Ánh mắt sắc lạnh nói ra: - Về phần Trọng Huyền, như thần đoán không lầm. Hắn đang chờ ngày chín tháng chín là thời điểm thiên địa chí dương. - Ngày chín tháng chín thiên địa chí dương? Tông Thủ tinh tế tính toán, sau đó cười rộ lên: - Đổi lại mà nói còn có hai tháng? Chuyện này thật đúng là có khả năng, ngày chín tháng chín thiên địa chí dương. Khi đó tât cả tà lự, tử vật âm hồn trên thế gian đều bị áp chế tới cực điểm. Cũng là thời cơ tốt nhât tiến vào trong Tần Thủy Hoàng Cổ Mộ. Hôm nay mọi sự đã chuẩn bị, cuối cùng còn lại chính là tìm phương vị. Nhưng mà đã có thời gian hai tháng không tìn tìm không được. Tông Thủ buông lỏng tâm sự, tâm thầm nhẹ nhõm nói: - Tiên sinh có nguyện lưu ở chỗ này tu hành một đoạn thời gian? Người này tu vi hẳn là thần cảnh, linh thạch tiêu hao tuy tăng nhiều, nhưng mà hắn thật sự cam lòng. Trầm Nguyệt Hiên áy náy cười cười: - Đa tạ bệ hạ ưu ái, nhưng thần có chuyện quan trọng cần làm, chỉ có thể tạ ơn ý tốt của quân thượng. Tông Thủ lòng dạ biết rõ, người này hơn phân là muốn tham dự luận nho đại hội. Lúc này Càn Thiên Sơn thành chưa từng dừng tổ chức đại hội linh đình này. Chính thức chưa từng quan tâm, chưa từng ném tiền. Nhưng mà học giả hội tụ tại Càn Thiên Sơn thành càng ngày càng nhiều, trong mỗi ngày trong quán trà các nơi tranh luận không ngớt. Cũng có khí tượng trăm nhà đua tiếng. Mà tu hành trong Trụ Quang Điện có thể gia tốc thời gian. Nhưng mà khách quan Mặc gia chính thống đạo Nho hưng vong không đáng nhắc tới. Lập tức Tông Thủ không quan tâm, tùy ý cho Trầm Nguyệt Hiên rời đi. Đồng thời rời đi còn có Trương Hoài. Thân là thần tử đắc lực nhất của Tông Thủ thì ngày kiếm bạc tỷ. Sau đó không lâu lại tiếp nhận chức thủ phụ của Nhâm Bác, có thể rút thời gian nửa tháng đã là cực hạn. Làm gì có thời gian nhàn hạ mà tu hành? Lại qua mấy ngày, Hổ Trung Nguyên mấy người cũng nhao nhao ra khỏi Trụ Quang Điện. Mấy người tư chất không đủ ở lại trong Trụ Quang Điện thì thần thông cũng không thể ngộ ra được gì. Mà Tông Thủ diễn giải lúc này càng ngày càng khó lý giải. Những năm này tích lũy đã triệt để hao hết, không có đạo lý ở lại đây lãng phí thọ nguyên không nhiều. Thời gian bốn năm mấy người kia kỳ thật đã thu hoạch rất nhiều, đoán chừng không bao lâu sẽ đặt chân lên Tiên Cảnh. Nhưng mà về sau muốn tiến bước ít nhất cũng cần trăm năm trở lên. Mà lúc này trong điện còn lại chỉ rải rác mấy người, Nhâm Bác Thiên Hành Tông Nguyên đều tư chất cao tuyệt, chỉ ngại thời gian không đủ. Khổng Dao kiếp trước là người chống lại Thần Hoàng. Mà Sư Nhược Lan thì có huyết mạch cao nhât trong tuyết sư tộc. Chỉ có Hiên Viên tư chất kém một chút, lại dứt khoát bày lò đan trong điện, chính mình chuyên tâm luyện đan. Về phần Sơ Tuyết, nha đầu kia đều có ngộ đạo của mình. Sơ Tuyết những ngày này không có việc gì lại ao ước đi ra ngoài. Tháng thứ ba rốt cuộc Tông Thủ cũng xem hết toàn bộ điển tịch ma đạo. Mà lúc này trong hồn niệm của hắn chữ ‘ đạo ’ không trọn vẹn đã có hình thức ban đầu. Tổng cộng một ngàn bảy trăm bốn mươi hai bản ma điển, tổng cộng liên quan đến một trăm năm mươi bảy môn đại đạo. Mà lúc này trong hồn hải của Tông Thủ hồn số ngôi sao đã tăng lên tới một trăm tám mươi bảy! - Công pháp của ma môn so với lúc trước ta tu tập khác nhau quá. Tại sao khác đường nhưng không cùng kết quả? Đạo Môn truyền thừa tu pháp bản thân một thiên địa, một vũ trụ. Bao hàm dưỡng bản thân, tu vị cao thâm thì càng ít sở cầu. Mà công pháp ma môn thiêu đốt mọi thứ, đúc thành căn cơ bản thân. Cấp độ càng cao càng cần cướp đoạt bốn phía. Bị người ta nói thành là ma đạo, tự nhiên có lý do khác. Trong Vân Giới thì Kiếm Tông cùng Thương Sinh Đạo cùng Đạo Môn kỳ thật đồng xuất nhất mạch, phật môn thì mượn nguyện lực thế gian tu hành. Phương pháp tu hanh thì Tông Thủ cũng không quan tâm. Chỉ xem cấu thành thiên địa và đại đạo chí lý trong điển tịch mà thôi. - Đáng tiếc, cấp độ điển tịch ma đạo quá thấp. Võ học ngoài Thánh Linh cấp chỉ rải rác mười một quyển. Muốn dung hợp xa xa không đủ. Hơn ngàn bản ma đạo điển tịch, cũng chỉ giúp Tông Thủ mới vừa vặn nhập môn mà thôi. Giờ khắc này Tông Thủ hôi hận vì đàm hòa với Tô Tiểu Tiểu lúc trước, thật sự đáp ứng quá sớm, khi đó có lẽ nên thuận tay tiêu diệt thêm mười mấy ma môn nữa. Nhưng mà người ma đạo khi đó nghe tin là chạy, trước khi đi cũng chuyển sạch của cải nền móng của mình. Đoán chừng lại tiếp tục nữa cũng không có bao nhiêu thu hoạch. Kỳ thật muốn lấy được độ cao rất cao, lấy được điển tích cao cấp cũng chỉ có Thiên Ma Khung Cảnh, Nguyên Thủy Ma Tông cùng Tinh Ma tông ba nơi mà thôi. - Cũng may đã nhập quỹ đạo, mặc dù không có thêm ma điển, nhưng mà ta đã hoàn thành suy diễn. Chỉ cần tiếp tục mượn nhờ trụ thư, tối đa hai mươi năm đến năm mươi năm ta có thể tự ngưng tụ đạo của mình, chính thức bước vào thần cảnh! Trong lòng Tông Thủ vui mừng, ngưng tụ đạo không chỉ có tu vi tăng lên. Khi đó kiếm thuật của hắn cũng có thể tăng lên cấp độ hoàn toàn mới. Nói không chừng có thể tiến vào kiếm ý thần cảnh! Hiểu ra thiên điuạ, có thể thấy thần! Xuất thần nhập hóa, thần mà minh chi! Mặc dù là tu sĩ Chí Cảnh, cũng không phải mỗi người đều đi vào cảnh giới này. Ngụy Húc dùng đao, kỳ thật đao ý của hắn cũng chỉ tương đương kiếm ý hồn cảnh đỉnh phong mà thôi. Đây cũng là mơ ước thiết tha kiếm đạo của Tông Thủ. Đạt tới một bước này, như vậy chấp niệm cả đời xem như hoàn thành một nửa. Tông Thủ có chút thất thần, lâm vào suy tư, hồi lâu sau mới cười cười. Rốt cục nhìn thấy hy vọng kiếm đạo cực cảnh, lại khiến tâm niệm của hắn không nắm giữ được. Thật vất vả, mới trấn định lại. Trong cường giả Thần giai cũng không phải ai cũng biến thái như Ngao Khôn và Diệp Hiên. Thứ hai tại thần cảnh có thể trực tiếp tổn hại đạo cơ, kiếm thuật Diệp Hiên cao tuyệt, trước độ kiếp có năng lực một địch ba Thánh Cảnh Tôn Giả. - Nhưng mà muốn bảo vệ mình trong tần hoàn mộ, chỉ sợ vẫn chưa đủ! Trong tần hoàng mộ, chưa hẳn là có thể động dụng võ học vương đạo là giải quyết được việc. Mà khi thực lực tăng nhanh thì có thể sử dụng Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận. Trong mộ địa thế rộng lớn, không sợ thi triển không được. Mở mắt ra Tông Thủ nhìn qua kiếm hoàn trong tay. Một tháng, thời gian ba năm, ngày qua ngày dùng tâm niệm bao hàm dưỡng dục đã khiến hắn điều khiển tự nhiên. Mà Nguyên Nhất Kiếm đã triệt để tán đi. Lúc này lập tức dung nhập vào nguyên hồn. Chưa từng do dự, Tông Thủ ấn quyết. Kiếm hoàn bay vào hồn hải của hắn. Cũng trong tích tắc, Tông Thủ trực giác có nguyên lực cuộn trào, phóng tới tứ chi bách hài. Toàn thân chân lực không ngừng ngưng tụ co lại, hổn hải không ngừng khuếch trương. - Đây là Thiên Mục Huyết Mâu Thạch chi lực? Không phải nói phải luyện đan ăn vào mới có tác dụng? Trong mắt Tông Thủ hiện ra vẻ kinh ngạc, biết được mình lúc này chỉ cần nhất niệm là có thể tiến vào Tiên Cảnh hậu kỳ.