Thần Hoàng

Lý Tín thần phục bởi vì không minh mạch, tốt nhất nên hiểu rõ để tránh hiểu lầm. Trái lại hắn thân là sát thi, hiện tại hắn tiến vào trong triều Đại Càn có phù hợp không? Sát thi cần tử khí sát lực mới có thể duy trì. Những bộ hạ của mình có thể thừa nhận người chết làm đồng liêu của mình hay không? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nội tâm Tông Thủ khẽ động, nhàn nhạt cười hỏi: - Lý Tín, có muốn phục sinh sống lại hay không? Lý Tín ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn qua, không hề động tâm. Làm cho hắn chết phục sinh, cho dù là vạn năm trước tạo hóa chi chủ cũng không làm được. Huống chi hắn bây giờ đã là sát thi, nguyên thần đã sớm bị tử khí đồng hóa. Cho nên Tông Thủ nói mang theo hấp dẫn, hắn không chút tâm động. Tông Thủ bất đắc dĩ, kỳ thật chính hắn cũng không có gì nắm chắc. Hơn nữa mặc dù làm được cũng có thể tiếp tục không quá lâu, nhưng mà thử một lần lại không sao. - Nếu tin trẫm thì đừng phản kháng. Động thủ cũng không phải nguyên thần thứ hai, mà là bản thể Tông Thủ ở trên mảnh vỡ. Vầng sáng đen trắng hiện ra, bỗng nhiên xuyên không bay tới. Lý Tín vô ý thức muốn tránh né nhưng mà lập tức bất động. Thời điểm vầng sáng đen trắng bay tới Lý Tín lại không có phát giác nguy hiểm, ngược lại lờ mờ có cảm giác khát vọng. Vì vậy cũng không có trọng cự, tùy ý cho vầng sáng đen trắng bao phủ người mình. Chỉ trong nháy mắt đó, tử khí đang quấn quanh lập tức biến mất. Mà cũng nhiều hơn một phần sinh cơ, cũng theo sát phía sau truyền vào trong người. Đối với hắn mà nói đây là kịch độc. Nhưng mà cho dù là nguyên hồn hay thân thể cũng dễ dàng thừa nhận, bản chất cũng phát sinh biến hóa. Nửa khắc sau Lý Tín có chút ngạc nhiên nhìn tay của mình. Không còn màu xám tráng nữa, sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ, lại co dãn. Tử huyết sền sệt một lần nữa khôi phục hoạt động, lập tức chảy xuôi trong người. Lý Tín không thể tin được, dùng sức xoa bóp mặt của mình. Hắn dùng sức bóp một cái thì cảm thấy đau đớn kịch liệt. Cho dù nhìn thế nào thì hắn bây giờ là người sống, không phải là sát thi. Lý Tín quả thực khó có thể tin, nhưng tất cả trước mắt không phải ảo giác. Tông Thủ trầm thấp một tiếng nỉ non: - Môn thần thông này có thể dùng được! Vạn hạnh vạn hạnh. Vừa rồi còn lo lắng sinh tử khí xung đột thất bại. Ngay cả thân thể cũng không còn. Lý Tín khóe mắt run rẩy, đổi cách nói vừa rồi thằng này căn bản không có nắm chắc, đem hắn làm vật thí nghiệm? Cho dù như vậy cũng nên vụng trộm suy nghĩ thôi, cần gì phải nói ra? Nhưng trong lòng có cảm giác kích động khó hiểu. Cảm xúc phập phồng. Nước động trong lòng cũng sôi trào. Bao nhiêu năm không có cảm giác này? Từ khi hắn chôn cùng với tần hoàng. Phụ trách thủ hộ A Phòng Cung, tình cảm của hắn trở nên đạm mạc. Thủ hộ một vạn năm, cô tịch chờ đợi, vốn tưởng rằng vĩnh viễn không có ngày cuối cùng... Thở sâu mấy hơi, Lý Tín lúc này mới bình phục tâm tình - Không biết đây là loại thần thông nào? Có thể nghịch chuyển sinh tử chi? - Sinh tử huyền cơ biến! Ngẫu nhiên nắm giữ, còn chưa quen thuộc. Tông Thủ thuận miệng đáp lại. Lại hơi có chút áy náy: - Tuy có thể nghịch chuyển sinh tử, nhưng mà bản chất nguyên thần của ngươi đã biến hóa, đoán chừng không thể bền bỉ. Tối đa thời gian một năm là khôi phục thân thể sát thi. Trừ phi là do trẫm thi triển thuật này với ngươi. Một năm mà thôi? Lý Tín kỳ thật từ lâu đoán trước nếu thật sự huyền diệu như thế, như vậy thiếu niên trước mặt đúng là nghịch thiên rồi. Một năm cũng đầy đủ, có thể khôi phục lần nữa trở thành ‘ người sống ’ thì chỉ một ngày hắn cũng cảm thấy mỹ mãn. Sinh tử huyền cơ biến, hắn ghi nhớ. - Vô công bất thụ lộc, không biết bệ hạ có chuyện gì cần phân phó mạt tướng? Sinh tử chuyển đổi, ân đức này dù có dùng mạng đền đáp cũng không đủ. Nhưng mà một năm cũng không tính là nhiều. Lý Tín lại cảm kích, trong lời nói cũng nhiều ra vài phần chân tình. - Có chuyện gì phân phó? Tông Thủ do dự. Lúc trước hắn tiến vào trong mảnh vỡ không thể động đậy. Cho nên chưa từng suy nghĩ. Lúc này tinh tế suy tư thì có vô số việc cần hoàn thành. Ma môn, Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết -- mau chóng quay về Thương Sinh khung cảnh, thỉnh Huyền Sương sư tôn ra tay, cứu chữa Tô Tiểu Tiểu -- còn có hạ lạc của mười hai trấn quốc đồng nhân. Đột nhiên Tông Thủ nhíu mày, chậm đã, mười hai trấn quốc đồng nhân? Lúc ấy loại tình hình đó cho dù Thạch Việt một mình tiến đến, chỉ sợ cũng bất lực. Mà đạo nho ma tam giáo và nhiều thế gia, tất cả tinh anh nhập mộ tiến hành ngăn cản Lâm Huyền Huyên, hoặc là chết trong tay hắn. Khi đó ai còn có thể ngăn cản Ân Ngự? Đổi cách nói thì lúc này mười hai trấn quốc đồng nhân đã rơi vào trong tay hoàng đế Đại Thương rồi. Mình ở tại đây bị nhốt một tháng. Hy vọng Nguyên Thần hoàng đế không làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó. Người này cũng là quân vương anh minh, chắc có lẽ không làm ra chuyện thiếu kiên nhẫn chờ không được. Suy ngẫm một lát, Tông Thủ tạm thời ngăn chận lo lắng, trầm ngâm nói: - Mang lời nhắn của ta quay về Càn Thiên Sơn, nói ta tất cả mạnh khỏe. Ngoài ra ngươi cũng biết Vân Giới không xa có một Thiên Phương thế giới? Thấy Lý Tín có chút gật đầu, rõ ràng cho thấy nghe nói qua. Tông Thủ mới lại tiếp tục nói: - Trẫm lo lắng chỗ đó có đại quân Dạ Ma lâm cảnh. Dưới trướng của trẫm có Liệt Khuyết tuy là danh tướng vô song, lãnh binh không cần lo lắng. Nhưng mà quản lý quân thật sự quá ít. Tu sĩ Thánh Cảnh thực lực thua xa Dạ Ma. Cho nên muốn thỉnh Lý tướng quân tiến đến nơi này chiếu khán giúp ta một hai. Hắn đối với Lý Tín còn không phải hoàn toàn tin tưởng. Nhưng mà lúc này Thiên Phương thế giới chỉ có một Diệp Hiên chèo chống đại cục, thật sự là khiến người ta tâm lo. Mà lúc này Ngao Khôn vợ chồng, có lẽ hay (vẫn) là tại muôn dân trăm họ khung cảnh dưỡng thương. - Lệnh của bệ hạ chính là bảo thần tọa trấn Thiên Phương thế giới, chống cự ám thế ma đình? Những Dạ Ma này hẳn là muốn công phạt Vân Giới? Lý Tín khinh thường cười lạnh: - Cần gì phiền toái như vậy? Chỉ cần năm vạn Đại Tần thiết kỵ, mạt tướng có thể san bằng một tiết độ phủ! Nếu có ba mươi vạn thiết kỵ, thần tự tin có thể chống lại một quốc gia của Dạ Ma. Tiếng nói lại im bặt, Lý Tín lúc này mới nhớ tới Đại Tần lúc này đã sớm bị diệt. Mà Đại Tần thiết kỵ năm đó tung hoành vô địch, từ lâu tan thành mây khói. Nghe nói thế gian này trải qua linh triều một vạn năm làm điêu linh, làm gì còn quân mạnh như vậy? Chính mình năm đó một trận chiến cuối cùng cũng tràn đầy tự tin, nhưng mà kết quả cuối cùng là thảm bại. Tông Thủ cũng là bị tư thế dâng trào của Lý Tín làm chấn kinh, lúc này mới nhớ tới năm đó khu trục ám thế ma đình ra khỏi Vân giới, hai mươi tiết độ phủ toàn quân bị diệt, chính là do thủy tần gây ra. Trong mắt danh tương như Lý Tín thì đúng là xem thường DẠ Ma. Ba mươi vạn Đại Tần thiết kỵ, chống cự một quốc gia. Dạ Ma toàn tộc cũng chỉ có năm quốc gia mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận