Thần Khống Thiên Hạ

Vẻ mặt của Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh biến đổi, Đường Cương Lĩnh vội vàng lên tiếng giải thích

- Sư phụ, chúng con không phải gian tế, chúng con cũng không hề bán đứng bất cứ tin tức gì bên trong Các. Chúng con và lão đại cùng đi đến từ tây bắc, sau khi đến Trung Vực liền tách ra đều tự đi mỗi người một đường, làm sao có thể là gian tế!.

- Đúng vậy, sư thúc, chúng con đều là thành tâm thành ý theo thầy học. Vào lúc chúng con nhập Các thì lão đại đều còn chưa gây dựng cung Tiếu Ngạo. Làm sao chúng con nghĩ tới chuyện lão đại sẽ phát triển được nhanh như vậy.

Hoa Hiểu Quế ở một bên cũng mở miệng giải thích.

- Hừ, ai biết các ngươi không phải kẻ nằm vùng mà hắn sớm mai phục!

Thái Sử Quân tức giận trợn mắt nhìn hai người mà lạnh nhạt hầm hừ.

- Nếu sư phụ không tin đệ tử, thì có khả năng hiện tại một chưởng đập chết chúng con!

Đường Cương Lĩnh hai đầu gối liền quỳ xuống trước mặt Thái Sử Quân rồi nói oang oang.

Hoa Hiểu Quế cũng dứt khoát nói theo

- Không sai, mấy năm nay có sư phụ chỉ bảo,a cảnh giới của chúng con tăng lên cực kì nhanh chóng. Đây đều là ân đức sư phụ chỉ bảo, chính là một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha. Chúng con tuyệt đối sẽ không phản bội sư phụ và Linh Vũ Các, xin sư phụ tin tưởng chúng con.

- Đã như vậy, các ngươi liền an tâm sống ở chỗ này đi. Chuyện của cung Tiếu Ngạo các ngươi cũng không cần quản.

Phong Chinh lạnh lùng mở miệng thốt lên.

- Thế này... Như vậy sao được. Sư phụ, lão đại đối xử với con như huynh đệ ruột thịt. Không có huynh ấy, tiểu Quế cũng không có khả năng đi tới Trung Vực trở thành đệ tử của sư phụ. Có thể nói hiện tại tất cả của con đều là nhờ lão đại ban tặng. Hiện nay hắn gặp nạn thì làm thế nào con có thể không đi trợ giúp huynh ấy!

Hoa Hiểu Quế lập tức không cam lòng đáp lại.

- Nghe có vẻ rất có khí phách a, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn chết sao?

Phong Chinh nheo đôi mắt già nua mà hỏi.

- Mặc dù chết không hối hận, chỉ là không xứng với một mảnh kỳ vọng của sư phụ!

Hoa Hiểu Quế trả lời với biểu hiện ra sự kiên định dị thường

Đường Cương Lĩnh cũng kiên định nói

- Không sai, xin sư phụ trách tội!.

Thái Sử Quân liếc mắt nhìn Phong Chinh, trên gương mặt già nua hơi hiện vài phần vui vẻ không sao diễn tả nổi mà nói

- Hai đứa các ngươi thật đúng là không sợ chết a!.

Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh trong lòng đều là trĩu nặng một cái, bụng dạ thầm hô

- Chẳng lẽ thật phải bị xử tử sao?

- Các ngươi một mực đều cho người thu thập về tin tức của tên đệ tử Tà Đế Lăng Tiếu kia. Chúng ta liền đoán được các ngươi cùng hắn nhất định là có quan hệ sâu sắc. Tất nhiên các ngươi đều là đến từ tây bắc. Những năm gần đây các ngươi đều không có tin tức gì lui tới, còn tưởng rằng các ngươi và hắn chỉ là bạn tri kỷ dĩ vãng mà thôi. Hiện nay xem ra thực lòng các ngươi là sớm bị tiểu tử kia mua chuộc.

Phong Chinh nói thế, dừng một phen lại nói tiếp

- Nhưng mà tiểu tử kia xác thật lợi hại, mới ngắn ngủi trong mười năm liền làm kinh động Trung Vực, càng sáng lập đại tông môn. Ngay cả hai lão già chúng ta đây đều cảm thấy vài phần kinh ngạc đối với hắn. Huống chi Hàn lão đầu lại còn làm chỗ dựa cho hắn. Thật sự là so sánh Tà Đế ngày trước thì càng biến thái hơn, các ngươi so với hắn xác thật còn kém không ít. Được rồi, đứng lên cả đi. Các ngươi có huynh đệ như vậy cũng không biết là phúc khí của các ngươi hay là nỗi buồn đau của các ngươi.

- Sư phụ ( sư bá ), ngài đồng ý chúng ta?

Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh khó có thể tin mà hỏi lại.

Mới vừa rồi còn muốn đánh muốn giết, làm thế nào đột nhiên lại bảo bọn họ đứng lên, chẳng lẽ chỉ là thử dò xét tâm tư bọn họ một phen mà thôi?

Thái Sử Quân đá một cước vào Đường Cương Lĩnh mà tức giận nói

- Tiểu tử thúi, các ngươi đã cho rằng hai lão già nầy là loại người bảo thủ không thông tình đạt lý sao? Người ta trên đời ai mà không có mấy người bạn tốt tri kỉ. Các ngươi cùng tiểu tử Lăng Tiếu kia là huynh đệ thì có quan hệ gì đâu. Chỉ cần các ngươi có thể kế thừa y bát của hai lão chúng ta này, làm rạng rỡ truyền thống tiếp tục là được. Vừa rồi chẳng qua là thử dò xét một phen các ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào mà thôi. Còn may các ngươi không phải đồ bội bạc, bằng không vi sư một chưởng đánh chết hai người các ngươi thỏ ngôi tử!.

Nghe thấy Thái Sử Quân nói như vậy, Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh cuối cùng cũng đã hiểu rõ, trong lòng cũng liên tiếp thở phào một hơi, vừa rồi thật đúng là hù chết bọn họ.

- Vậy... vậy sư phụ, chúng ta cứ như vậy đi trợ giúp lão đại sao?

Hoa Hiểu Quế lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.

- Vậy các ngươi còn muốn đi như thế nào?

Phong Chinh hỏi ngược lại.

Hoa Hiểu Quế gãi gãi gáy cười nói

- Con và Đường ca thực lực khó lòng đạp vào chốn thanh lịch. Sư phụ ngài cũng không sợ chúng con bị người khác giết chết a, đó chẳng phải là mất mặt mũi của người sao?.

- Đúng vậy đúng vậy. Các sư điệt khác cũng có trưởng lão bảo vệ, chúng con là đồ đệ của các người, dẫu thế nào cũng phải phái mười mấy trưởng lão bảo vệ chúng con đi!

Đường Cương Lĩnh cũng ở một bên cười khan nói tiếp.

- Tốt, thực sự hiểu được chủ ý. Các ngươi đi trợ viện Lăng Tiếu tiểu tử, vẫn còn trông cậy vào lão gia hỏa chúng ta phái thêm đấu sĩ cho các ngươi đây!

Thái Sử Quân tức giận đến dựng râu mà nói.

Phong Chinh khoát tay áo bảo

- Được rồi, hai người các ngươi đi tìm Thiên Thông trưởng lão đi, đã nói là vi sư bảo các ngươi đi là được. Hắn sẽ biết làm như thế nào.

- Cám ơn sư phụ ( sư bá )!

Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh vui mừng, vội vàng lên tiếng cảm kích.

Hai người cũng không ở lại thêm, lập tức vội vã rời khỏi đi tìm Thiên Thông trưởng lão kia.

- Sư huynh có phải quá nuông chiều bọn chúng hay không. Hẳn là phải dọa bọn chúng mới đúng. Lại còn dám giấu diếm đối với chúng ta. Nếu không phải cung Tiếu Ngạo gặp nạn, chỉ sợ bọn chúng đều sẽ không nói ra quan hệ cùng Lăng Tiếu tiểu tử kia.

Thái Sử Quân nói với Phong Chinh.

Phong Chinh đáp

- Lại hù dọa bọn chúng thì có tác dụng gì. Bọn chúng thông qua Cơ Tri lão nhân kia tiến vào bên trong Các bái chúng ta làm thầy. Chỉ sợ sớm có người đã nghĩ tới sẽ có một ngày kia cần bọn họ trợ giúp. Bên cạnh Lăng Tiếu tiểu tử kia chỉ sợ có không ít người tài ba dị sĩ a!.

- Ừ, nếu như lần này cung Tiếu Ngạo thật sự có thể vượt qua cuộc tiến công điên cuồng của Âu Dương gia, vậy thì Trung Vực cũng thực sự có một chỗ trong tiệc cho cung Tiếu Ngạo. Thật sự là hâm mộ tên Tà Đế nầy có thể tìm được đệ tử như vậy. Hai thằng nhãi của chúng ta trước sau cũng vẫn còn kém một bậc!

Thái Sử Quân đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui