- Thế tử, ngươi đang làm khó Thi Đan rồi.Thi Đan cười khổ một tiếng, dùng ánh mắt áy náy nhìn Tông Thủ đáp:- Cái này ta thật sự không biết, chỉ nghe được sơ sơ thôi, điều này cũng có quan hệ với đổ ước. Lăng Vân tông không phải là không thể mưu đoạt phù này ngược lại muốn dốc sức bảo vệ thiên phù thần bia. Thi Đan địa vị hèn mọn có thể biết được chỉ vẹn vẹn có những điều này mà thôi. Thế tử ngày sau vô luận là vào Kiếm Tông Ngũ Tuyệt Sơn Trang ta hay là Thương Sinh Đạo, nhất định là đích truyền. Khi đó có thể tìm hiểu rõ ràng.Tiếp theo nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua Tông Thủ hỏi:- Theo ta được biết, vậy Đan Linh Sơn thiên phù đài là thế tử tự tay phá. Thế tử hỏi những chuyện này phải chăng đã có cảm ngộ gì khác với chữ "vận" này? Hay là đã có được truyền thừa bí mật của vị cảnh cường giả kia?Tông Thủ lúc này cười ha ha, đang muốn nói chuyện chợt trong lòng khẽ động, nhìn về phía ngoài cửa sổ.Chỉ thấy cách đó không xa, trong tay Tông Lam nắm một đầu hồng điểu. Sau một lát, vị Huyền Hồ Thiết Kỵ thống lĩnh này biến sắc. Giục ngựa đi đến bên cạnh cửa sổ nói:- Thế tử, Càn Thiên Sơn nội thành có tin tức. Mấy người Tông Thế, Tông Dương khả năng liên thủ muốn trước khi thế tử trở về nghị định Yêu Vương vị.Sau một lát, phía chân trời lại có hai đầu Hồng Tấn Điểu rơi xuống, từng con bay về phía hai người Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào, chỉ chốc lát, sắc mặt hai vị này cũng khó coi đến cực điểm.Tông Thủ sớm có đoán trước, ánh mắt hơi chớp động nhìn về phía Phiên Vân Xa. Sau đó như có điều suy nghĩ nhìn về phương hướng Càn Thiên Sơn. Một lát sau, hắn nhíu lông mày lại nói:- Xem ra mấy ngày nay quả nhiên là không có biện pháp chậm rãi nữa. Mang ngựa ra đây cho ta.Mắt thấy màn cửa phía sau cũng bị xốc lên. Thân ảnh to lớn cao ngạo của Tông Nguyên từ trong giậm chân bay ra. Ánh mắt lãnh khốc băng hàn lộ ra sát khí, khí tức toàn thân cuồng liệt vô cùng.Không chỉ là bởi vì sát ý cuồng đốt mà cảnh giới giờ phút này chưa ổn, tiến cảnh quá nhanh chóng gây nên.Chỉ là nhìn cương khí bên ngoài xuyên ra là biết được, giờ phút này Tông Nguyên đã vững vàng bước chân vào Địa Luân Lục Mạch đỉnh phong cảnh giới Võ Tông.Tông Thủ cao thấp đánh giá Tông Nguyên, lập tức chỉ cảm thấy ánh mắt của kẻ này tựa như kiếm quang, lọ đầy vẻ băng hàn đâm tới, làm lòng người lạnh lẽo. Bất quá khi đối mặt với Tông Thủ thì có hơi chút thu liễm, mang theo phần khiêm tốn kính phục và khát vọng chờ mong cùng chiến ý.Tông Thủ không khỏi khẽ nhíu mày, người này tiến cảnh quá nhanh không nghe mình nói. Bạn đang xem tại - truyenfull.vnPhải biết Địa Cực Đan mặc dù tốt nhưng cũng không phải vạn năng, thế gian này phàm là phương pháp cấp tốc nào cũng ẩn chứa tai hoạ ngầm.Dù Tông Nguyên lĩnh ngộ cuồng đình thương ý đến Địa Luân ngũ mạch cũng phải có thời gian củng cố, khi đó tiến vào lục mạch mới là tốt nhất.Kỳ thật hắn từ lâu đoán được, người này lúc ấy xin hai khỏa Địa Cực Đan và linh mạch thì nào có thể khắc chế được ý niệm tiến giai?Nghĩ tới Tông Dương Tông Hạo, Tông Thủ lại thầm than một tiếng, hắn lý giải được tâm tình của Tông Nguyên. Lúc này đây có thể là cơ hội tốt một lần duy nhất để hắn bái thù, cũng khó trách người này điên cuồng như thế.Ý niệm tính toán răn dạy của Tông Thủ buông xuống, cấp tốc tấn giai tuy là không tốt, bất quá dùng thủ đoạn của hắn còn nhiều phương pháp đền bù. Chỉ là thời gian kế tiếp võ đạo tiến cảnh của Tông Nguyên nhất định phải áp xuống.Giờ phút này một thớt tứ giai Ngự Phong Câu đoạt từ Phong Dục được dẫn tới trước người hắn, nó cường tráng hơn Ngự Phong Câu bình thường mấy lần, miệng phun mùi tanh, trên thân khoác khải mã được chế tạo từ tinh cương, trán cũng bao phủ bởi gai sắt guống như một đầu quái vật dữ tợn.Tông Thủ trực tiếp xoay người nhảy lên ngựa, tứ giai Ngự Phong Câu lập tức phát ra Xi..Xiiii..âm thanh bất mãn. Bất quá còn chưa chờ nó ý đồ phản kháng, một cỗ hồn niệm vô cùng cường đại từ trên áp xuống dưới như một thanh cự chùy va chạm khiến hồn thức của nó choáng váng hồi lâu, phảng phất có chút ít duy trì không được, lung lay muốn ngã. Phải đi về phía trước vài bước mới hồi phục lại, sau đó không dám có nửa phần kiệt ngao bất tuân, thành thành thật thật hiện ra thái độ thần phục. Chỉ là ý niệm này thủy chung bao vây hồn thức của nó, chỉ cần nó có ý đồ phản kháng sẽ triệt đẻ nghiền nát bất.Chế ngự tứ giai Ngự Phong Câu xong, Tông Thủ lúc này mới thoả mãn gật đầu, lấy một ít linh đậu đưa tới miệng nó.Vô luận là thời đại nào, đại côn thêm ngọt táo đều là thuần thú thượng sách.Liếc mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy mấy người Hổ Trung Nguyên, Đàm Đào cùng với 5000 thiết kỵ, tất cả cường giả trên Võ Tông đều hội tụ tới.Tông Thủ cũng mỉm cười:- Đều chuẩn bị xong chưa? Lần này trở về phải giết người! Tuy là có thương thảo nhưng nhất định phải đổ máu, lưu rất nhiều huyết.Ngữ khí của Tông Thủ bình bình đạm đạm nhưng giờ phút này chung quanh hơn mười vị võ đạo cường giả đều chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh thấu xương thấu đáy lòng, sau đó chiến ý sôi trào.Ánh mắt Tông Nguyên hơi sáng lên, không tự giác nắm chặt cán Tử Lôi thương lại, trong đôi mắt lộ vẻ băng hàn....Nội thành Càn Thiên Sơn giờ phút này toàn thành yên tĩnh. Không đến canh hai, tất cả ngọn đèn dầu nội thành toàn bộ dập tắt.Chỉ nghe vô số binh khí tại giáp trụ va chạm rầm rầm cùng với gót sắt chậm đất.Toàn bộ nội thành, trên đường phố xuất hiện rất nhiều giáp sĩ võ trang đầy đủ lưu động.Phàm là địa hình khá rộng rãi đều bị đại quân che kín. Nguyên một đám hàng ngũ kỵ đội bộ quân phương trận chỉnh tề phân bố các nơi trong thành, góc đường yếu đạo bên cạnh nhà ở thì ẩn dật vô số cung nỏ. Khí tức trầm tĩnh và khắc nghiệt chia làm mấy phương, hiện ra thế giằng co.Mà ở thành nam Càn Thiên Sơn, một chỗ địa thế gần đỉnh núi, Hổ Thiên Thu thân mặc giáp đen nhìn từ trên cao xuống, thu toàn bộ nội thành vào tầm mắt.Bên cạnh hắn là Càn Thiên Sơn Tả Đình Trụ Đại tướng Khâu Vi. Đồng dạng là một thân linh giáp, võ trang đầy đủ, cầm trong tay lang nha bổng đặt trên mặt đất.- Xem ra ba người kia quả nhiên là liên thủ rồi!Nhìn biến hóa bên trong thành này, Hổ Thiên Thu mỉm cười một tiếng lộ ra ý trào phúng:- Biết rằng bọn họ sẽ không cam lòng nhung không nghĩ tới Tông Minh Tông Hạo bởi vì sợ hãi Tông Nguyên tiểu tử kia mà hợp lực. Chỉ là Sư Nguyên thực sự đáng tiếc. Người này là thân thúc của Thủ nhi vốn nên giúp đỡ hắn mới đúng.- Tông Sư Nguyên? Quân thượng đối với hắn không tệ, dẫn vào gia tộc. Hắn không nên có ý nghĩ ảo tưởng này.Thần sắc Khâu Vi đờ đẫn, trong mắt lộ vẻ lãnh khốc vô cùng, tựa như là băng sơn:- Mặc cho hắn ngày hôm nay quay đầu lại, ta cũng nhất định phải khích lệ thế tử, sớm ngày đoạt quân quyền của hắn rồi tru sát.Hổ Thiên Thu nghe được cười cười, trong lòng mặc dù không cho là đúng nhưng cũng không phản bác. Vẫn bao quát phía dưới Vẫn như cũ, hắn như có điều suy nghĩ nói:- Ta và ngươi liên thủ, tăng thêm thân quân quân trấn của quân thượng lệ thuộc trực tiếp lưu lại cùng với chư tộc chi lực. 50 vạn đại quân nội thành đủ trấn trụ đại cục, mặc cho mấy tên kia liên thủ cũng khó dao động. Bất quá mấy người kia, mặc dù biết rõ như thế cũng không sợ, định cùng chúng ta ngọc đá cùng tan, có lẽ hơn phân nửa là muốn dựa vào mấy cái tông môn lánh đời, không biết là người phương nào sẽ tới, chỉ hi vọng đừng làm cho ta thất vọng.Khâu Vi nghe vậy thì có chút nhíu mày, hắn giờ phút này lo lắng vô cùng, ngữ khí của Hổ Thiên Thu phảng phất rất là nhẹ nhõm, đối với đại địch trước mắt không thèm để ý chút nào.Hắn cố tình muốn nhắc nhở vài câu để cho Hổ Thiên Thu chớ khinh địch nhưng sợ người này bỏ đi ý niệm kháng địch. Trong suy nghĩ của hắn, người này đang lưỡng lự, khó bảo toàn sẽ không vì Thiết Hổ mà lựa chọn buông tha thế tử.Bất quá sau khi do dự một lát, Khâu Vi vẫn cảm thấy quyết định nói thẳng. Hổ Thiên Thu lúc trước tuy là lắc lư bất định, nhưng gần đây còn miễn cưỡng xem như nhất ngôn cửu đỉnh. Lời đã nói ra cho dù là diệt tộc cũng sẽ không thu hồi một câu. Dưới trướng Tông Vị Nhiên hắn đã từng cùng hơn mười vị Huyền Võ Tông sư nội thành sóng vai chiến, lại duy chỉ có Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên có thể từ đầu đến cuối, được hắn tín nhiệm.- Hổ huynh, Càn Thiên Sơn thành tuy là trong khống chế của ta và ngươi nhưng bộ phận tám cửa thành đã có năm cửa rơi vào tay ba người kia, hơn nữa còn là phía đông. Bất quá bên ngoài trấn sơn quan năm mươi dặm có một trấn quân dưới trướng Tông Sư Nguyên.Nói đến chỗ này trong mắt Khâu Vi càng lộ ra thần sắc lo lắng. Trấn sơn phương hướng đông bắc Càn Thiên Sơn, vì địa thế hiểm yếu là một trong hùng quan thiên hạ. Nơi đó chỉ có một cái cầu xích sắt nối qua một khe rộng 3800 trượng, gió lạnh cổ đãng, tụ tập vô số quỷ mị âm tà chi vật. Cho dù là Đạp Vân Câu Ngự Phong Câu phi hành, dị thú lăng không cũng không cách nào vượt qua.Mà nơi này trấn thủ một vị cường giả thất mạch Huyền Võ Tông. Thanh danh cực thịnh, một trong những hảo thủ dưới tay Tông Sư Nguyên.Nếu là ở nơi này bị chặn đường, như vậy thì cần đi một ngàn bảy trăm dặm mới có thể vượt qua.Dù cưỡi Ngự Phong Câu tốt nhất cũng cần thêm một ngày đêm lộ trình. Cũng không biết đám người thế tử có thể tới kịp không?Hổ Thiên Thu lại không thèm để ý chút nào, hắn cười ha ha một tiếng:- Khâu Đình Trụ ngươi an tâm đi, ngươi chưa gặp thế tử nên chưa biết câu một ngày không gặp như cách ba thu. Thế tử ba năm sau há có thể đánh đồng với ba năm trước đây? Thế tử hắn nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng. Một cái trấn sơn quan nho nhỏ, hắn nếu không bình yên vượt qua thì Yêu Vương đại vị này không xứng để hắn ngồi.Thần sắc Khâu Vi khẽ giật mình, rõ ràng có chút kinh ngạc. Đang muốn hỏi Hổ Thiên Thu lòng tin này rốt cuộc là từ đâu mà đến thì khóe mắt hắn quét nhìn một đoàn thân ảnh.Vội vàng nghiêng đầu xuống bên dưới quan sát, chỉ thấy cửa thành phương hướng mặt phía bắc bỗng nhiên mở ra. Một đám kỵ sĩ bỗng dưng tiến vào, chỉ có 30 kỵ sĩ mặc y phục trắng từ từ vào trong thành, đã có khí thế thiên quân vạn mã.Hai người không khỏi nhíu mày nhìn chăm chú, trong lòng họ biết người Tông Dương mời cuối cùng đã tới.