Thần Hoàng

Hơn nửa ngày mới trì hoãn được, thôi phát pháp thân cực lực áp chế. Vô Thượng Nguyên Ma bây giờ thật sự cho rằng Tông Thủ đã là thịt cá trên thớt, mặc hắn xâm lược? Trong nội tâm lắc đầu, Tông Thủ vẫn suy nghĩ thật nhiều. Mấu chốt của cuộc chiến hôm nay chính là trấn quốc đồng nhân. Chỉ cần thần niện của hắn tiếp xúc với trấn quốc đồng nhân. Có thể mượn nhờ trấn quốc ngọc tỷ khống chế chúng. Cũng không cần bao nhiêu thời gian là triệt để điều khiển được ngay. Đem ấn ký của Ân Ngự hoặc là chân linh tần hoàng luyện hóa là xong. Cũng ngay một khắc này, Tông Thủ bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, ngẩng đầu nhìn qua phương xa, trong mắt tinh mang hiện ra, tay trái đã cầm chặt ngọc tỉ trấn quốc. Mười hai trấn quốc đồng nhân hắn đã tiếp xúc được! - Ta chỉ có một chuyện khó hiểu, ngươi đã có Tăng Huyền Trì Pháp Dực trong tay, vì sao không giao cho Tú Quan? Rốt cuộc là không nỡ hay là có nguyên nhân khác? Vật ấy trong tay Tú Quan dù là bổn tọa cũng phải nhượng bộ lui binh. Nhưng mà trong tay của ngươi chỉ kiêng kỵ mà thôi, giống như ruồi muỗi. Vật ấy là thế gian chí bảo, trong tay ngươi quả thật đáng tiếc, không bằng nhường cho bổn tọa thì như thế nào? Nói chuyện thì thấy bàn tay huyết sắc khổng lồ từ thiên đàn lao tới đây. Nhưng mà mới đến nửa đường Lý Biệt Tuyết đã kinh hô. Chỉ thấy bên ngoài Hoàng Kinh Thành, phía chân trời xuất hiện kiếm quan bàng bạc chói mắt. Sau đó càng ngày càng nhiều kiếm quang hiện ra giữa không trung. - Kiếm tên phù linh, Âm Mạch Đồ Linh! - Phù pháp thần quyết, Thương Sinh luyện thần... Một tiếng ngâm khẻ truyền tới, vách của trận pháp bị xé rách và kiếm khí xông vào. Tông Thủ cũng cảm giác áp lực trên người giảm nhiều. Tâm niệm chấn động đem Luyện Thần Kiếm hóa kiếm ngàn trượng, vượt trội hư không, lập tức chém tới bàn tay huyết sắc. Ma thủ cực lớn bị chém tan. Lý Biệt Tuyết ‘ hắc ’ một tiếng, không thèm để ý, thu hồi khói đen lại. - Là Kiếm Tông thiên tuyệt địa diệt phù linh kiếm trận, thật là bất ngờ! Không ngờ dùng lực một giáo tương trợ. Tích lũy bảy ngàn năm đã đủ vốn, cũng không sợ trận chiến này tiêu hao sạch sẽ. Kiếm Tông đối đãi Tông Thủ ngươi đúng là quá tốt. Tông Thủ cũng ngoài ý muốn không thôi, Kiếm Tông xuất ra thiên tuyệt địa diệt phù linh kiếm trận, thật sự ngoài dự đoán. Phù pháp thần pháp, kỳ thật chuẩn xác hơn nên đổi thành thần quyết. Phù Linh Thần kiếm là thần binh trời sinh. Có thể trong phạm vi nhỏ dẫn động vạn pháp trong khu vực này. Thiên địa đại đạo ba ngàn, cấp độ không đồng nhất. Có chút tiếp cận căn nguyên, ví dụ như chữ ‘ đạo ’ của hắn, chỉ chữ này đã vượt qua ngũ hành rồi. Chiến đâu với tu sĩ dùng ngũ hành thì hắn có ưu thế cực lớn, bởi vì ‘ đạo ’ của hắn dã tiếp cận căn nguyên. Mà Kiếm Tông Phù Linh Thần kiếm lại có thể điên đảo âm dương. Đem Vô Lượng Chung Thủy thần pháp của Tông Thủ đặt dưới Âm Dương Ngũ Hành, trái lại bị Âm Dương Ngũ Hành chi thuật áp chế. Cho nên thần thông của kiếm này tuy không tiếp cận căn nguyên đại đao, thực sự có uy năng vô thượng! So với mười hai trấn quốc đồng nhân có cách làm khác nhau nhưng giống tới kỳ diệu. Kiếm Tông xuất thủ làm cho áp lực của Tông Thủ giảm đi thật nhiều. Một bộ phù linh kiếm trận, trừ thần binh ‘ phù linh ’ chủ kiếm ra, càng có sáu tu sĩ Thánh Giai tọa trấn. Hai mươi bốn tu giả Thần Cảnh trấn áp, còn lại tiên cảnh hơn ngàn người. Lúc này kiếm quang đầy trời, giống như thật sự có thể tru thiên diệt địa! Khí thế lăng lệ ác liệt không nhỏ, đụng vào nội cung, kích thích bụi mù bay đầy trời. Cũng kiến cấm trận của nội cung sụp đổ. Tông Thủ nhìn qua thiên đàn kia, Phần Thế Huyết Đồng của hắn có thể xuyên thủng tầng tầng cấm pháp, trông thấy thân ảnh của Lý Biệt Tuyết. Chỉ thấy Vô Thượng Nguyên Ma cũng có chút nhíu mày, dường như có chút cố hết sức. Tông Thủ liếc mắt xong thì thu hồi ánh mắt. Biết được hai tòa kiếm trận này còn chưa làm gì được Lý Biệt Tuyết. Ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn qua ngự thư phòng. Thần niệm tập trung, huyết đồng xuyên thấu tầng tầng chướng ngại, nhìn thẳng Ân Ngự. - Ân Ngự, hôm nay ngươi nên tự sát, tự mình hạ chiếu nói ra chân tướng cho thế nhân, trẫm dứt khoát không làm ô danh của ngươi, cũng trả thi thể. Như vậy trẫm sẽ tha cho tử tôn Ân thị, tính mạng của nhiều cung phi, nếu không... Tông Thủ ngữ khí dừng một chút, mặc dù lời nói bình thản nhưng ẩn chứa sát cơ rậm rạp. - Nhất định trảm tận sát tuyệt nhà ngươi, khiến cho huyết mạch Ân thị nhất tộc đoạn tuyệt! Nói đến thế thôi, ngươi bỏ mình thì trẫm không can thiệp nhiều. Kim Bất Hối không thèm để ý danh tiếng của mình, Tông Thủ hắn không đặt trong lòng. Có thể nào cho bạn tốt của mình lưng mang ô danh, mang theo oán niệm của mấy tỷ người luân hồi chứ? Trong ngự thư phòng, Ân Ngự lại cảm giác buồn cười, tự sát? Tội mình hạ chiếu? Trảm tận sát tuyệt? Tông Thủ dám nói chuyện như vậy? Điên rồi sao? - Tiểu tử, ngươi chẳng lẽ là ngu rồi? Ngươi hà đức hà năng gì dám bức trẫm tự sát? Tông Thủ kinh ngạc, sau đó hắn thẹn quá hóa cười. Trong nội tâm úc khí lại phiền muộn, bế tắc trong lồng ngực, khó có thể thổ lộ. Càng buồn nôn khiến khí huyết sôi trào. Đã như vậy nói thêm làm gì, chỉ chiến mà thôi! Lòng hắn kích động, không cách nào bình tĩnh. Luyện Thần Kiếm cũng bị hắn ảnh hưởng, dần dần gần như cuồng bạo. Cung điện chung quanh bị san bằng, mặt đất sụp đổ, lõm xuống mấy trăm trượng, Tông Thủ lại hồn nhiên chưa phát giác ra. - Trẫm thật sự không cách nào nghĩ thông suốt, người như ngươi rõ ràng cũng dám xưng là thánh quân. Chẳng lẽ dám nho gia kia có mắt như mù? Dứt khoát nên phong bút tự sát tạ tội thế nhân là vừa, mắt chó không biết nhìn người mà. Ân Ngự ngồi ngay ngắn sau ngự án, cười cười không nói. Cảm xúc bình tĩnh, chỉ chê cười mà không nói quá nhiều. Cho dù hôm nay Tông Thủ nói thế nào cũng không tổn thương hắn mảy may, cần gì quan tâm? Trong mắt hắn Tông Thủ mặc dù còn sống nhưng chẳng khác gì đã chết. Chính mình cả đời danh thơm, càng không tới phiên Tông Thủ đánh giá! Đại Thương nhất thống Vân Giới, quét ngang chư vực thì Ân Ngự hắn sẽ là minh quân kiệt xuất, ai dám đánh giá hắn chứ? Bên cạnh truyền tới tiếng quát lạnh. - Làm càn! Trong nội cung dám ô uế ngô hoàng. Ngươi không biết đây là Đại Thương sao? Kim Bất Hối sai lầm, nho môn đã có công luận, cũng không cho phép một kẻ bạo quân như người nói bậy. Tông Thủ ánh mắt lạnh lẻo nhìn lại, nhận ra người này chính là tọa sư của Kim Bất Hối, Tả Tín. Thời điểm hắn mới rời khỏi Vân Giới thì đã gặp qua một lần, lúc đó còn có Trọng Huyền. Khi đó hắn đối với người này không có cảm gaics tốt, lúc này càng không tốt. Hắn bây giờ không quan tâm kẻ này, chỉ tập trung nhìn qua mười hai trấn quốc đồng nhân. Ngọc tỉ trấn quốc hắn có, trong người cũng có chân linh của tần hoàng, còn có ấn ký thần niệm, tiến vào trong hạch tâm bổn nguyên của mười hai trấn quốc đồng nhân. Hoàn òoàn ngoài dự đoán của hắn. Ân Ngự trong bổn nguyên của đám đồng nhân này rõ ràng tốn hao không ít công phu. Khiến cho thần niệm của hắn lấy chân linh tần hoàng làm môi giới cũng xâm nhập trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận