Thần Hoàng

Hắn biết nếu muốn chân chính phá bỏ đi Trảm giới đài này thì cũng dễ dàng, nhưng khiến hắn tâm thần không yên dó chính là hết lần này đến lần khác, Tông Thủ không hề rõ là bản thân đã quên đi cái gì. Chỉ thấy bên trong hung hiểm vô cùng huyết triều cuồn cuộn. Trận chiến hôm nay đã vượt qua tưởng tượng của hắn, hung hiểm dị thường. Là Dạ Ma? Có lẽ là không, vì chưa hề nghe nói Ám Thế ma đình còn có thủ đoạn nào khác không? Với suy đoán của Lục Vô Bệnh thì hẳn là Dạ Ma tộc còn có con bài chưa lật có lẽ phải điều tra thì mới tìm ra nguyên do. Tuy có vượt qua dự liệu, nhưng không phải là không có chuẩn bị... Trong não Tông Thủ hiện tại chỉ một ý niệm, kinh qua bách chuyển, Đem những kinh lịch mấy ngày hôm nay đều duyệt lại một lần, dần dần hắn nhíu mày, đôi mắt trở nên sắc bén. Có lẽ nào là hắn? Vốn là kẻ sớm nên xuất hiện, nhưng tới nay vẫn chưa hề hiện thân, một chút tung tích cũng không có, phải chăng là chờ hôm nay - Có Tu La tộc kiềm chế thì Ám Thế ma đình cũng không có phần thắng đâu. Chẳng qua không biết vì sao lại có cảm giác bất tường Vị Minh Nhật Hiên cư sĩ trầm ngâm nói: - Thiên cơ có lẽ bị người ta che rồi, bệ hạ cần phải cẩn thận muôn phần. Hắn không khuyên Tông Thủ từ bỏ vì tên đã lên dây thì đành phải bắn thôi. Tông Thủ hơi gật đầu, ý nói đã hiểu, sau đó lại thận trọng nói: - Vậy thì cần phải nhờ tới quốc sư rôi! Minh Nhật Hiên cư sĩ cũng không nói gì, chỉ đưa tay kết linh quyết. Trong tay áo bay ra lục tục hơn mười khối cao giai tiên thạch, bày ra ở trước người hắn. Đám tiên thạch vô giá này nổ tung, Minh Nhật Hiên cư sĩ cũng không có nửa phần tiếc nuối. Ngón tay chỉ nhanh hơn mười đạo máu huyết bắn ra, dung hợp cùng với đám phấn bột tiên thạch kia. Theo linh quyết dẫn động, dần dần hình thành một chữ “Vận” kim phù nho nhỏ, sau đó khắc lên mu bàn tay của Tông Thủ, đó chính là gia trì thiên vận mệnh trong số mệnh thuật. Chỉ cần còn kim phù này thì vận khí của Tông Thủ lúc nào cũng sẽ ở vào trạng thái tốt nhất. - Phù này có thể duy trì được trong mười hai canh giờ, sau đó thì số mệnh của bệ hạ sẽ rơi xuống không ngừng. Sắc mặt Minh Nhật Hiên cư sĩ tái nhợt vì thi triển đạo thuật đó khiến hắn tiêu hao tới gần hai phần ba máu huyết rồi. - Xin thứ cho thần vô năng, tạm thời không thể giúp được bệ hạ nữa, chí ít cũng cần tám canh giờ mới có thể khôi phục đươc. Tông Thủ cũng sớm hiểu được, thấy Minh Nhật Hiên không có chuyện gì, có thể tự bảo vệ mình được. Đưa mắt nhìn tự phù trên mu bàn tay mình, sau đó bước thẳng một bước vào bên trong huyết vụ. Đi vào bên trong chính là bước vào cấm trận, có thể do biết phần thế huyết đồng của hắn có thể nhìn rõ chân thực cho nên bên trong không hề có bố trí huyễn thuật. Nhưng Tông Thủ thì cảm giác, có vô số pháp tắc chi lực đã bị thiên địa ép buộc mà phóng tới. Tựa như một đám rễ cây vậy, hoặc bản thân là một con hồ điệp rơi vào trong mạng nhện, cũng chỉ trong chốc lát, hư không xung quanh người chấn động, Diệp Hiên cũng mau đi theo hắn vào trong, bên ngoài còn có Lục Vô Bệnh. Lần chiến đấu Trảm Giới đài này thì dưới Thánh Cảnh đều không thể nào tham dự, bởi nếu có tham gia vào thì cũng sẽ là trói buộc. Mà cho dù là Thánh Giai, Tông Thủ cũng chỉ mang theo Diệp Hiên, Minh Nhật Hiên, thêm một Lục Vô Bệnh mà thôi. Minh Nhật Hiên đã vì hắn mà gia trì số mệnh, đảo hung thành cát. Về phần Diệp Hiên với kiếm thuật tuyệt đối mạnh mẽ, thì ở Thần Cảnh đã có thể địch lại tam Thánh rồi. Khi bước vào THánh Cảnh thì thủ đoạn kiếm thuật của hắn lại càng thêm bá đạo. Chẳng qua lần này Minh Nhật Hiên chỉ tới đây để bảo vệ an toàn cho Lục Vô Bệnh mà thôi. - Cấm trận thực mạnh! Vừa vào Huyết vụ Diệp Hiên đã thốt ra một câu tán thán: - Cho dù là Lưỡng Nghi Tụ long trận bên trong mộ Tần hoàng thì cũng không thể nào hơn được cái này. Tần hoàng mộ Diệp Hiên không có đi quam nhưng lúc trước cũng có nghe qua về việc Trầm Nguyệt Hiên với Minh Nhật Hiên liên thủ bố trí trong nơi đó, cho nên phương thế giới đó càng thêm kiên cố. Với cảnh giới của hắn thì nhìn nhận sự việc cũng khác hẳn: - Xác thực cũng không kém. Tông Thủ cũng nói, kỳ thực là cấm trận ở đây có chút không bằng. Nhưng nếu luận độ công phạt thì hẳn là hơn Lưỡng Nghi tụ long trận. Khi hắn đi vào huyết vụ thì hắn cảm nhận được sinh mệnh lực cường đại bao phủ lấy quanh thân mình, so với khi hắn cầm Cửu Khiếu sinh nguyên thạch còn mạnh hơn không ít. Tông Thủ cũng hiểu đây là do Nguyên Sinh Linh tức quyết của Lâm Huyền Sương đã bao trùm lấy phiên hư không này. Với tu vi của sư tôn, thì ở trong huyết vụ, pháp lực có thể sinh sôi không ngừng, không lo tiêu hao. Hắn tuy là Thần Cảnh, ở trong Thiên địa cũng coi là đại thành, nhưng thời gian cũng không nhiều, cho nên có Nguyên Sinh linh tức quyết gia trì thì hắn cũng lười đi phá cấm pháp, trực tiếp cường công mà đi vào trận. Thân thể phóng ra vô lượng quang hoa, lại còn có một vầng thái dương nho nhỏ huyền phù trên hư không, đốt diệt tất cả, đem toàn bộ linh cấm xung quanh phá hủy toàn bộ. Quang diễm nóng bỏng khiến cho hư không quanh người hắn đều bị vặn vẹo, cho dù cấm trận ngẫu nhiên có phản kích nhưng lực phản chấn sẽ bị hắc động quanh người hắn hấp thu hóa giải, sau đó chuyển thành liệt quang nhiệt! Thần thông vô lượng chung thủy có thể nói là đi kèm với hai chữ “gian lận”, căn bản là không gì không làm được, không sợ nhất chính là cục diện bên trong huyết vụ, những huyết vân này ở dưới sự chiếu đốt thì không ngừng chạy trốn. Một đường thông suốt, mà pháp lực chỉ là thoáng tiêu hao một chút mà thôi. Mười hai đồng nhân trấn quốc ở dưới, tất car thần quyết thần bảo, cấm trận cũng hạ xuống một bậc. Sở dĩ Tông Thủ dùng lực phá trận là vì làm như thế dễ dàng. Mà tới tận lúc hắn đi tới Trảm giới đài kia thì mới có một đạo hư nhận tạo thành từ pháp tắc tinh khiết, lao tới cản trở hắn, để lại ở phía bên trái gò má hắn một tia máu. Nhưng có Nguyên Sinh Linh tức quyết bảo vệ, thì vết máu vừa hiện ra thì liền khôi phục lại gần như ban đầu. Tông Thủ có chút rùng mình, quả nhiên hạch tâm nơi này không đơn giản. Tiếp theo cũng không thể nào sơ ý được nữa, ngầng đầu lên nhìn thì thấy được kim tự tháp đảo ngược này, ánh mắt Tông Thủ tựa như bất định. Trong nháy mắt mười đạo khí tức bức nhân đều chú mục thẳng vào hắn. Đám Dạ Ma tộc cường giả này cuối cùng cũng có phản ứng, cũng có nghĩa là trận chiến Trảm Giới đài này cũng đã bắt đầu rồi! Trên thạch thai một đạo châm kim sắc phóng tới, tựa như chỉ lóe lên trong nháy mắt! Là thứ thần huyền tâm châm! Trong đầu Tông Thủ mới chỉ kịp xẹt qua ý niệm này thôi, thì đạo châm kia đã dường như đâm thẳng tới hắn. Hoàn toàn không quan tâm tới không gian, thời gain, tựa như Lục thần ngự đao thuật của hắn, không để cho người khác có nửa điểm phản ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận