Thần Hy Khúc

“Sao em lại hỏi vậy?”

An Thạc Ngạn nghe thấy giọng nói người kia trở nên nghiêm túc hơn rồi, lòng bỗng chột dạ, ho khẽ một tiếng:

“Em chỉ thắc mắc thôi, vì mấy hôm trước có nghe vài người bảo trong tộc nam hồ ly vẫn có thể mang thai.”

Lý Thiệu Quân bên kia trầm mặc vài giây, tiếng thở nặng nề thoát ra, hồi sau y thẳng thắn hỏi, “Thiệu Ly có chuyện đúng không?”

An Thạc Ngạn giật mình.

Thiệu Quân con người này sao có thể nhạy cảm đến vậy chứ? Mình còn chưa nói gì rõ ràng nữa cơ mà…

An Thạc Ngạn thầm thở ra, bình tĩnh cười đáp, “Đương nhiên là không phải rồi. Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Về nhà đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Lý Thiệu Quân nghiêm giọng dặn dò rồi cúp máy một cái. Hành động dứt khoát này khiến cho anh cảm giác lo lắng hồi hộp, một chút cũng không muốn về Tây Kim Môn nữa.

Đúng lúc này, Bác Bác từ phía sau đi tới, “Cậu An?”

An Thạc Ngạn quay lưng lại nhìn nhìn, sau đó sực nhớ tới thuốc bổ của Lý Thiệu Ly, bèn nói, “Đúng rồi Bác Bác, tạm thời em vào vườn Ngọc Phách hái một ít lá cậu ghi trong giấy. Ngày mai cậu sẽ mang thuốc khác đến cho Thiệu Ly sau.”

Bác Bác nhận lấy mảnh giấy nhỏ, liếc qua một hồi rồi gật đầu, “Dạ em nhớ rồi. Bây giờ cậu An về luôn sao?”

“Ừm, về nhà có chuyện.” Anh cười khổ, vẫn không quên dặn dò cẩn thận, “Trong những ngày này, em nhớ trông chừng Thiệu Ly nhé. Nhắc thằng bé không nên hoạt động quá mạnh, đi đứng cẩn thận một chút, hmm… thèm gì thì cứ ăn đi.”

Bác Bác im lặng nghe những lời dặn dò của An Thạc Ngạn. Sau đó nhóc con đứng ngẫm nghĩ thật lâu, càng nghĩ càng cảm thấy mấy lời này giống hệt như nhắn nhủ cho người mang thai vậy.

Phút chốc nghĩ tới đây, Bác Bác giật bắn mình, vội vàng lắc đầu xua đi ý niệm kì lạ kia.

“Vâng, em sẽ trông chừng Lý gia cẩn thận!!!”

An Thạc Ngạn xoa đầu Bác Bác rồi nhanh chóng quay người, trở về Tây Kim Môn. Lúc anh đứng trước cửa thư phòng của Lý Thiệu Quân vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong phát ra.

Kiên nhẫn đứng chờ thêm một chốc, rốt cuộc cửa phòng cũng bật mở. Người vừa bước ra nhìn thấy An Thạc Ngạn, kính nể cúi đầu chào một tiếng.

“Cậu An về rồi?”

An Thạc Ngạn ngẩng đầu nhìn đối phương, tao nhã cười đáp lại, “Ừm, hai người vừa bàn công việc à?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông đứng trước mặt An Thạc Ngạn có vẻ ngoài cũng đã chững chạc, chiếc kính gọng kim loại ánh lên vài tia sáng, phản chiếu thật rõ đôi mắt ôn nhu mà lãnh đạm.

An Thạc Ngạn liếc mắt nhìn vào trong phòng, vừa vặn nhìn thấy một nửa thân ảnh đang bận rộn của Lý Thiệu Quân. Anh quay đầu nói với người kia:

“Vậy bây giờ anh trở về luôn sao?”

Người đàn ông nhìn anh, trầm thấp đáp, “Ừm. Cậu An mau vào đi, đại thiếu từ nãy đã đợi cậu rồi.”

“Tôi biết rồi. Anh về cẩn thận nhé.” An Thạc Ngạn mỉm cười trả lời, sau đó nhanh chóng đẩy cửa đi vào trong phòng.

Cửa phòng khép lại một tiếng, ánh mắt của người đàn ông kia tựa hồ như tiếc nuối một điều gì đó. Nắm tay mơ màng siết chặt lại, song một lúc sau liền bất lực buông lõng.

An Thạc Ngạn đi lại gần bàn làm việc, ho một tiếng.

Lý Thiệu Quân thu tầm mắt trở về, ngước lên nhìn đối phương, vài giây sau liền thả lõng nét mặt, “Em về khi nào vậy?”

“Chỉ mới về thôi. Khi nãy em gặp mặt Lý Triển Bằng bên ngoài kia. Lâu lắm rồi hai người mới gặp nhau bàn công việc ấy nhỉ?”

Lý Thiệu Quân nghe đến tên người kia, ánh mắt nhanh chóng lạnh xuống, không khỏi đứng dậy đi đến bên cạnh An Thạc Ngạn.

Đôi mắt thoáng nheo lại, y thấp giọng nói, “Em nghĩ bọn anh bàn công việc hm?”

Bởi vì đứng gần nhau, An Thạc Ngạn dễ dàng ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người Lý Thiệu Quân. Yết hầu khẽ động, anh cười gượng, muốn lùi xuống một chút thì bị đối phương kìm lại.

“Không lẽ không phải sao?”

Lý Thiệu Quân chăm chú nhìn xuống gương mặt của anh, mơ hồ muốn hôn một cái, hồi sau suy nghĩ lại, không làm gì thêm.

“Cũng có thể xem là như vậy. Chuyện giữa những người đàn ông với nhau.”

An Thạc Ngạn buồn cười, anh nói như thể em không phải là đàn ông vậy?

Lý Thiệu Quân thấy anh bật cười, khóe môi cũng thuận theo mà cong lên. Ngay sau đó, y đứng thẳng dậy, xoay người tìm lấy một điếu thuốc.

Vừa rít vào một hơi vừa hỏi, “Thiệu Ly đã có chuyện gì rồi?”

Nhắc đến Lý Thiệu Ly làm cho An Thạc Ngạn giật khẽ mình. Anh im lặng quan sát sắc mặt của người đối diện, làn khói trắng đục tỏa theo một đường cong, vô tình che đi một phần sắc thái của y.

“Chuyện đó…thật ra thì…” An Thạc Ngạn trong lòng khá bối rối, bởi vì đây cũng là chuyện riêng tư của Lý Thiệu Ly, anh thật sự không có quyền can thiệp quá sâu.

Nhưng ngặt nỗi, Lý Thiệu Quân chính là anh trai của thằng bé, không thể không nói chuyện này cho y biết được.

Lý Thiệu Quân ở một bên âm trầm theo dõi ánh mắt lo lắng của An Thạc Ngạn. Y dùng ngón trỏ gảy đi tàn thuốc đọng phía đầu, lãnh đạm lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của người kia:

“Nó mang thai rồi sao?”

An Thạc Ngạn ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt không thể khó coi hơn nữa.

Lý Thiệu Quân đã hỏi đến mức này rồi, bây giờ mình có giấu cũng không ích lợi gì nữa? Rõ ràng đã thừa biết hết nhưng vẫn muốn chính mình phải xác nhận đây mà.

An Thạc Ngạn thở dài, “Khi nãy em bắt mạch cho Tiểu Ly, phát hiện có một mạch khác đập rất khỏe, song song với mạch của em ấy. Ban đầu em nghĩ là mình nhầm lẫn, nhưng qua mười phút đồng hồ, em đảm bảo là mình không hề nhầm lẫn. Thật sự…có một mạch đập khác trong cơ thể của Tiểu Ly.”

Lý Thiệu Quân dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sắc mặt đen lại, “Của Vưu Thần?”

An Thạc Ngạn nhất thời hít một hơi, “Anh biết rồi sao?”

Nghe hỏi, y lạnh lùng quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn An Thạc Ngạn, “Hai người có vẻ có nhiều bí mật quá nhỉ?”

“Thật ra chuyện này em vừa mới biết gần đây thôi. Tiểu Ly dù sao cũng giải quyết xong mọi chuyện rồi, huống gì giữa hai người đó còn có Tiểu Vọng—“

“Tiểu Vọng?”

An Thạc Ngạn nín thinh.

Lý Thiệu Quân lúc này đã đứng thẳng dậy, đường hoàng nghiêm túc nhìn đối phương, hai tay ôm trước ngực, nheo mắt truy vấn:

“Thạc Ngạn, hôm nay em không nói hết mọi chuyện cho anh biết thì đừng trách anh.”

An Thạc Ngạn bình tĩnh nâng mắt nhìn Lý Thiệu Quân, sau một hồi im lặng thì khẽ cười một cái, “Được rồi, đừng nóng như vậy có được không? Dù sao cái gì anh cũng đã làm rồi còn gì nữa, em không sợ đâu.”

Lý Thiệu Quân nhíu mày yêu chiều nhìn anh, “Vậy ý em là bây giờ chỉ cần anh muốn thôi đúng không?”

“…Không.”

Lý Thiệu Quân nhếch môi cười một cái, “Mau nói những chuyện em đã biết đi. Đừng vòng vo nữa, anh lại nổi nóng thì đừng có khóc.”

An Thạc Ngạn mím nhẹ môi, “Anh cũng biết Vưu Thần với Tiểu Ly đã quay lại với nhau rồi đúng không? Trước đó, Tiểu Ly không đồng ý quay lại. Nhưng về sau, em ấy phát hiện một chuyện liên quan đến mình. Trong bốn năm Tiểu Ly mất tích, Vưu Thần đã tự tạo ra một đứa bé mang gene của hai người. Đứa bé đó hiện tại đã được ba tuổi, tên là Vưu Viễn Vọng, rất giống Tiểu Ly. Đó cũng là lý do mà Tiểu Ly chấp nhận bồi đắp lại tình lại cùng Vưu Thần.”

Lý Thiệu Quân im lặng lắng nghe, trong đầu không ngừng liên tưởng đến cảnh tượng Vưu Thần tự tay tạo ra một đứa bé.

Y nhíu mày, “Sau đó thì?”

“Cả nhà đoàn tụ rồi. Và hôm nay…em phát hiện Tiểu Ly mang thai. Anh nghĩ thế nào?”

Lý Thiệu Quân trở về chỗ ngồi, ngón tay xoa trán, trầm mặc nghĩ ngợi.

Đối với việc riêng tư của Lý Thiệu Ly, y căn bản không muốn can thiệp quá nhiều. Dù sao em trai y đã trưởng thành, còn biết suy nghĩ việc gì nên làm, việc nào không nên. Vì thế mà Lý Thiệu Quân cũng sớm không quá lưu tâm đến cậu.

Nhưng hôm nay khi nghe đến tin này, Lý Thiệu Quân lo lắng bất an.

“Nói sơ qua tình trạng của thai nhi cho anh nghe.”

An Thạc Ngạn nhìn người kia lo lắng, bất giác thở dài, “Ừm, em không rõ thai nhi đã đến tuần thứ mấy, nhưng qua mạch đập, em cảm giác thai nhi này phát triển rất nhanh. Nó…không giống như một bào thai bình thường khác.”

Lý Thiệu Quân nhíu mày, đây chính là điều mà y lo lắng từ nãy đến giờ.

Đối với thai nhi được kết hợp từ hai tộc khác nhau, đặc biệt là với ma cà rồng thì thai nhi sẽ phát triển với tốc độ chóng mặt. Nếu như ai không thể chịu đựng được giai đoạn hình thành các bộ phận cơ thể của thai nhi thì rất có khả năng sẽ nguy hiểm.

“Trước kia trong tộc từng có trường hợp như thế này chưa?”

Lý Thiệu Quân nghĩ một chút, “Từng có hai trường hợp. Một trường hợp đã chết sau khi sinh. Một trường hợp thì không rõ kết quả như thế nào, vì người đó đã rời bỏ tộc. Điều đáng lo chính là lúc hạ sinh, hồ ly phải chịu đau đớn rất nhiều. Nam hồ ly không giống như nữ nhân, không thể sinh ra bằng con đường bình thường. Thai nhi phát triển nằm phía dưới bao tử một chút, khi thời gian đã đủ, nam hồ ly sẽ biến thành một con cáo đơn thuần. Lớp lông trên bụng của nó bắt đầu rụng đi cho đến khi nhìn thấy lớp da bên trong. Sau đó, lớp da này càng lúc càng trở nên trong suốt và mỏng manh. Đây là giai đoạn đau đớn nhất mà nam hồ ly phải trải qua. Nếu như chịu đựng được, thì cả hai sẽ an toàn. Còn nếu không, một trong hai hoặc cả hai đều chết.”

Nghe y giải thích cặn kẽ về quá trình hạ sinh của nam hồ ly, cả người An Thạc Ngạn khẽ run người. Anh không dám nghĩ đến cảnh tượng đau đớn nguy hiểm đó, vì anh không thể chịu được nếu như nhìn Lý Thiệu Ly phải trải qua cảm giác kinh sợ như vậy.

“Thật sự quá liều lĩnh rồi.” An Thạc Ngạn lo lắng nói, “Em không muốn Tiểu Ly phải liều mạng như vậy.”

Lý Thiệu Quân lồng chặt hai bàn tay vào nhau, gác lên mặt bàn, bình tĩnh nhìn anh, “Em không muốn thì Thiệu Ly cũng nhất quyết không bỏ đứa bé này đâu. Vốn dĩ tình yêu đối với Vưu Thần đã quá lớn, sự đau đớn nguy hiểm kia chỉ giống như một chút thử thách mà thôi. Thật ra trong chuyện này cũng có một lợi ích. Nam hồ ly sau khi sinh con sẽ hóa giải được lời nguyền Trăng Máu, nếu như từng bị dính phải. Thiệu Ly trước kia từng bị, nếu như sau này có thể vượt qua được chuyện kia thì mọi thứ sẽ tốt đẹp.”

An Thạc Ngạn cảm thấy lời này cũng không sai, nhưng so với sự liều mạng khi hạ sinh kia thì vẫn không là gì.

Không ai biết trước được tương lai sẽ như thế nào cả.

“Tạm thời cứ như vậy đi.” Lý Thiệu Quân nói tiếp, “Em hãy theo dõi sức khỏe của Thiệu Ly mỗi ngày, có gì không ổn thì báo lại cho anh.”

“Chúng ta nên nói cho em ấy biết không?”

Lý Thiệu Quân ngẫm nghĩ một chút, “Trước mắt khoan hãy nói gì, cứ thầm lặng theo dõi thể trạng của nó trước đã.”



Tuy rằng An Thạc Ngạn không đề cập đến chuyện này trước mặt Lý Thiệu Ly, nhưng mỗi ngày đều có những chén thuốc bổ có mùi vị rất kỳ lạ được mang đến phòng khiến cho cậu càng lúc càng hoài nghi.

Trước kia khi bị suy nhược cơ thể, An Thạc Ngạn cũng không làm nhiều thuốc bổ như vậy.

Mấy ngày sau đó, trong lúc Lý Thiệu Ly đang kể chuyện cho Tiểu Vọng thì Bác Bác bên ngoài đi vào. Trên tay là một chén thuốc giống như mọi hôm.

Lý Thiệu Ly không nhìn qua, tiếp tục chăm chú đọc xong mẩu truyện cổ tích cho bé con nghe. Hình ảnh đủ màu sắc trong sách khiến bé con thích thú không rời mắt được.

Bác Bác biết rõ người kia chán ghét uống thuốc rồi, nhưng vì lời dặn của An Thạc Ngạn, nhóc không thể làm gì khác.

“Lý gia, đến giờ uống thuốc rồi.”

Lý Thiệu Ly nghe nói, lạnh giọng bảo, “Ta đã nói là không uống nữa, không hiểu sao?”

Bác Bác khó xử thở dài, “Nhưng cậu An đã dặn mỗi ngày người đều phải uống một chén thuốc này, cơ thể mới khỏe được.”

Để tránh Tiểu Vọng phải chứng kiến cảnh tượng cãi nhau khó chịu của hai người, Lý Thiệu Ly đưa cuốn truyện cho bé con, dặn dò:

“Bảo bối ra ngoài chơi một chút có được không? Đừng đi ra ngoài vườn là được.”

Tiểu Vọng ôm cuốn truyện, nhỏ giọng hỏi, “Vậy con ngồi dưới phòng khách nhé?”

“Ừm, một lát ba xuống sau.”

Tiểu Vọng ngoan ngoãn nghe lời, trượt xuống giường rồi rời khỏi phòng.

Lúc này Lý Thiệu Ly mới đứng dậy, khó chịu nhíu mày, “Rốt cuộc thì ta bị bệnh gì mà ngày nào cũng phải uống loại thuốc này?”

Bác Bác bị truy hỏi, cả người run lên, lắp bắp, “Chuyện này…chuyện này em…em không rõ. Cậu An đã dặn dò em như thế.”

Lý Thiệu Ly cười lạnh, “Còn cái gì mà đi đứng phải cẩn thận và không được hoạt động mạnh nữa? Ta là phụ nữ à?”

Bác Bác nín khe, không dám lên tiếng.

Đúng lúc không khí đang gắt gao căng thẳng, An Thạc Ngạn từ ngoài mở cửa bước vào, lên tiếng phá vỡ đi chút ngột ngạt khó chịu.

“Đừng cáu gắt với Bác Bác. Nếu em muốn thì anh sẽ nói cho em biết.”

Lý Thiệu Ly quay mặt nhìn anh, vẫn lạnh lùng như trước, “Anh không đến, em cũng sai người đưa anh đến.”

An Thạc Ngạn hít thầm một hơi, cố gắng kéo Bác Bác ra khỏi trận bão trước mặt. Sau đó, anh đi đến trước mặt cậu, bình tĩnh nói:

“Em thật sự không đoán được lý do mình phải uống thuốc bổ và hoạt động nhẹ đi ư?”

Lý Thiệu Ly im lặng nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ.

Dạo gần đây cơ thể của cậu thật sự không ổn cho lắm. Đôi lúc sẽ bình thường, nhưng đôi lúc thì mệt mỏi một cách khó hiểu. Ngoài ra cậu còn thèm ăn những món trước kia chưa từng thích ăn, đôi lúc chỉ ngửi mùi một món nào đó thì đã buồn nôn.

Càng xâu chuỗi mọi biểu hiện lại, Lý Thiệu Ly càng giật mình.

An Thạc Ngạn quan sát biểu tình trên mặt người kia, hồi sau liền hỏi, “Em đoán được rồi đúng không?”

Lý Thiệu Ly bất giác đưa tay chạm lên bụng, ngón tay khẽ run rẩy, “Đừng nói là…”

Anh nhìn xuống bàn tay của cậu, cười nhẹ, “Em đang mang giọt máu của Vưu Thần đấy, Thiệu Ly.”

Lý Thiệu Ly kinh ngạc ngẩng mặt lên.

Mang giọt máu của Vưu Thần?

Không thể nào.

Mình là…đàn ông không phải sao?

Lý Thiệu Ly nhíu chân mày, có chút chưa tiếp nhận được thông tin này. Tuy vậy, bàn tay vẫn nhẹ nhàng áp lên bụng, giống như đang nâng niu một báu vật nằm bên trong.

An Thạc Ngạn lúc này khẽ thở một tiếng, cầm lấy tay cậu, giải thích, “Trong tộc của em, nam hồ ly vẫn có khả năng mang thai. Tuy quá trình mang thai và hạ sinh sẽ có chút khó khăn, nhưng chuyện đó là thật. Có lẽ em và Vưu Thần đã gần gũi nhau trong thời gian nhạy cảm, lại không cẩn thận nên mới…”

Lý Thiệu Ly chợt nhớ đến hôm cả hai gần gũi nhau. Vì khi đó Vưu Thần đang khí thế hừng hực, căn bản không nhớ đến đồ phòng vệ hay thứ gì khác, cứ như vậy lăn lộn phóng túng.

“Nói như vậy…em thật sự đang có thai sao?”

An Thạc Ngạn mỉm cười, “Ừm. Bây giờ thì còn không chịu uống thuốc nữa không?”

Lý Thiệu Ly hơi ngượng, cúi mặt nhìn qua phía chén thuốc đã nguội, không nói gì mà đi đến đó, cầm lên uống sạch.

Thấy hành động của cậu, anh bất đắc dĩ bật cười, “Em thật sự muốn sinh đứa bé này rồi.”

Lý Thiệu Ly mân mê chén thuốc, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu lên mặt chén, không nhịn được cười một tiếng đầy hân hoan.

“Em chắc chắn sẽ sinh đứa bé này. Vưu Thần sẽ vui lắm, thật đấy!”

Nhìn thấy cậu vui vẻ đến thế, An Thạc Ngạn cũng không muốn nói thêm về những khó khăn của sau này.

Sau khi tiếp nhận được việc bản thân đang mang giọt máu của Vưu Thần, tối hôm đó, Lý Thiệu Ly không ngủ được.

Cậu ngồi bật dậy, cảm giác bụng rất đói, miệng lại thèm ăn một món khá quen thuộc nhưng trước giờ cậu chưa từng thử qua. Ngồi nghĩ ngợi một tí, Lý Thiệu Ly nhấc máy gọi cho Vưu Thần.

Hiện tại đã hơn mười một giờ đêm.

Vưu Thần đang xem qua một số báo cáo, nghe thấy tiếng chuông liền nhấc mắt nhìn qua. Phát hiện số điện thoại của người kia, y lập tức bắt máy.

“Sao vậy?”

Lý Thiệu Ly tựa người vào giường, nỉ non, “Thần, em đói.”

Vưu Thần bên này có chút khó hiểu, “Dưới bếp không có đồ ăn sao?”

“Không có món em thích. Em đang thèm gà nướng, thật sự rất thèm ấy. Không ăn sẽ không ngủ được.”

“…” Gà nướng vào mười một giờ đêm?

Vưu Thần liếc nhìn bảng báo cáo trước mặt, lại nghĩ tới vẻ mặt khó chịu nũng nịu của Lý Thiệu Ly, không khỏi thở dài.

“Phải ăn ngay bây giờ hm?”

Lý Thiệu Ly ôm bụng, “Ừm, ngay bây giờ.”

Vưu Thần “ừm” một tiếng mà không nói gì thêm. Sau đó, y đem theo áo khoác rồi rời khỏi phòng.

Lúc tìm được quán bán gà nướng và đi đến nhà của Lý Thiệu Ly thì đã hơn một giờ đêm.

Nghe tiếng chuông cửa, Bác Bác buồn ngủ muốn chết vẫn phải đi ra ngoài xem thử là ai. Lúc nhìn thấy Vưu Thần, nhóc con sửng sốt.

“…Đại Thần?”

Vưu Thần liếc nhìn Bác Bác, thuận miệng nói, “Tiểu Hy đâu rồi?”

Bác Bác gãi tóc, quay mặt nhìn vào trong, “Lý gia ngủ rồi a…”

Đúng lúc này, Lý Thiệu Ly từ bên trong đi ra, dù rất muốn chạy đến chỗ Vưu Thần nhưng nhớ lại lời của An Thạc Ngạn, cậu đành phải kìm lại.

“Vào trong thôi.” Lý Thiệu Ly không để ý Bác Bác, nhanh chóng nắm lấy tay Vưu Thần, có ý kéo y vào trong.

Một mình Bác Bác đứng ngốc dưới sương lạnh, đột nhiên cảm thấy tủi thân lần thứ mấy không rõ nữa.

Lý Thiệu Ly mở nắp hộp thức ăn, mùi gà nướng thơm nức mũi lan tỏa. Cậu nuốt nước bọt, không chờ đợi đã cầm hai chân gà lên ăn ngon lành.

Vưu Thần ngồi bên cạnh nhất mực quan sát cậu. Chưa bao giờ y thấy được cảnh tượng ăn uống không nể nang hình tượng này của người kia.

Thật sự đói lắm sao?

Nhìn cậu ăn liên tục, Vưu Thần có chút lo lắng, vội nói, “Ăn chậm thôi, mắc nghẹn bây giờ.”

Lý Thiệu Ly liếm môi dính đầy mỡ, vui vẻ nói, “Không sao, ăn như vậy mới thấy ngon đó.”

Vưu Thần chỉ nhìn không đáp, rút khăn tay trong túi ra lau đi vết mỡ dính trên môi cậu.

Những phần khác trong hộp lần lượt bị Lý Thiệu Ly chén sạch sẽ.

Uống một ngụm nước, Lý Thiệu Ly bất ngờ quay sang, ngước mắt lên nhìn Vưu Thần, thì thầm, “Thần, nếu như em mang thai con của anh, anh có vui không?”

Nghe hỏi, Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn người kia. Trong đáy mắt là sự yêu chiều khó cưỡng lại được.

“Nếu có, em có dám sinh cho tôi không?”

Lý Thiệu Ly tựa đầu lên vai y, chắc nịch đáp, “Dám!”

Vưu Thần khẽ cười một tiếng trầm thấp, xoay gương mặt kia qua, nhẹ nhàng cúi đầu hôn vào khóe môi vẫn còn dính một ít mỡ gà.

“Vậy tôi đợi tin vui từ em đấy.”

Lý Thiệu Ly đón nhận nụ hôn, giữa sự kích thích mà người kia mang đến, cậu nhổm người, vòng tay ôm lấy cổ Vưu Thần, đáp xuống hôn thật sâu.

Môi lưỡi đan cài nồng nhiệt.

Khi rời khỏi môi y, Lý Thiệu Ly luyến tiếc cười một tiếng, “Đợi em. Em sẽ sinh cho anh một cô công chúa đáng yêu nhất thế gian.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui