Thần Khống Thiên Hạ

Lão giả cười nhạt nói:

- Cái này ta không cần phải lừa ngươi, lúc trẻ tuổi ta may mắn quen biết sư phụ ngươi, cùng nhau lưu lạc một thời
gian ngắn, bất quá sư phụ của ngươi hắn đã quen độc lai độc vãng, hơn
nữa hồng nhan phân khắp thiên hạ, hai huynh đệ chúng ta cũng đã nhiều
năm, thậm chí hơn mười năm mới gặp lại!

Nói đến đây hắn dừng chút lại nói:

- Trước đây ít năm hắn tới tìm ta, ta và hắn đã cách mấy ngàn năm không
gặp, ta cũng sớm đoán được hắn khẳng định đi Thiên Vực, không nghĩ tới
hắn rõ ràng còn trở về, càng thu đồ đệ là ngươi.

- Thế nhưng sư thúc, sư phụ ta đi tìm ngươi, vậy sao giờ ngươi mới tìm ta?

Lăng Tiếu tiếp tục hỏi.

Hắn phải bình tĩnh, không thể tùy tiện bị gạt được.

Vạn nhất bị bán đi, còn ngây ngốc thay người ta đếm tiền cũng nên.

- Lúc ấy sau khi ta nghe đại ca thu ngươi làm đồ đệ, ta cũng rất muốn
nhận ngươi vào Dược Môn ra, cho ngươi chỗ tu luyện tốt, nhưng sư phụ của ngươi nói, để tự ngươi đi phát triển, hắn tin tưởng ngươi sẽ không dựa
vào bất luận kẻ nào cũng có thể trở nên mạnh mẽ, cũng tin tưởng ngươi sẽ trò hơn thầy, đây là lần đầu tiên ta nghe đại ca đánh giá một người như vậy a!

Lão giả cảm khái nói.

Lăng Tiếu có chút không có ý tứ nói:

- Ha ha, đó đều do sư phó nói thôi, ta không đảm đương nổi đâu.

Hắn ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại vui cười đến nở hoa.

Ở trong trí nhớ hứa sư phó gần đây đều thập phần uy nghiêm, đối với hắn
và những người kia đều dị thường nghiêm khắc, cũng chưa bao giờ nghe hắn khích lệ qua ai cả..

Bất quá, nghe lão giả này thì hắn đã tin tưởng quan hệ giữa hắn và sư phó hẳn là thật.

Bằng không, người ta không cần phải phải thích với hắn nhiều như vậy, hơn nữa những lời kia cũng phù hợp với cá tính sư phó hắn.

Lăng Tiếu đi vào chính đề nói:

- Vậy sư thúc ngài muốn ta tới đây, rốt cuộc là ý gì, Kim Liệt U Châu này tuy rằng lợi hại, nhưng nó có lẽ không thể làm khó ngài mới đúng chứ!

Lăng Tiếu lập tức đổi giọng, gọi nhân gia là "Sư thúc" rất thân thiết ah!

Trong lòng hắn suy nghĩ nói:

- Đã là sư thúc rồi, đợi lát nữa chung quy cũng nên có chút tỏ vẻ chứ, ta cũng không tham lắm đâu, tùy tiện đứa mấy trăm gốc thất, bát giai linh
thảo, lại cho mấy ngàn vạn thượng phẩm huyền tinh là được rồi.

Lời này nếu để cho những trưởng lão hoặc đệ tử Dược Môn kia nghe được chỉ sợ mỗi người đều sẽ bị tức giận đến thổ huyết.

Như vậy còn gọi không tham, vậy người trong thiên hạ cũng không có ai tham lam nữa rồi.

- Ta vừa rồi đã nói qua, Kim Liệt U Châu vốn do sư phụ của ngươi phát
hiện ra, lúc trước cũng là hắn đưa cho ta, hiện giờ để ngươi thu hồi
cũng là chuyện đương nhiên, đây cũng là ý của sư phụ ngươi, huống hồ
hiện giờ ta đã không có năng lực áp chế Kim Liệt U Châu nữa!

Lão giả đáp.

- Không có năng lực áp chế Kim Liệt U Châu? Điều này sao có thể?

Lăng Tiếu thở nhẹ nói.

Lão giả nói:

- Sự thật đúng là như thế, lúc trước sư phụ của ngươi phát hiện Kim Liệt U Châu thì năng lượng của nó không cường đại như vậy, dùng một ít thủ
đoạn là có thể phong bế được nó rồi, về sau sư phụ của ngươi đưa nó cho
ta, ta cũng không luyện hóa nó mà phong ấn nó dưới phiến sơn mạch này,
lúc ấy phiến sơn mạch này đã có một loại Địa cấp hỏa bài danh cực kỳ gần phía trước, ta cho rằng hai loại hỏa diễm đều bị phong ấn sẽ không sinh ra biến hóa gì, ai biết tình thế lại vượt ngoài dự liệu, trải qua gần
vạn năm, Địa cấp hỏa kia rõ ràng bị Kim Liệt U Hỏa cắn nuốt từng chút
một, mà nó trải qua năm tháng năng lượng lại lần nữa tăng vọt, đã có
nhân tính đơn giản, ta muốn thu phục nó đã không thể nữa, trừ phi ta làm hỏng nó, nhưng như vậy thì quá đáng tiếc

- Mà trước đây ít năm
khi sư phụ của ngươi trở về, ta vốn định bảo hắn thu lại, nhưng sư phụ
của ngươi lại nói, việc này để ngươi làm, nghĩ đến, hắn đã có ý muốn
ngươi tiếp quản Kim Liệt U Châu này rồi.

Lão giả lúc nói lời này, rất rõ ràng lộ ra vài phần thần sắc không muốn.

Hắn lúc trước sở dĩ không luyện hóa Kim Liệt U Châu, một mực phong ấn nó ở
phiến sơn mạch này chính là muốn nó có thể tạo phúc cho đệ tử Dược Môn,
khiến bọn hắn có thể nắm giữ luyện dược hỏa diễm tốt hơn.

Ví dụ như vài tia Thiên Hỏa năng lượng của Hỏa Trần kia chính là từ trong
phiến sơn mạch này đề luyện ra, uy lực tuy rằng khác biệt lớn với Thiên
Hỏa chính thức nhưng lại có uy năng cường đại hơn hỏa diễm bình thường
vô số lần, phi thường phù hợp để luyện đan.

Hôm nay Lăng Tiếu nếu có năng lực lấy Kim Liệt U Châu đi, vậy đệ tử Dược Môn bọn họ ngày sau
muốn đạt được năng lượng Thiên Hỏa cũng không thể nữa.

Đây là điều mà lão giả không hề muốn thấy.

Nhưng hắn đã từng nói với Tà Đế, nếu một ngày kia Tà Đế muốn lấy Kim Liệt U
Châu đi thì hắn tuyệt sẽ không hai lời, nhưng khi thật sự gặp phải thì
trong lòng của hắn lại rất mâu thuẫn.

Lăng Tiếu tự nhiên không
cách nào biết được tâm tư lão giả, trong lòng hắn so đo, Kim Liệt U Châu này rốt cục có lấy hay không đây.

Đây chính là Thiên Châu khiến Thánh giả giai cũng phải kiêng kị, mức năng lượng còn cao hơn Si Mị Lam Hỏa Châu rất nhiều.

Trước đây, hắn có thể đạt được Tiên Thiên Âm Phong Châu là do Tiên Thiên Âm Phong Châu tự động nhận chủ, mà Si Mị Lam Hỏa Châu lại phải dùng cả
mạng mới có thể miễn cưỡng lưu lại, có thể nói là vạn phần may mắn.

Nếu lại lần nữa thử, hắn tình nguyện không cần Si Mị Lam Hỏa Châu, bởi vì hắn cũng không nắm chắc có thể thu phục được nó.

Huống hồ, hắn hiện giờ trong thức hải đã có hai khỏa Thiên Châu, lại có Bất
Tử Thụ, còn có thể lại để Kim Liệt U Châu tồn tại trong thức hải sao?

Nếu như buông tha, đây chính là một khỏa Thiên Châu thế gian hiếm thấy, là
chí bảo mà bất luận kẻ nào cũng tha thiết ước mơ, cái này nhiều khiến
hắn cảm thấy rất đau lòng ah!

Đây không thể nghi ngờ là là một quyết định rất khó!

- Sư thúc, ngươi không phải nói ta cũng có thể giúp ngươi lần nữa phong ấn nó sao?

Lăng Tiếu nâng cằm lên hỏi.

Lão giả lão trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc nói:

- Ngươi xác định muốn phong ấn nó? Mà không phải lấy đi?

Lăng Tiếu khẽ lắc đầu nói:

- Ta đã có một khỏa Thiên Châu, hai châu khó có thể cùng tồn tại, nếu như lại luyện hóa nó, chỉ sợ tự bản thân sẽ bị nó luyện hóa trước a!

Lăng Tiếu lời này cũng không giả, hắn không có lòng tin lại khiến một khỏa Thiên Châu nhập trú trong thức hải mình.

Lão giả lại nói:

- Hai châu mặc dù không thể cùng tồn tại, nhưng một châu trong đó có thể
hấp thu cái con lại, sau đó lại tiến hóa, đến lúc đó lưỡng châu hợp
nhất, uy lực sẽ tương đối đáng sợ, chẳng lẽ ngươi không muốn mình trở
nên càng mạnh hơn sao?

Lăng Tiếu lắc đầu nói:

- Làm người không thể quá tham, bằng không chết cũng không biết vì sao nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui