Thần Khống Thiên Hạ

- Nguyên lai là Lý huynh, lần trước không phải ngươi đã nói là lần dự thi cuối cùng sao? Sao lần này lại tới nữa?

Nam tử họ Âu Dương quay mặt nhìn người kia, thần sắc tràn ngập vẻ khinh thường.

Người kia cười to nói:

- Ha ha, lần này thật sự là lần cuối cùng dự thi, lão phu năm nay đã hơn chín mươi, không thể so sánh với nhóm thanh niên các ngươi đâu, nhưng lần này ta cũng không phải là chủ yếu, thánh tử cùng thánh nữ bổn giáo sẽ dương danh thần uy của Âm Dương giáo chúng ta!

Lời của hắn vừa ra, sau lưng xuất hiện một nam một nữ.

Nam anh tuấn tiêu sái bất phàm, mặc bạch y, thân hình cao lớn thon dài. Nữ lụa mỏng uyển chuyển, thân thể như rắn, nhìn thấy làm người miệng đắng lưỡi khô, đeo khăn che mặt, tràn đầy mỹ cảm hấp dẫn.

Hai người này chính là thánh tử cùng thánh nữ Âm Dương thần giáo, thực lực hoàng cấp đỉnh.

Lúc này đi vào tàn thành đã có Lục gia, Cố gia, Âu Dương gia cùng Âm Dương thần giáo.

Những người này mười năm trước từng tham gia Hoàng Bảng chi tranh, hiện tại tiếp tục dự thi, thật hiển nhiên nhất định phải chiến thắng lần này.

Mười người của Cố gia là bảy nam ba nữ, ba hoàng cấp đỉnh, năm cao giai cùng hai trung giai.

Âu Dương gia có năm hoàng cấp đỉnh, năm cao giai, là gia tộc có thế lực lớn nhất trước mắt, cũng xếp gần phía trước trong mười tám thế lực.

Âm Dương thần giáo thế lực lót đáy trong mười tám thế lực, nhưng không ai dám xem thường thực lực của bọn họ, ba hoàng cấp đỉnh, bốn cao giai cùng ba trung giai.

Theo sau lại có thanh âm tiếng gió rít truyền đến.

Nửa ngày trôi qua, mười tám thế lực lớn đã xuất hiện mười ba thế lực, chỉ thiếu Linh Vũ các, Hắc Ma môn, Dược môn, Đông Phương thế gia cùng Phong gia.

Mười ba thế lực đã tới chiếm cứ vị trí tốt nhất, những địa hoàng đã chiếm trước đều phải tránh ra lui nhường.

Trước mắt thế lực lớn nhất là Thượng Quan gia cùng Tử Lôi tông, bọn họ có sáu hoàng cấp đỉnh, bốn cao giai.

Liệt Kiếm tông, Vạn Hoa tông, Cổ gia, Bộ gia, Linh Tiêu cung, Kỳ Thiên lâu đều không thua kém Lục gia cùng Cố gia, có thể kề vai với Âu Dương gia.

Nhưng sức chiến đấu của họ cũng không thể chỉ nhìn ở mặt ngoài.

Hưu hưu!

Lại có thanh âm gió rít đánh vỡ sự yên lặng.

Từng đạo thân ảnh như gió lại như điện bắn tới, tốc độ nhanh nhất trong các thế lực hiện nay.

Không cần phải nói họ đến từ Phong gia chuyên tu luyện phong thuộc tính.

- Ha ha, làm chư vị đợi lâu, Phong mỗ thật sự áy náy, xin chư huynh đệ đừng trách móc!

Một thanh âm vang lên sang sảng cười nói.

Thanh âm còn chưa rơi xuống, một thân ảnh đã xuất hiện.

Nam tử thoạt nhìn chừng ba mươi lăm, khí độ bất phàm, mái tóc xõa tung thật phóng đãng, trong tay cầm bầu rượu, thỉnh thoảng uống không ngừng, thái độ vô cùng tiêu sái phiêu dật.

Người này vừa đến liền khiến không ít nữ tử xôn xao.

- Phong thái của Phong huynh còn hơn ngày trước, không nghĩ tới Hoàng Bảng chi tranh lần này ngươi cũng bỏ qua việc dạo chơi mà trở lại.

- Không sai, bằng vào thực lực của Phong huynh lẽ ra lần trước đã tham gia, hiện giờ còn tranh đoạt bài danh với chúng ta, thật sự là không nên đâu!

- Phong huynh không phải xem danh lợi như mây bay sao?

Nam tử kia rất có nhân duyên, những thế lực lớn đều tiến lên thăm hỏi.

Nam tử này chính là một đời kỳ tài của Phong gia Phong Vô Ảnh, nói về tốc độ ở cùng cấp là vô địch.

Tính tình hắn phong lưu vô cùng, thích rượu như mạng, thích lưu lạc trong bụi hoa, nhưng thiên phú tu luyện đứng đầu Phong gia, hắn sùng bái nhất chính là “Phong Lưu Tà Đế” trong truyền thuyết.

Phong Vô Ảnh xưa nay không thích tranh giành, tính khí hiền lành, cho nên rất được nhân duyên.

Phong Vô Ảnh bật cười lớn nói:

- Lần này tới tham gia Hoàng Bảng chi tranh chỉ muốn nhìn xem phong tư của chư huynh cùng phong thái của các vị mỹ nữ mà thôi, các ngươi có thể xem như không có ta tồn tại vậy.

Dứt lời hắn lại ngửa đầu uống rượu.

Lần này người của Phong gia có sáu nam bốn nữ, ba hoàng cấp đỉnh, sáu cao giai cùng một trung giai.

Hai nữ tử Phong gia vừa đến, lập tức khiến mọi người chú ý, trong ánh mắt lộ vẻ si mê nồng đậm.

Một nữ tử ung dung đẹp đẽ, phong tư vô song, dáng người thành thục dễ thương còn xuất chúng hơn Cố Minh Châu vài phần, mà dung tư tuyệt thế càng làm không ít nữ tử ảm đạm thất sắc.

Nữ tử còn lại ngũ quan thật tinh xảo, như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp làm người ngạt thở, mỗi thần thái đều làm người say lòng, dáng người lả lướt đẹp không sao tả xiết.

Hai nàng xuất hiện làm chính Lăng Tiếu cũng phải động dung.

- Lại là các nàng, xem ra lần này sẽ không tịch mịch ah!

Lăng Tiếu hiện lên nụ cười lẩm bẩm nói.

- Nhã Hinh tỷ, những người này đều thật cường đại!

Nữ tử mặc áo trắng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ khắp chung quanh nhìn nữ tử mặc áo xanh nói.

Nữ tử mặc áo xanh nắm tay nàng nói:

- Không có việc gì, lần này chỉ tới lịch lãm, huống hồ bọn hắn thoạt nhìn có vẻ lợi hại mà thôi, trên thực tế không đáng sợ như vậy.

- Ha ha, Nhã Hinh nói không sai, Hân nhi không nên khẩn trương, có biểu ca ở đây không ai thương tổn được đến muội đâu.

Phong Vô Ảnh vừa uống rượu vừa nói.

- Không nghĩ tới lần này Nhã Hinh cũng đến tham gia Hoàng Bảng chi tranh, quả nhiên làm cuộc đại chiến rạng rỡ hơn không ít!

Một thanh niên tuấn lãng mặc kim bào long văn bước lên nói, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu.

Thanh niên kim quang nhiễu thân, phảng phất có một tiểu kim long đung đưa chung quanh, có vẻ dị thường tôn quý, làm người cảm thấy khí chất thượng vị giả bá đạo.

Người này đến từ cổ thế gia Cổ gia Cổ Vũ Phi, tu vi hoàng cấp đỉnh.

Từ ánh mắt của hắn nhìn thấy được lòng ái mộ tràn đầy đối với Phong Nhã Hinh.

Mặc dù Phong Nhã Hinh cảm thấy chán ghét với ánh mắt của Cổ Vũ Phi, nhưng tiểu thư khuê các như nàng sẽ không dễ dàng lộ vẻ thất thố, thản nhiên đáp:

- Cổ Vũ Phi ngươi nói đùa, cho dù Nhã Hinh không đến, dựa vào phong tư của xá muội cùng nhiều tỷ muội, tất nhiên có thể làm đại chiến lần này rực rỡ hơn không ít.

Cổ Vũ Phi cười khan, đưa mắt nhìn qua nữ tử áo trắng bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, thầm nhủ:

- Phong gia từ khi nào xuất hiện mỹ nhân như thế, không hề kém hơn Phong Nhã Hinh ah!

- Vị tiểu thư này là?

Cổ Vũ Phi thật thân sĩ hỏi thăm.

- Ha ha, Cổ lão đệ, chẳng lẽ đánh chủ ý với vị tiểu thư này? Làm vậy sẽ làm Nhã Hinh cảm thấy thương tâm ah!

Lục Minh từ phía sau cười lớn bước ra nói.

Theo ngữ khí của hắn có thể cảm thụ được ý châm chọc đối với Cổ Vũ Phi, có lẽ hắn cũng có ý tứ đối với Phong Nhã Hinh.

- Lục Minh, ngươi đừng nói đùa, ta chỉ cảm thấy tò mò với thân phận vị tiểu thư này mà thôi, không biết từ khi nào Phong gia có thêm một giai nhân như thế.

Cổ Vũ Phi trừng mắt liếc Lục Minh nói.

Sau đó lại có vài thanh niên kiệt xuất của tông môn hoặc thế gia bước tới gần bắt chuyện, thật hiển nhiên có một bộ phận là hướng về phía Phong Nhã Hinh, một bộ phận là vì nữ tử áo trắng bên cạnh nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui