Thần Hoàng

Tinh nguyên ngưng tụ trong tủy châu sẽ được Tông Thủ bảo tồn. Mảnh vỡ Tiểu Thiên Thế Giới này mất đi chèo chống, tan rã từng hồi. Tông Thủ sớm có chuẩn bị, lúc này chuyển dời mang theo Tô Tiểu Tiểu cùng Sơ Tuyết, nhảy ra không gian. Tiến vào giới hà, tránh né thời không phong bạo do mảnh vỡ dẫn phát. Kỳ thật dùng tu vi của hắn thì cho dù thời không chi lực chỉ cần dùng thân thể chọi cứng cũng lông tóc không tổn hao gì. Sở dĩ tránh né, không muốn thương thế của Tô Tiểu Tiểu chuyển biến xấu. - Hẳn là thành! Tông Thủ lúc này kinh hỉ vô hạn, nhìn qua hư không trước mặt. Nhưng lúc hắn tỉnh lại thì điềm xấu vẫn quẩn quanh trong cảm giác, cũng bởi vì luyện thần rốt cục vượt qua tầng giới hạn kia, tăng lên Thần Cảnh. Lôi quang trắng xóa hiện ra, trùng kích thân kiếm, khí linh oanh động. Thần khí cũng có kiếp, kiếp này không khác gì tu sĩ chí cảnh cả. Khí linh vĩnh tồn, bản thân thần bảo vĩnh viễn không mài mòn, cùng đạo tồn tại. Mặc dù thần bảo bị nổ nát cũng sẽ sau thời gian ngắn trọng cấu ‘ phục sinh ’. Trừ phi là có một người bị tu sĩ cưỡng ép đoạt ‘ đạo ’ dung hợp, thành chí cảnh căn cơ. Nhưng mà chủ nhân hắn có được Luyện Thần Kiếm chống cự. Kỳ thật bản thân độ kiếp cũng là quá trình luyện thần. Luyện Thần Kiếm kiếm cương thỉnh thoảng phun ra ngoài. Xoay quanh không trung vô cùng tinh xảo, lôi quang dây dưa. Tông Thủ dốc lòng thể ngộ, thể ngộ lôi kiếp bao gồm cả đạo! Một phương diện chính là tăng lên thần quyết chữ ‘ đạo ’, một phương diện càng lý giải ‘ nghịch đạo chi kiếp ’ khác sâu vào trong Luyện Thần Kiếp. Không thể trực tiếp ra tay, nhưng mà gián tiếp ra tay không sao cả. Khiến cho càng nhe nhõm tự nhiên, một kiếm kiếm chém ra phá vỡ lôi quang vô tận. Kiếm khí tích lũy dán vào trăm trượng, chiếu sáng giới hà. Thẳng tới đạo quang kiếp cuối cùng giáng xuống cũng bị kiếm quang cắn nát xé tán. Vô tận kiếm quang mới bỗng nhiên thu lại, vầng sáng giấu kỹ quay trở lại trong tay Tông Thủ. Tông Thủ cầm chặt, lập tức có cảm giác huyết nhục tương liên, càng giống như bản thân đang cầm đạo. Cảm giác giống như cầm Huyết Nguyệt Đao trong tay, nhưng mà Luyện Thần Kiếm tuy không phải là kiếm khí nguyên thần thứ hai, dù sao khí linh cũng làm bạn với hắn mười lăm năm qua rồi. Cả hai chúng nó tâm niệm tương thông, tiên bảo bình thường không thể so sánh được. - Kiếm thật đẹp! Sơ Tuyết sợ hãi thán phục, trong mắt có chút sáng lên. Tông Thủ lúc này mới chú ý tới lưỡi kiếm, vẫn là tử kim sắc. Từng khối lân phiến tầng tầng lớp lớp bao trùm thân kiếm, giống như long lân. Trên lân phiến còn có những đường vân, vô cùng xinh đẹp. Những đường vân này chính là thiên đạo vân. Tông Thủ đưa tay vuốt ve, những đạo vân này là Luyện Thần Kiếm khi trùng kích tai kiếp dùng ý niệm bản thân cảm ngộ thiên đạo. Tông Thủ yên lặng cảm ứng một lát, sau đó ánh mắt hiện dị sắc buông Luyện Thần Kiếm ra. Trong lòng vạn phần tiếc hận, đáng tiếc là chữ đạo của bản thân hắn chưa hoàn chỉnh. - Đáng tiếc! Trong lòng Tông Thủ tiếc nuối vì bản thân không thể làm gì. Tông Thủ tâm niệm vừa động, trong lòng bàn tay chỗ tựu dấy lên một đóa tái nhợt hỏa diễm. Tông Thủ lúc này cầm Thuấn Không Long Đan nắm trong tay. Rồi sau đó gần kề giây lát trong mắt của hắn hiện ra thần sắc vui vẻ. Quả nhiên là dùng được! - Luyện thần đã tấn giai thần binh. Không biết sáu kiếm khí khác tình hình thế nào? Luyện thần là đứng đầu thất kiếm, cũng là chủ kiếm. Tư chất tấn giai tốt nhất, mà nó trải qua độ kiếp thì sáu lưỡi kiếm khác cũng biết được. Cũng tăng lên, hình thành hiệu ứng mắc xích. Khả năng tấn giai cũng tăng lên thật lớn. Vì vậy Tông Thủ đối với Hi Tử vạn năm trước khâm phục không thôi. Chỉ cần Thất kiếm có hai phần khả năng tấn giai. Kiếm khí còn lại độ kiếp không mấy thất bại. Từ hậu thiên tấn thăng thần binh. Uy năng tăng lên và sau đó kết hợp, cho dù Lý Biệt Tuyết tăng lên nửa bước chân cảnh cũng có thể giết. Ánh mắt Tông Thủ lóe lên, lập tức tỉnh ngộ, Bộ kiếm khí này cũng không phải dùng trấn phái, chỉ sợ càng có hiệu ứng ẩn sau màn. Đây là thứ có thể kề vai sát cánh chiến đấu với cường giả tuyệt thế như Hi Tử! Trái tim của hắn không ngừng rung động, sắc mặt của Tông Thủ lại lập tức tái nhợt, từ trong trầm tư tỉnh táo lại. Tâm huyết dâng trào, cảm giác thiên địa cũng rõ ràng hơn. Lúc trước là có long khí ngăn cách, thẳng đến mấy ngày nay dần dần mỏng manh thì cảm giác của hắn lờ mờ phát giác được. Nếu nói tới chuyện xấu thì đã xảy ra từ mấy ngày trước? Rốt cuộc là cái gì? Sơ Tuyết khó hiểu, lo lắng hỏi thăm: - Thiếu chủ, là luyện thần không ổn sao? Tuyết nhi nhìn thấy sắc mặt thiếu chủ tệ lắm, có gì sao? - Không phải! Tông Thủ khẽ lắc đầu, đè nỗi lòng xuống: - Tóm lại quay về trước nói sau. Tô Tiểu Tiểu đã trọng tổ đạo cơ, nhưng mà vẫn cần chín kiện tiên bảo duy trì sinh cơ. Bây giờ phải sớm quay về Thương Sinh khung cảnh tìm Huyền Sương ra tay. Lại cẩn thân hỏi một chút thời gian một tháng qua xảy ra chuyện gì. Rời khỏi khu vực giới hà chấn động này, Tông Thủ lái Ích Ma Thần Toa bay về hướng Vân Giới. Bởi vì tần hoàng mộ đẫn phát thời không phong bạo, cho nên đi phải cẩn thận. Khiến cho Tông Thủ độn nhanh chóng cũng hạ thấp trên phạm vi lớn. Còn không đến mức như tu sĩ tầm thường cất bước gian nan. Nhưng mà Ích Ma Thần Toa thật sự bị không ít ảnh hưởng, giống như lâm vào trong nước vậy. Khiến cho nội tâm Tông Thủ trầm xuống, thời không phong bạo này bao trùm sáu mươi thế giới. Thiên Phương thế giới cũng nằm trong phạm vi này. Đại Càn muốn vận binh nước ngoài, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ có chiến hạm địa giai mới có thể bình yên vô sự đi trong thời không phong bạo. Nếu muốn vận binh tiếp tế nhanh chóng, tất nhiên sẽ không bằng người ta. nên biết trong Đại Càn tại Vân Giới chỉ có hai mươi mấy chiếc chiến hạm địa giai mà thôi. Nhưng mà nghĩ lại dị tộc xâm nhập cũng không sống khá giả. Tạm thời thả lỏng trong lòng, rồi sau đó Tông Thủ chỉ nhìn thấy phía trước có hai đạo độn quang xa xa bay qua hướng này. Một người trong đó chính là Lâm Huyền Huyên, một người khác là Nguyên Vô Thương. Vừa mới cận thân thì cười cười: - Ta nói Tông Thủ ngươi vô địch thiên hạ, làm sao mà chết trong tần hoàng mộ nho nhỏ được? Quả nhiên là lông tóc không tổn hao gì. Sắc mặt Lâm Huyền Huyên tức giận. - Ngươi cũng biết hai người trong không gian này tìm ngươi bao lâu không? Trầm Nguyệt Hiên sớm đã tiến về Thiên Phương thế giới, trong tần hoàng mộ Tiểu Thiên Thế Giới sụp đổ thì Trầm Nguyệt Hiên ít nhất thu hai vạn khôi lỗi tiên binh mất đi khống chế. Cho dù đặt ở đâu cũng là lực lượng không thể khinh thường. Nhưng mà Trầm Nguyệt Hiên rời đi. Ở chỗ này tìm kiếm tung tích của Tông Thủ chỉ có nàng và Nguyên Vô Thương hai người. - Thực là bất đắc dĩ, một lời khó nói hết! Tông Thủ lắc đầu, lại hơi cảm giác kỳ quái: - Chẳng lẽ Lý Tín chưa báo chỗ của ta sao? Dựa theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần Lý Tín mang theo chiếu thư quay về. Thương Sinh Đạo cùng Đại Càn chư thần sẽ tìm được hạ lạc của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận