Thần Hoàng

Vị trí khác nhau, nhưng lại tấn công vào cùng một vị trí, rất đều nhịp. Quyền pháp vừa đến, cơ hồ không có chênh lệch thời gian gì cả. Trên quyền pháp màu xanh kia đồng thời thoáng hiện một ký hiệu, nhanh chóng hình thành một phù trận hình lá chắn ở trước mười hai quyền đồng khổng lồ. Ngay lúc cùng liêm đao màu đen va chạm thì phù trận thanh đồng hình lục giác kia lại lù lù bất động. Cho đến khi một mũi tên màu đen cũng từ xa xa xuyên qua hư không, thẳng tắp bay tới ghim vào, phù trận lá chắn mới chia năm xẻ bảy, từng mảnh từng mảnh tan đi. Trong phút chốc, cương khí tỏa ra bốn phía. Lực trùng kích ngang bằng Chí Cảnh kia khiến cho đài Trảm giới vốn đã mất đi sát lực chống đỡ ngay lập tức ầm ầm vỡ nát mở ra. Giờ phút này, không chỉ ba người Tông Thủ và Hiệp Hiên, ngay cả mười hai người đồng trấn quốc kia cũng cách điểm đen “khoảng cách” đi thông ra ngoài đài Trảm giới một khoảng gần như trong gang tấc. Tông Thủ thuận tay lấy Thái thượng diệt độ thực kinh ra, hướng phía xa vẫy một cái, khiến cho tấm đồ lục không trọn vẹn vốn kết hợp chặt chẽ với đài Trảm giới kia tách ra, nhanh chóng bay đến bên này. Sát Dạ thấy thế cũng có chút kinh ngạc, hai mắt giận trong bình tĩnh: - Trảm giới đồ, ngươi thật lớn mật. Hắn mặc dù không biết lai lịch của tấm đồ lục này, nhưng biết nó có uy lực khó lường. Bên trong còn ghi lại bí pháp sát phạt vô cùng mạnh mẽ. Bí thuật đài Trảm giới tuy là tiêu hao rất lớn, nhưng lại một trong số ít thuật sát phạt có thể kinh sợ các giới của Ma đình Ám Thế. Mà nguồn gốc của nó chính là ở trong tấm Trảm giới đồ đó! Trong lòng mặc dù khó hiểu vì sao Tông Thủ có khả năng triệu hồi, khiến cho này vật chết như Trảm giới đồ ngoan ngoãn nghe lệnh. Nhưng hai người Sát Dạ Long Nhiên cũng đã nhanh chóng hóa thành ánh sáng, bay đến chỗ Tông Thủ đang đứng. Biết nếu hôm nay thực sự để Tông Thủ bình yên thông qua khoảng cách hư không đi ra ngoài đài Trảm giới. Như vậy hôm nay chẳng những ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, vô số giai đoạn chuẩn bị đổ vào đài Trảm giới đều thành công cốc, Trảm giới đồ cũng rơi vào tay hắn. Âm mưu của Ma đình Ám Thế lần này hoàn toàn thất bại, cũng thành trò cười cho toàn bộ giới vực! Tính tình Nhiên Long vội vàng nóng này, không hề cố ý đòn phản kích của mười hai người đồng trẩn quốc kia, quyền ý như biển rộng không chừa bất kỳ đường sống nào, tập trung đánh vào khí cơ của Lục Vô Bệnh. Bất quá trước mặt hai người lại xuất hiện hai thân ảnh, trước hai người đuổi đến điểm nhỏ màu đen kia, đồng thời cũng vang lên một tiếng cười lạnh. - Nguyên đan vỡ sao? Lấy đại giới là rớt xuống một nửa tu vi, khiến cho thiên địa nâng cấp thành Chí Thánh, trách không được hoàng đế Đại Kiền chỉ dẫn một tu giả Thần Cảnh tiến đến. Nhưng nếu bổn tọa đã đoán được đó là thần thông khoảng cách, thì sao có thể dễ dàng để bệ hạ thong dong bỏ chạy chứ? Khoảng cách hư không đang dần khép kín, lại bị một lực lượng mạnh mẽ ngang tàng gắt gao kéo ra. Cho đến khi hai luồng quang ảnh xuyên qua như bóng như hình. Tiếp theo là hai luồng ý niệm rất mạnh ở trên hư không khuếch tán ra xung quanh, bao trùm lên mọi thứ. Khiến cho ba người Tông Thủ và Hiệp Hiên cho dù là ở trong bất kì chi nhánh khoảng cách hư không nào cũng không thể tránh thoát. Một phần ba ngàn giây còn chưa đến thì đã bị hai luồng thần niệm mạnh mẽ bá đạo khóa kín chặt chẽ, sau đó nhanh chóng phóng qua. Đó là “đế vương khí” mà Tông Thủ quen thuộc nhất, hoàng giả dùng thế, đem lực lượng một quốc gia, tụ trên quyền phong, tập trên binh khí. Mà lúc này, hai vị đại quốc chủ liên thủ, cũng tương đương với hai vị Thánh tôn Chí Cảnh hợp lực! Chỉ là hơi thở từ xa xa truyền đến thì đã khiến lòng người nghiêng ngả, cảm thấy không nên chống đỡ. Lục Vô Bệnh tóc đã rối loạn, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ một nửa mặt nạ trên mặt. Cơ thể run rẩy, hai tay mặc dù vẫn giữ nguyên tư thế kết ấn, nhưng muốn duy trì cũng là vô cùng gian nan. Thiên địa bên trong cơ thể đã gần như dập nát, dược lực của viên nguyên đan vỡ nát kia trong chớp mắt ngắn ngủi đã tiêu hao bảy tám phần. Chỉ có thể dựa vào Nguyên sinh lực của Nguyên sinh linh tức quyết của Lâm Huyền Sương duy trì nỗ lực thôi. Hiệp Hiên sắc mặt xanh mét, kỳ thật người đứng mũi chịu sào không phải là Lục Vô Bệnh, cũng không phải là Tông Thủ, mà là Hiệp Hiên hắn. Lấy đại hoàn chấn kiếm thuật, không chỉ là muốn bảo vệ chính mình, còn phải đối diện trực tiếp với ý niệm uy áp của quốc chủ phóng tới ở phía trước, đối kháng với lực lượng ngang bằng Chí Cảnh, để Lục Vô Bệnh không ở dưới hoàn cảnh này hỏng mất. Quang ảnh tán loạn, phía trước truyền đến một tiếng nổ “oanh” vanh, trận hình của mười hai người đồng trấn quốc lập tức bị nổ tán loạn. Lực lượng mênh mông tản ra mọi nơi, nhấc lên một cơn gió lốc hư không kịch liệt không thua kém gì trận chiến ở bên ngoài đài Trảm giới kia. Điều duy nhất khác biệt là trận chiến chỉ giới hạn giáp hà hư không một phương, cộng hơn mười thế giới. Còn lực lượng này lại truyền bá dọc theo toàn bộ hư không, lan rộng đến toàn bộ giới vực. Mà ngay trong khoảng khắc này, hai thân ảnh nhìn như sợi chỉ nhanh chóng xuyên qua tiến vào, cách hai người Tông Thủ và Hiệp Hiên gần như gang tấc rồi. Tông Thủ vẫn có thể thấy được, trong hai luồng quang ảnh kia lộ ra một ánh mắt hung tàn lại hàm chứa chê cười. Hắn ngược lại không sợ hãi kinh hoảng, chỉ thở dài một tiếng không dám tin thôi: - Chẳng lẽ là thiên ý, cư nhiên có thể hoàn thành. Thuận tay ném đi, Thái thượng diệt độ thực kinh đã dung nhập thêm một tấm đồ mở ra. Sau đó một thế giới sinh thành, kéo năm người đứng ở đây đi đến một giới vực độc lập bên ngoài! Là Thái thượng ứng kiếp đồ lục! Thái thượng ứng kiếp đồ lục mở ra, phút chốc ngay trong khoảng cách hư không này sinh ra một giới vực độc lập một phương. Bất quá không chỉ có ba người Tông Thủ Hiệp Hiên, mà ngay cả hai vị quốc chủ đuổi theo, còn cả vị Dạ Luân vương Nhiên Luân theo sát tới cũng bị bao phủ ở bên trong giới vực đột nhiên sinh thành này. Chỉ có mỗi Sát Dạ, người đã trải qua trận chiến Hoàng kinh thành, vẫn luôn cẩn thận với Tông Thủ mới miễn cưỡng chậm một độn tốc Thần Cảnh, nên chưa nhảy vào phạm chi của giới vực hư không vừa hình thành kia. Sát Dạ đúng lúc dừng lại độn pháp, lăng lăng nhìn cảnh tượng trước mặt, không ngờ đó là hư không ngăn cách trong ngoài. Không chỉ không nhìn tới, mà ngay cả linh thức cũng không thể cảm ứng nữa. Hắn đã thử mấy lần, nhưng linh thức lại không thể tiếp xúc với hư không gần trong gang tấc này, càng không thể lay động mảy may, chỉ có thể đứng bên ngoài trơ mắt nhìn. Sáu đó bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó đến, sắc mặt Sát Dạ thay đổi liên tục, vẻ mặt vô cùng tái nhợt. Cảm giác kinh tủng, điềm xấu lan tràn toàn thân. Giờ phút này, trong giới vực, sáu người mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Hiệp Hiên là vẻ mặt thoải mái, như trút được gánh nặng, rốt cuộc cũng đợi đến giờ phút này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận