Thần Hoàng

Đại hán khôi ngô cường tráng lúc này mới nhớ tới nguyên nhân mình đi tới đây, biến sắc nói:- Chẳng lẽ là vừa rồi lại trông thấy cái gì? Là đụng quỷ?- Ngươi mới đụng quỷ!Thanh niên văn sĩ tức giận hừ một tiếng, nhưng mà trong lòng biết rõ vì sao đối phương hỏi vậy.Vừa rồi hắn cũng không có động vào phù chú mà sư tôn ban thưởng cho, làm gì nhìn thấy cái gì?Nhưng mà vừa rồi chỉ là cảm ứng thiên nhân thôi. Hoặc là chính mình thật sự nên hạ quyết tâm rồi.Không có biện pháp, mặc dù hắn tin tưởng vững chắc nhân định thắng thiên. Hắn xuất thân là môn hạ của sư tôn, nhưng đối với loại chuyện này hoặc ít hoặc nhiều vấn để ý tới.- Quyết định! Ta ở lại Kiền Thiên Sơn, cùng sư huynh là đồng liêu, như vậy không tệ!- Ân?Đại hán khôi ngô kinh ngạc, quay đầu đưa mắt nhìn qua sư đệ của mình một cái.Đây là chuyện gì chứ, nhớ rõ hai ngày trước sư đệ nhà mình không phải mắng to yêu vương sao, quả thực không biết nên gọi là cái gì. Tại sao cứ như vậy mà quyết định nhanh như vậy?Trong nội tâm hiếu kỳ, chỉ loáng thoáng cảm giác xảy ra cái gì đó, không đoán ra được nguyên do nên dứt khoát bỏ qua.- Tại sao bỗng nhiên quyết định? Không biết cử động lần này quá nhanh có qua loa không? Hơn nữa, hết lần này tới lần khác lại là Kiền Thiên Sơn vào thời điểm bấp bênh?Vừa nói thì trong mắt của hắn nhìn qua tường thành cách đó vài dặm. Bên kia không lâu sẽ đổi chủ.Mà người bát vĩ Tuyết thị làm việc không có dấu vết nào để lại. Nhưng mà trong mắt của một ít người thì không có gì là bí mật.- Bấp bênh? Tại sao ta không biết?Thanh niên kia tú sĩ cười to, mặc dù có ảo thuật, cũng che không thể che hết. Dẫn tới chung quanh chi nhân, nhao nhao xem ra. Sợ tới mức khôi ngô đại hán, là thiếu chút nữa mặt không còn chút máu. Linh cơ khẽ động, vội vàng cũng cười ha ha, đem thanh niên tú sĩ thanh âm che khuất, mới hồ lộng qua.- Vị Khâu đình trụ thức sự quá trấn định. Những tộc nhân thất vĩ Tông thị nhìn thì như bị áp chế. Nhưng mà ngươi không biết ánh mắt bọn họ nhìn Tuyết thị rất quái dị sao? Ta lại không ngờ tới, vị điện hạ trong đám người Tông thị danh vọng lại cao như thế. Trong tộc không một người làm loạn, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Ta thây cử động này thì hai đình trụ đại tướng quân của Kiền Thiên Sơn chuẩn bị bất rùa trong hủ?- Là như thế sao?Mày rậm của đại hán nhảy lên, rồi sau đó cười cười: - Ngươi vừa nói như vậy thì ta yên tâm! Nhưng mà đây không phải lý do ngươi lựa chọn yêu vương, mặc dù tình hình nơi này không tệ, nhưng dù sao cũng là man hoang chi địa...Thanh niên tú sĩ lần này lại yên lặng không nói, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao mình lựa chọn như vậy.Thật muốn nói thì chỉ có chỗ này hắn mới có thể thi triển hết khả năng mà không cần lo lắng mặt khác.Kỳ thật hắn vãn cảm thây tài hoa của mình rất cao, người tài trong thiên hạ có mười điểm thì chính mình độc chiếm tám điểm rồi.Nếu làm ra chuyện gì đó có công lao, hơn phân nửa sẽ bị người ta ghen ghét tới chết.Chỉ có ở nơi này mới an tâm.Mặc dù quân chủ một quốc gia cho mình hành xử vương pháp, làm sao cam tâm tình nguyện đem quyền hành chắp tay đưa cho người ta. Quân thượng như vậy có thể dung nạp hắn được sao?- Sư huynh, mặc dù ta tự hỏi luận mưu lược thiên hạ không ai hơn ta. Nhưng mà ta lo lắng thỏ khôn có ba hang!Không hiểu thấu toát ra một câu như vậy, khiến cho Nhâm Thiên Hành không hiểu ra sao. Lúc này nhìn qua thanh niên tú sĩ tỏ vẻ.- Sư huynh, nhớ được Nhâm gia các ngươi còn có hơn vạn tư binh a?- Đúng vậy!Nhâm Thiên Hành vừa nghe vậy kỳ quái nhìn sang: - Nhưng mà quân thượng không đồng ý trong thành có tư quân. Thúc phụ đã chuẩn bị xoá đi, nghe nói mấy tộc còn lại cũng làm như vậy. Hiện tại đã khác trước kia, mọi người cũng có thể an tâm, không cần ngày thứ hai tỉnh lại đã bị người ta giết tới cửa. Nuôi những tư binh này có thể làm được cái gì?Thanh niên tú sĩ kia lại lộ ra vui vẻ như hồ ly:- Nếu điện hạ có ý như vậy thì có tiền vốn rồi. Cũng không thể cứ như vậy đứng ở trước mặt nói Văn Mỗ Mỗ ta chính là cái thế kỳ tài. Ngươi không trọng dụng ta thì sai mười phần rồi. Trước làm đại sự này xong mới dễ nhìn thấy quân thượng kia.Nhâm Thiên Hành lần nữa sửng sốt, tiếp theo là cười lớn.Nhưng trong lòng suy nghĩ làm thế nào đi mượn tư quân của thúc phụ đây. Sư đệ của mình có điên hay không?...Hồ sâu dưới mặt đât, ngay vào lúc kiếm ý của Tông Thủ bành trướng, lăng không áp cả hồ sâu. Khí cơ ẩn ẩn liên kết với A Tị Hoàng Tọa, hòa vào một thể. Bỗng dưng hư không trước người vặn vẹo.Một đạo quyền ảnh cực kỳ đột ngột phá không tới. Cương kình như núi mang theo quyền ý bàng bạc mạnh mẽ nghiền áp tới.Mặc dù Tông Thủ cũng cứng lại. Một quyền này vung lên đột ngột tới cực điểm! Vừa rồi hợp lực chiến sáu người cực kỳ gian nan! Khí lực toàn thân ứng phó sáu người đã vô lực rồi.Hai mắt có chút nhíu lại. Rồi sau đó Tông Thủ lại cười cười. Đáng tiếc! Nếu như là mấy hô hấp trước thì một quyền này nói không chừng có thể trực tiếp lấy mạng của hắn.Nhưng mà hiện giờ đã chậm một bước rồi.Kiếm trong tay không rỗi rãi như cũ. Dứt khoát đem kiếm đâm tới.Cơ hồ không mang bất luận chân lực gì, chỉ có tiểu kim hóa thành một tầng màng mỏng đem nắm đấm của hắn bao lại.Thường thường không có gì lạ, thanh thế không lộ ra một ngón tay, lại ẩn chứa khí phách vô song!Phốc! Vốn đem quyền kình kia phá vỡ, rồi sau đó là khí kình nổ vang liên tiếp.Cương kình nghiền áp như núi ập xuống, ngay lập tức trước mặt của hắn tán dật khắp nơi.Kiếm kia và nắm đấm cuối cùng va chạm với nhau.Lại một tiếng ‘ phốc phốc ’ nổ vang, nhưng mà huyết vụ đầy trời văng ra ngoài.Tay của Tông Thủ không hề có tổn hại, thân hình lui ra sau mười trượng, nắm đấm của đối thủ bị một kiếm đánh thành phấn vụn. Cả cánh tay hóa thành bột máu!Sau đó âm thanh thống khổ vang lên, bỗng nhiên vang lên trong hư không xa xa.Trong đáy lòng ẩn ẩn đau đớn. Tông Thủ vẫn tươi cuowifkhoong quan tâm.Bình sinh kiếm chiến mấy ngàn chiêu còn thua xa một kiếm hôm nay.Phách cảnh cực kỳ, cuối cùng hắn cũng có một tia linh cảm.Thật sự nên cảm kích người này, sinh tử trong chớp mắt làm kiếm thuật của hắn có đột phá!Nhưng mà người này rốt cuộc là ai? Giấu tung tích biệt tích, khiến cho sáu người kia không có phát giác. Hơn nữa vào thời điểm hắn phân thần nhất phát ra một kích trí mạng.Sáu người chung quanh lúc này cũng cuồng nộ. Hai mắt Lôi Động đỏ lên, một đao một kiếm trong tay của hắn khí cơ bành trướng, hướng về phiến hư không kia xoắn giết tới.Tuyệt Dục cùng Lý Vô Hồi thần sắc âm trầm, đều đem tuyệt diệt kiếm, quang âm đao truy kích tứoi.Nguyên Vô Thương cũng chửi một câu ‘ vô sỉ, con chó ’, thanh kiếm của hắn trực tiếp xé rách hư không. Hướng nơi phát ra âm thanh chém tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận