Thần Hoàng

Dùng thủ đoạn ép buộc mạnh mẽ, bức bách không chừa một lối thoại, loại phương pháp này Tông Thủ luôn luôn không thích. Song phương đều phải ra sức, hợp tác cùng thắng lợi, đây mới là phong cách làm việc của hắn.Diệp Hiên không biết, nhưng Lục Vô Bệnh lại đoán được hai ba phần, trong mắt chợt lóe qua dị sắc.Nhìn Tông Thủ đứng bên cạnh suy nghĩ, hắn có lẽ đúng là một vị Thánh quân.Có chủ thượng như vậy, người làm thần tử tự nhiên là an tâm vài phần, nhưng cũng có đôi khi lại vô cùng đau đầu.- Bí thuật đạo binh bí truyền trong Gian Điệp Thương Sinh Đạo, là do Hi Tử năm xưa tự mình sáng tạo ra. Đây cũng là pháp môn đạo binh có tiềm lực lớn nhất, cũng là pháp môn hoàn thiện nhất trên đời này. Lại có thêm Cửu Diễm Binh Phần Không phối hợp Diễm Tuyệt Phần Không Trận của Lục gia, đây cũng là công pháp đạo binh đỉnh cao nhất của Thiên Giai. Lục thị chinh chiến vạn năm, công phạt qua hơn ngàn thế giới, danh truyền khắp các thế giới, cũng cực kỳ hoàn thiện thiện ——Tông Thủ chớp chớp mắt, Đạo binh Thiên Giai Thương Sinh Đạo, tự nhiên là không tệ,Hắn thân là đệ tử dòng chính đời thứ hai, trong tay hắn cũng có truyền thừa của bộ bí pháp này.Nếu như vậy, những tiên tu đó cũng sẽ trở thành Đạo binh Tiên đình Đại Kiền của hắn!Lấy của công làm của riêng, tuy Thương Sinh Đạo này đó trưởng bối sẽ không nói gì, nhưng nói đến cùng vẫn không thích hợp.Khi Lục Vô Bệnh nói xong những từ cuối cùng trong câu, mặt hắn càng nhăn nhíu lại.Lục gia sao?Hắn ngay cả truyền thừa của Thương Sinh Đạo cũng không nguyện sử dụng thì nói chi đến Lục gia chứ?Sau này đúng là hắn muốn đi Tiên Đình, nhưng hắn cũng không có dự định sẽ sửa họ, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ kế thừa cái gì Thánh Đế Phần Không đó.Chán ghét của hắn với Lục gia vẫn không thay đổi, hơn nữa Tông Thủ hắn đầu đội trời chận đạp đất, cần gì phải chịu ân trạch của tiền nhân chứ.Hắn đến Thánh Đình chỉ là vì muốn giúp mẫu thân đứng vững gót chân ở Lục gia mà thôi.Còn về phía Tuyên Hoa ——Trong mắt Tông Thủ hiện lên duệ quang, sát khí chợt lóe qua.Lục Thiên Thanh mặc dù đã chết, nhưng thủ phạm vẫn chưa diệt trừ. Người này, chung quy cũng có một ngày hắn tận tay giết chết người này thôi!Diệp Hiên thấy vẻ mặt bây giờ của Tông Thủ, trong lòng liền biết những lời hắn nói đều bị phủ quyết.Không khỏi lắc đầu, thật sự là khó đoán ý nghĩ trong bụng của vị chủ thượng này mà.Hắn đang muốn mở miệng khuyên, nhưng trong đầu bỗng sinh ra một suy nghĩ, có chút chần chờ nói:- Chủ thượng nếu yên tâm tin tưởng tại hạ, thì ở chỗ Diệp Hiên có một bộ pháp môn. Từ Thượng Cổ truyền lại, lai lịch đến tột cùng như thế nào, truyền thừa từ đâu, đều không ai biết. Uy năng như thế nào, có thể thành công hay không, cũng chưa từng có ai nghiệm chứng qua. Tại hạ mua quyển pháp môn này ở một khu phố mười mấy năm trước. Vốn muốn đưa vào trong Tiêu Dao Hiên, nhưng khả ——Sau khi nói xong một tiếng ‘nhưng’, Diệp Hiên đột nhiên im lặng, không nói tiếp nữa.Lòng Tông Thủ sáng như gương, biết những lời sau chắc chắn có liên quan đến đoạn chuyện cũ mà Diệp Hiên không muốn người nào nhắc lại trước mặt hắn kia.- Dù chưa nghiệm chứng qua, thậm chí là còn chưa hoàn thiện, nhưng tại hạ lúc đó đã từng đọc sơ qua, cảm thấy đây đúng là một kỳ thuật đạo binh tuyệt đỉnh. Lúc đó tại hạ vui sướng như lấy được chí bảo, hân hoan nhảy nhót không dừng được. Lại chưa từng nghĩ qua, bộ kỳ thuật đạo binh này ngược lại lại trở thành một trong những tội danh mà đám đồng môn lấy ra công kích mình.Tự giễu một lúc, Diệp Hiên liền lấy một vật như quyển sách làm bằng da dê ra, đặt trước mặt.Trên người hắn không có vật dư thừa, từ Tử ngục đi ra, bên người ngay cả một kiếm khí dùng thuận tay cũng không có.Chỉ có duy nhất quyển đồ án bằng da này là được ẩn giấu bên người thôi.- Vật này tại hạ cực kỳ coi trọng, khi đó cầm trong tay mỗi ngày đều phải lật ra nghiên cứu, mong muốn khiến cho chiến lực đạo binh của tông phái mình có thể đề cao trên diện rộng. Vì vậy tại hạ chưa bao giờ để vào trong không gian. Cũng bởi vậy mới may mắn không bị người lục xét mang đi.Tông Thủ nhíu mày, hắn không biết đoạn thời gian trước khi Diệp Hiên bị nhốt trong tử ngục rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Nhưng với tạo nghệ về mặt kiếm đạo của người này, mà coi trọng vật như vậy, vậy thì quyển đồ án bằng da này quả thật khiến người ta chờ mong a.Phất tay một cái, chộp lấy quyển đồ án bằng da. Cảm xúc đầu tiên vừa chạm vào khiến hắn có chút mờ mịt, đây không phải là da dê sao?Nhưng lập tức hắn thấy Diệp Hiên cười lạnh lùng, bỗng dưng rút thanh Thiên Thanh Kiếm ra.Ngay lúc Tông Thủ còn chưa kịp phản ứng thì đã chém một nhát vào quyển đồ án.Kết quả kiếm quang bị một luồng lực mềm dẻo bắn ngược trở lại, mà quyển đồ án da dê kia lại lông tóc vô thương, thậm chí ngay cả một vết trầy cũng không thấy.Tông Thủ ngẩn ra, cùng Lục Vô Bệnh hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ kinh sợ.Uy lực một kiếm của Diệp Hiên mạnh cỡ nào? Mặc dù chưa ra hết toàn lực, nhưng ngay lúc Tông Thủ hắn không kịp chuẩn bị thì cũng không phải đối thủ.Nhưng “quyển đồ án da dê” lại có thể chịu được một kiếm, còn không bị tổn thương nữa.—— cho dù là tiên khí phòng ngự đỉnh cao nhất, cũng không gì hơn cái này.- Tại hạ nghi ngờ quyển đồ này dùng da Thái Sơ Long chế thành, hoặc là lớp da của một chủng loại thủy tổ thần thú nào đó. Tóm lại thì tài liệu cũng không chỉ có như thế ——Diệp Hiên vẫn thản nhiên nói:- Nếu không phải như thế này thì nó cũng không đến mức lưu lạc ở trong chợ Chí Tiên hiếm người đến, không ai chú ý, bị tại hạ tìm được.Nỗi lòng Tông Thủ đã sớm bị trêu chọc đến khẩn cấp. Nhìn kỹ những đường hoa văn đồ án trên quyển da dê ——Lúc đầu đọc hắn nhíu mày, đồ án trong đây thoạt nhìn rất thô ráp, tựa hồ như công pháp đạo binh Huyền giai thô thiển, cùng với một bộ kiếm trận tương ứng.Loại pháp môn này, ở trong Vân Giới, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.Chỉ riêng trong kho sách Thương Sinh Đạo cất giấu thì đã có hơn trăm quyển rồi.So với Thương Sinh Huyền Long Sĩ, còn có Huyết Vân Kỵ của hắn, chênh lệch xa đến vạn dặm.Bất quá nếu không có một kiếm cùng những lời nói vừa rồi của Diệp Hiên, hắn hơn phân nửa cũng sẽ không hứng thú với nó, cũng sẽ tiện tay bỏ qua.Lúc này lập tức biết trong quyển đồ này, chắc chắn có huyền cơ gì đó.Suy ngẫm trong chốc lát. Tông Thủ đưa ngón tay của mình ra, cắt ngang để máu chảy ra.Rồi lại đem máu của mình nhỏ lên bìa ngoài.Quyển đồ này lập tức như bọt biển, hút hết máu Tông Thủ nhỏ lên.Sau đó cả quyển da dê đều chuyển thành màu đỏ như máu. Chỉ thấy một hoa văn màu vàng kim đậm xuất hiện trên mặt giấy. Sau đó từ từ lan rộng khắp mọi nơi.Phối hợp với đồ án đường hoa văn vốn có, thông tin ghi chép trên quyển da dê lập tức trở nên bí hiểm.Tông Thủ mở Huyễn thế Huyết Đồng, tỉ mỉ quan sát những sâu xa ẩn chưa bên trong.Sau đó càng đọc càng kinh hãi, những đồ an hoa văn kia vẫn như cũ vô cùng giản đơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận