Thần Hoàng

Thực sự không có tâm tư đi uốn nắn hắn, nàng có chút vui mừng lắc đầu:- Tiểu Thủ là quốc quân, quyết đoán như vậy tự có đạo lý, cần có câu trả lời cho bộ hạ. Y Nhân mặc dù bất mãn cũng hiểu biết quy củ, tuyệt sẽ không can thiệp chính sự.Tông Thủ hiểu rõ trang lòng, quả nhiên cô bé này có chút tức giận, tiếp theo lại nghe Y Nhân nhíu lông mày nói:- Sư tôn nói đã có kế sách giải quyết Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết. Biện pháp của ông là vứt bỏ công quyết này, cải tạo căn cơ, cân đối ngũ hành. Vì vậy mấy năm nay một mực bế quan nhờ linh trận chống cự ma ảnh.Sau đó nàng lại lên tiếng:- Kỳ thật Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết Đan Tuyền Tông ta từ sáu ngàn năm trước cũng đã thất truyền. Về sau do mấy người Tuân Đan, Ách Đan mang về tông môn, nói là bên ngoài dò xét một chỗ di tích vô tình tìm được. Công pháp của Đan Tuyền Tông ta đặc thù dùng đan vấn đạo nhưng nghe nói tối đa chỉ có thể tu đến Thần Cảnh, về sau thì vô pháp có tiến cảnh. Duy chỉ có tổ sư thời đại Vân Hoang sáng chế ra mới nhập thánh cảnh. Vì vậy sư tôn sau khi đạt được thì coi như trân bảo, chỉ là không thể nghĩ đến,sau khi tu hành mới phát giác thiếu hụt trong đó. Vì tín nhiệm với mấy vị sư đệ không có phòng bị, sau khi xem kỹ cảm giác công pháp cũng không vấn đề mới để mấy người đệ tử tu hành. Kỳ thật Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết không có chỗ thiếu hụt hẳn là những người kia tận lực làm bẫy rập!Tông Thủ nghe nhập thần, đối với chuyện của Đan Tuyền Tông hắn không để ở trong lòng nhưng có liên quan tới Hiên Viên Y Nhân thì không thể không chuyên chú.- Sư tôn nói lúc này Đan Tuyền Tông ta tổn thương nguyên khí, thậm chí không thể thắng được Lăng Vân. Tứ thành đan dược cung phụng được Càn Thiên Sơn che chở bồi dưỡng thì quá tốt. Ngoài ra nghe ý tứ của sư tôn là để cho ta tự phế nội tức hồn hải, chọn một môn công pháp trọng tu. Chỉ là hắn lúc trước có tu vi cửu giai không dùng Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết làm căn cơ, vì vậy ngắn ngủn mấy năm, tu vi phục hồi nguyên như cũ. Ta thì ngay từ đầu dùng môn công pháp này Trúc Cơ nhập đạo. Nếu tu hành đến tầng này chỉ sợ không dễ dàng.Lời nói chưa dứt, chợt nghe Tông Thủ cười nhạo một tiếng:- Trùng tu? Làm gì cần phải phiền toái như vậy?Tông Thủ lung la lung lay đi tới trước mặt Hiên Viên Y Nhân, thần sắc đường đường chính chính sờ lên ngực của nàng, sau đó ở phía dưới vẽ một chút.- Nàng nhìn xem, ở chỗ này tới chỗ này...Mỗi khi tới một huyệt vị, Tông Thủ đều dùng lực đè lên.Hiên Viên Y Nhân lúc bắt đầu mặt đỏ tới mang tai, trong lòng thầm nghĩ người này... Nhược Thủy còn đang ở bên cạnh.Dù muốn cùng nàng thân mật cũng phải đổi địa phương khác chứ.Dần dần nàng cảm giác ngón tay của Tông Thủ lướt qua, một cỗ ý lạnh như băng bỗng dưng dâng lên khiến luân mạch thoải mái vô cùng làm nàng rên rỉ tại chỗ, tâm thần nhộn nhạo.Ngay tại thời điểm tiếp cận u cốc phía dưới cùng, Tông Thủ mới dừng lại sau đó dùng thanh âm trầm thấp mang theo vài phần hấp dẫn nói với Hiên Viên Y Nhân:- Cái gọi là cô âm không sinh, cô dương không dài. Chỗ thiếu hụt của Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết chỉ có phương pháp này mới có thể giải quyết. Nương tử, không bằng ta và nàng ném thử cảm giác này nhé? Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp!Ánh mắt Hiên Viên Y Nhân mê ly, trong lòng thầm nghĩ cô âm không sinh, cô dương không dài là có ý gì.Sau một hồi lâu, mắt thấy Tông Thủ ôm lấy nàng cúi đầu hôn mình mới "Ah" một tiếng, thì ra là muốn song tu.Trong lòng tuy ngàn vạn lần chịu nhưng nàng lập tức giãy dụa nhảy xuống như con thỏ, khuôn mặt đỏ bằng nói:- Huynh đừng mơ!Chợt lại sợ Tông Thủ thương tâm nên bỏ thêm một câu:- Huynh còn có mấy ngày nữa cũng không đợi được sao?Sau khi nói xong thì không dám quay đầu, nàng vội vàng chạy về phòng của mình, rầm rầm đóng cửa phòng lại.Tông Thủ cười to, trong lòng hơi cảm giác đáng tiếc. Cô bé này cái gì cũng tốt, cũng chỉ đáng hận bị Hiên Viên Thông dạy hư mất mà quá coi trọng truyền thống, bằng không hôm nay có thể ''làm thịt" nàng.Bất quá thời gian tới chỉ cần bình diệt hơn phân nửa tông phái Đông Lâm sẽ đăng cơ khai quốc, khi đó cũng là thời điểm thành hôn.Hắn không tiếc lễ nghi phiền phức, nếu chỉ là khai quốc thì hết thảy đều giản lược. Nhưng lại nguyện ý cho Hiên Viên Y Nhân một hôn lễ to lớn thanh thế.À! Kết hôn, lý do này có thể mượn để tạm thời tăng thuế. Quân chủ kết hôn, thần dân không tặng lễ sao được... Ngày kế tiếp nghi thức chiến thắng trở về khiến cho toàn bộ Càn Thiên Sơn thành đều vui mừng, khiến mọi người hoan hô.Hai vạn tinh kỵ ngửa đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo mười phần. Cưỡi con ngựa cao to, hộ tống một đoàn xe tiến vào trong thành.Tông Thủ mỉm cười cứng ngắc giống như tượng ngồi ở trên ngọc liễn.Cũng may bốn phía thân xe đều bao phủ một tầng sa mỏng khiến mọi người bên ngoài không thấy vẻ mặt âm trầm như chảy nước của hắn.Hiên Viên Y Nhân cùng Hiên Vận Lan ở bên cạnh cũng biết nguyên do, che miệng vụng trộm bật cười.Triệu Yên Nhiên tự nhiên là tránh không được nhìn có chút hả hê, nàng xát muối vào miệng vết thương mỉa mai nói:- Ngươi đây là tự làm tự chịu, quyền hành để cho cho người khác. Lúc này muốn tăng thuế không dễ dàng như vậy Nửa ngày trước đó, Tông Thủ tạm thời triệu tập nội các, ý muốn mượn hôn sự cùng đại điển để tăng thuế.Kết quả chư thần nội các không chút lựa chọn bác bỏ, ở trong tham nghị điện cãi nhau nửa ngày đều là thanh âm phản đối.Tông Thủ phiền muộn vô cùng, tức tới nghiến răng, đáng buồn cho hắn sau khi đại thắng danh vọng ngập trời, uy phục mọi người.Kết quả hơn trăm tham nghị phản đối khâm điểm của hắn, Khổng Dao lúc này lại hơi có chút thất thần nhìn bên ngoài sa mỏng.Nàng rõ ràng trông thấy con dân Càn Thiên vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, đang hoan hô tung tăng như chim sẻ. Trong đôi mắt lộ sự sùng bái và kính ý.Trong lòng nàng mờ mịt, Tông Thủ có tài đức gì mà được con dân kính yêu như thế?Lúc này Khổng Dao nghe vậy quay đầu chuẩn bị nhìn Tông Thủ rốt cuộc là xử trí việc này như thế nào.Dùng thần cầm quân, thần tử của Tông Thủ quá lộng quyền.Mặc dù chính là lẽ phải nhưng dám không để uy của quân vương trong lòng.Nếu là bệ hạ nhất định là mượn dư uy đại thắng thay máu triều đình một phen, chọn lựa nội các khác thay thế.Kỳ thật nàng vẫn rất kỳ quái, Tông Thủ vì sao phải đem quyền hành hoàng gia chia cho những người khác.Thế hệ này của Tông Thủ uy danh cường thịnh có thể khiến thần dân kính phục.Nhưng nếu là đời sau vô năng há không phải là bị tham nghị nội các lấy hết quyền lực sao?Tông Thủ dứ dứ nắm đấm, hình như hận không thể rút gân lột da Nhâm Bác và tất cả tham nghị.Nhưng sau một hồi lâu, hắn khôi phục lạnh nhạt:- ông Thủ ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu Cô chế định pháp quy, trao quyền cho đám người họ thì không thể phá hư quy củ. Việc này bỏ đi, chỉ là lão già Nhâm Bác này thật là...Hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận