- Đây chính là Dạ Ma tộc này quyết thắng bại, lấy một tòa Trảm Giới Thai để dẫn bên ta xuất chiến. - Tuy nhiên được ăn cả ngã về không như thế, tất có chỗ dựa! - Đúng là lí này. Chúng biết rõ Đại Càn ta có ít nhất năm vị Chí Cảnh làm hậu thuẫn, nhưng vẫn có gan xây Trảm Giới Thai này. Ta xem ra bọn hắn, hoặc là phải phát điên rồi, hoặc là phải có bảy tám thành nắm chắc! - Nói như vậy, là phần thắng của Đại Càn xa vời? - Cái đó cũng chưa chắc. Ám Thế Ma Đình kia chỉ biết có mười hai trấn quốc đồng nhân, chỉ biết có Thương Sinh Kiếm Trận, chỉ biết có Phù Linh Kiếm Trận. Lại vị tất có thể biết được mặt khác. Tông Thủ lẳng lặng nghe. Hắn nghĩ Ám Dạ Ma Đình kia nếu dám chủ động khiêu chiến, nhất định là có thủ đoạn để khắc chế mười hai trấn quốc đồng nhân. Mà cái đó không giống Thứ Thần Huyền Tâm Châm thông thường kia, chỉ có thể kiềm chế mà thôi. Chính là không biết, miếng Tăng Huyền Trì Pháp Dực trong tay của hắn thì Ám Thế Ma Đình lại có biết được hay không? Trừ cái đó ra, Lâm Huyền Sương lấy Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch để chuyên luyện chế món thần bảo kia cho mình, cũng là con bài chưa lật mà Dạ Ma tộc chắc chắn không biết. Trước mắt cũng là cục diện lưỡng nan. Nếu như tùy ý để cho Dạ Ma tộc xây xong Trảm Giới Thai kia, thì trận chiến này cũng không cần đánh, trực tiếp lui về Vân Giới. Nhưng nếu là phải phá hủy đài này, nhất định phải cùng bên phía Ám Thế Ma Đình đi đến một hồi quyết đấu sinh tử không thể tránh! Có điều đại sự bực này, mặc dù hắn thân là Đại Càn quốc chủ thì cũng không có khả năng độc đoán. Rốt cuộc đánh hay lui, đều cần hỏi trước mấy vị Chí Cảnh Thánh Tôn mới có thể quyết định. Ý niệm này mới xuất hiện thì chợt nghe từ phía bắc Quân Thiên Tiên Phủ này vọng đến tiếng cười lạnh của Lâm Huyền Sương. - Lắm chuyện phức tạp làm chi? Dám dựng Trảm Giới Thai này, đám Dạ Ma kia khinh rẻ Vân Giới ta không có người sao? Làm như Đại Hằng thế giới tầm thường để mặc cho chúng mà phải đắn đo sao? Chúng muốn đánh, vậy liền đánh! Lão thân cũng muốn thử xem, cân lượng của Dạ Ma tộc này rốt cuộc là như thế nào! Âm thanh của Ngụy Húc cũng vang lên sau đó, nhưng lại càng tỏ ra thận trọng: - Vân Giới là chỗ căn bản của Thương Sinh Đạo, bất dung cho dị tộc từ Vực hắn nhúng chàm. Nếu như thật sự là bất đắc dĩ, như vậy Thương Sinh Đạo không thể để trách nhiệm cho người khác! Bên phía Long Ảnh chưa từng có lời truyền đến thì đã thấy có một thanh kiếm phóng lên cao. Như một con Cự Long chiến ý dâng cao đang múa lượn giữa không trung. Cuối cùng hạ xuống trước cửa Quân Thiên Tiên Phủ, tức thì kiếm khí trùng tiêu ( chiếu tận mây xanh), lan đi tứ phương. Chỉ cảm thấy kiếm ý vô cùng sắc bén này, mọi người đã biết Long Ảnh quyết đoán nên lúc này đều có vẻ mặt nhẹ nhõm. Nếu muốn phá hủy Trảm Giới Thai, chủ lực tự nhiên là Thương Sinh Đạo cùng Long Ảnh Kiếm Thánh. Mấy vị Thánh Tôn đã không sợ hãi, như vậy Đại Càn tự nhiên là có chỗ dựa mười phần. Từ Phúc kia cũng đồng dạng gật đầu nói: - Ý ta cũng vậy. Nếu như bệ hạ cần Từ Phúc ta xuất chiến, bản thân tuyệt sẽ không cự tuyệt. Tông Thủ lại chú ý tới ba chữ 'Bất đắc dĩ' trong câu nói của Ngụy Húc, vị tất là không tình nguyện. Tuy nhiên Ngụy Húc thân là Thương Sinh Đạo tọa tôn, tự nhiên là càng phải chú ý cẩn thận hơn. Từ bỏ Thiên Phương thế giới, vị tất sẽ là nhất định phải bại. Tuy nhiên nếu như tấn công Trảm Giới Thai, lại nhất định là quyết định được toàn bộ hưng suy thắng bại giữa Ám Thế Ma Đình cùng Thương Sinh Đạo, cho nên phải cẩn thận. Tông Thủ lại nheo mắt, cẩn thận nhìn chăm chú mấy thế giới ở ngoài huyết vân để đánh giá. Hắn suy ngẫm rất lâu, đều chậm trễ vô phương quyết đoán. Đây là lần đầu tiên hắn không quả quyết như thế. Đem tất cả lực lượng tham gia vào lần đánh cuộc lớn này, dốc hết sức lực tấn công một trận. Điều này có thật sự cần thiết? Lúc này đã không phải lúc mới bắt đầu, có thời gian trì hoãn mấy tháng này. Vân Giới cùng Nguyên Liên thế giới mộ binh được đại quân ngàn vạn người, đã lần lượt đâu vào chỗ đó. Chống cự tại Vân Giới, cũng càng theo thiên thời địa lợi nhân hoà Rất lâu sau, Tông Thủ mới có quyết định trong bụng: - Vì biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng. Lúc này bọn ta nhiều nhất chỉ có thể coi là biết nhau mà thôi. Còn đối với thủ đoạn của Dạ Ma tộc thì vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Nói nữa thì Trảm Tiên Đài này vừa mới bắt đầu, mặc dù muốn quyết đoán thì cũng không phải lúc này. Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, đều lộ ra vẻ khâm phục tán thưởng. Có minh quân quả cảm quyết đoán, nhưng không lỗ mãng xằng bậy, quả không hổ là thánh quân được thiên địa đồng ý. Cũng vừa đúng lúc này, từ trong hư không đột ngột sinh ra một vết nứt đen ngòm. Trong khi mấy người bên trong phòng còn hơi nhíu mi thì một bóng người cao to đã bước ra từ trong kẽ nứt đen ngòm này. Rồi sau đó đến cả Minh Nhật Hiên cùng Khổng Dao, ánh mắt đều bừng tỉnh. Có thể vượt qua hơn mười người thế giới mà tự do qua lại, ở dưới trướng Tông Thủ ngoại trừ mấy vị Chí Cảnh Thánh Tôn ra thì cũng chỉ có một vị như vậy mà thôi. Đó là Lục Vô Bệnh nắm giữ thần quyết chữ 'Khích'! Đi ra từ trong vết nứt thời không, Lục Vô Bệnh cũng đồng dạng gặp điều ngoài ý muốn. Hắn không thể giải thích được vì sao có nhiều người như vậy tề tụ ở nơi đây. Nhưng mà hắn tạm thời cố nén sự quái lạ, một mực cung kính thi lễ với Tông Thủ: - Rốt cuộc Thần không phụ ủy thác, đã hiệp thương thỏa đáng với Tu La tộc, cùng kết minh ước công thủ với nhau. Việc mua hạm cũng đã hoàn thành. Sau hai tháng nữa, bốn mươi chiếc Thái Ất Thần Lôi Hạm định mua từ các Giới cũng có thể lần lượt đến. Trừ cái đó ra còn có một tin vui lớn. Nguyên Liên thế giới kia nhiều lắm là sau nửa năm một năm, hẳn là liền có thể tăng lên, trở thành đại thế giới. Thần chúc mừng bệ hạ! Tuy nhiên sau khi nói xong, lại thấy trong mắt mọi người ở đây đều có vẻ không vui mừng. Lục Vô Bệnh càng tỏ ra kỳ quái. Căn nguyên của Nguyên Liên thế giới bộc phát tăng lên, đây là việc có thể ngộ mà không thể cầu. Nhìn khắp cả vài Giới Vực, đại thế giới cũng là không nhiều lắm. Cả Lục gia cũng mới có chín chỗ mà thôi. Ám Thế Ma Đình của Dạ Ma tộc càng là chỉ có bốn cái. Còn có rất nhiều tiên triều ma quốc chiếm cứ mấy trăm thế giới, nhưng mà một đại thế giới cũng không có. Mà Đại Càn có thể có được nửa Vân Giới, toàn bộ Nguyên Liên thế giới thì đã có thể nói là bên trong Giới Vực này, hoàn toàn xứng đáng là đại quốc! Cùng Tu La tộc đạt được thỏa ước đồng minh công thủ, lại càng không chỉ đơn thuần ở sau lưng Ám Thế Ma Đình hung hăng đâm lén một đao! Nói cách khác, chỉ cần thời gian hai ba tháng, Đại Càn liền có thể không đánh mà thắng, thành công cự địch. Tuy nhiên tình hình trước mắt lại thật sự là làm cho hắn không hiểu ra sao.