nam, một khi thâu xong bảo vật sẽ công bằng chia đôi số của nả ấy.
Hai tộc này còn đặc biệt tuyển lựa cắt cử ra số binh lính triều đình tinh nhuệ, cũng chọn ra đám con cháu hậu nhân cực kỳ xuất sắc, chuyên am hiểu "thiên tinh địa vật" giành hết cho chuyến khởi sự lần này.
Bọn họ quyết định chọn đường biển để âm thầm đổ bộ vào đất Việt, lênh đênh suốt ba tháng dòng mới cập bến tại cửa biển nơi có dòng sông Càn đổ ra.
Sau đấy lại giả làm thương lái chạy ngược theo mạn sông Càn, rồi tiến sâu vào núi.
Cứ vậy lại lần theo dấu tích trên bản đồ, mới ngày thứ chín vào trong đất Việt, tộc nhân hai nhà đã đến được cửa rừng.
Cứ đà này thì chả mấy chốc bọn họ sẽ giải mã được ẩn số, chắc chắn sẽ nhanh chóng tiến nhập vào kho báu.
Cho đến lúc này thì ai nấy cũng đều phấn khích lắm, từ những tên lính tốt cũng đã vậy nói gì đến hai lão già tộc trưởng kia cơ chứ.
Cả đoàn người di chuyển không ai bảo ai, cứ ngày đi đêm nghỉ, đi thêm khoảng chừng một hai ngày nữa thì họ cũng tiến vào được một bình nguyên tuyệt sắc.
Ở đây thực đã chả khác chi một chốn thế ngoại đào viên, hoa thơm cỏ lạ chim muông ca hót tưng bừng.
Vì thế mà cũng khiến cho con người ta vui sướng mãi không thôi.
Hai lão già tộc trưởng Lưu, Đặng thì từ đầu đến giờ vẫn không ngừng hăm hở, bỗng một trong hai lão đột nhiên đứng khựng lại rồi đưa tay làm dấu, ra hiệu cho đoàn rằng hãy dừng lại.
Lão già này chính là trưởng quan tri châu Đặng Tất, ông ta hết ngó trước rồi lại dòm sau, so lại thật kỹ vào tấm bản đồ da dê nay đã chuyển màu đục sỉn.
Cuối cùng lão cũng mỉm cười đắc ý, dòm về hướng Tây rồi miệng cứ lầm dầm thốt đọc ra mấy câu thơ rất lạ:
"Trời mây ngả bóng xuyên Tây.."
Ngâm đọc đến đây lão liền ngừng lại, lão không đọc tiếp, vội dòm ngó qua lão già họ Lưu bên cạnh, đưa ánh mắt sắc lẹm còn hơn cả diều hâu dòm gà mà ngầm ra hiệu.
Quả nhiên lão già họ Lưu cũng ngầm biết ý, từ sâu trong bọc áo lão liền lấy ra một vật, nâng niu hết sức cầm trọn trên tay chính là một viên ngọc thạch sáng quắc, miệng lão cũng dõng dạc đọc tiếp:
"Ngọc soi giống ngọc lựa ngày vào am."
Vậy là hai câu thơ do hai lão già vừa đọc ra quả thực rất khớp, nó khiến cho những người xung quanh bất ngờ thoảng thốt, không hiểu hai lão già này vì sao ở chốn núi rừng cô quạnh này lại có thể tức cảnh sinh tình, lại còn xuất khẩu thành thơ nữa chứ.
Tiếp đến thì lão già họ Lưu vội liền quyết đoán, lão phăm phăm tiến bước vén bức màn lá trước mặt mà đi thẳng lên một bình đài lát toàn đá xanh.
Lão ngó qua phía hướng tây thêm lần nữa, trên khuôn mặt lão đã vui vẻ đang giãn ra hết mức, rồi thốt tiếp:
- Tuyệt..
tuyệt quá rồi!..
Thực đúng là trời giúp hai nhà Lưu, Đặng chúng ta.
Thời thần "Nguyệt Đức Tinh Quân" ngày hôm nay lại rơi đúng vào đúng giờ "mùi" mới khéo.
Thuận thế lão đưa tay giơ cao viên ngọc về hướng mặt trời hướng tây rồi từ từ xoay chuyển, quả nhiên từ trên viên ngọc thạch kia đã phát sinh dị biến.
Viên ngọc trên tay lão đã đón đúng phương vị, lại hứng trọn được đủ sức nóng từ ánh sáng mặt trời, cứ vậy mà viên ngọc liền từ từ rực sáng.
Cuối cùng thì từ trong tâm của viên ngọc bỗng đâu phát ra một luồng sáng chói lòa, luồng sáng ấy xuyên thẳng chiếu xuống cái giếng sâu hun hút bên dưới.
Những sự việc ấy nói ra thì lâu nhưng diễn tiến lại cực nhanh, chỉ thấy trong cái giếng cổ tối tăm đó cũng liền theo đó mà bừng sáng.
Đồng dạng bên trên vách đá không xa, một thanh âm nghe chát chúa ầm ầm ù ù cũng lập tức rung chuyển trời đất.
Biết bao nhiêu những đất đá cây cối bên trên sườn núi theo đó liền đổ sập, lộ ngay ra một cánh cổng lớn bằng đá nguyên khối, to lớn chả khác chi như cánh cửa dẫn lên nhà trời.
Thời gian cứ vậy tiếp tục trôi qua, khoảng chừng như vừa uống hết một chén trà thì cánh cửa lớn kia cũng đã mở ra được hoàn toàn, sau đấy thì mọi chuyện cũng đã trở lại im ắng như chưa từng xảy đến chuyện gì vậy.
Cho tới lúc này thì lão già họ Đặng đứng xa xa phía dưới cũng đã cực kỳ vui sướng, lão đồng thanh hét lớn thúc giục mọi người:
- Nhanh..
nhanh chân lên nào! Cánh cổng này cũng chỉ có thể duy trì mở ra trong vòng bốn tám thời thần, tức là bốn ngày nhân thế thôi đấy..