Thần Khống Thiên Hạ

Giọng nói vừa vang lên, một bóng dáng hiện ra.

Lý Cuồng Hổ thấy rõ người tới, lúc này đại hỉ, quỳ trước mặt Lăng Tiếu nói:

- Bái kiến thiếu gia!

- Cuồng Hổ đứng lên đi, về sau không cần đa lễ như vậy!

Lăng Tiếu nâng dậy Lý Cuồng Hổ nói ra, chú ý tới thực lực của Lý Cuồng Hổ, kinh hỉ nói:

- Cuồng Hổ ngươi đột phá?

Hắn thật sự không nghĩ tới mình vừa đi nửa năm, Lý Cuồng Hổ đã đột phá lên Linh Sư cấp thấp, điều này cũng khiến hắn cảm thấy cao hứng thay Lý Cuồng Hổ.

Lý Cuồng Hổ cung kính nói:

- Ta cũng dựa vào thiếu gia mới đi tới bước này, bằng không Cuồng Hổ cũng không có hôm nay.

Hơn một năm trước Lăng Tiếu được Lý Cuồng Hổ luyện chế Tam phẩm Tục Cân Sinh Cốt Đan chữa trị chân gãy của hắn. Lúc ấy Lý Cuồng Hổ đã là Huyền Sĩ cao giai, huống hồ lúc trước hắn tranh cử vị trí đệ tử ngoại môn của Tử Thiên Tông, thiên phú cũng không kém những người khác, cho nên trải qua một năm hắn đã đột phá.

- Khách khí làm gì, đi ra ngoài chúng ta ăn một bữa!

Lăng Tiếu vỗ vai của Lý Cuồng Hổ.

Hắn chưa từng đối đãi Lý Cuồng Hổ như người hầu, hắn xem Lý Cuồng Hổ như huynh đệ.

Điểm này chính là ưu điểm của Lăng Tiếu, ngày sau có tùy tùng gia nhập, cũng là nguyên nhân khiến bọn họ trung thành với hắn.

- Thế nào không đi?

Lăng Tiếu thấy Lý Cuồng Hổ không có di chuyển, hỏi.

Lý Cuồng Hổ kinh ngạc nhìn qua Lăng Tiếu nói:

- Thiếu... Thiếu gia ngươi cũng đột phá?

Lăng Tiếu cười gật đầu nói:

- Ân, đột phá!

- Thế nhưng mà ta cảm giác dường như thực lực của thiếu gia mạnh hơn ta nhiều lắm?

Lý Cuồng Hổ hỏi lại.

- Đó là bởi vì thiếu gia cao giai hơn ngươi, đi, đừng nói nhiều.

Lăng Tiếu dắt Lý Cuồng Hổ đi ra ngoài.

- So... So với ta cao hơn một giai, đây chẳng phải là...

Lý Cuồng Hổ sinh ra sóng to gió lớn, ánh mắt nhìn qua Lăng Tiếu càng thêm kính nể.

Lăng Tiếu hiện tại mới bao nhiêu ah, không chỉ là Tam phẩm Luyện dược sư, lại là Linh Sư trung giai, cho dù là thân phận gì, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng là khách quý. Nhưng mà như Lăng Tiếu luyện đan có một không hai, đúng là hiếm thấy.

Lăng Tiếu cùng Lý Cuồng Hổ tới quán rượu nâng cốc, sau đó quay về sân nhỏ.

- Cuồng Hổ, ba ngày này ngươi hộ pháp cho ta, không có việc gì không nên đi vào quấy rầy ta.

Lăng Tiếu bàn giao một tiếng, sau đó đi vào phòng.

Lý Cuồng Hổ nghe Lăng Tiếu, trong ba ngày không rời khỏi nửa bước.

Tuy hắn không thấy được Lăng Tiếu làm cái gì bên trong, nhưng hắn biết Lăng Tiếu làm gì.

Ngửi được mùi thuốc nồng đậm, thường xuyên từ trong phòng tràn ra.

Ba ngày qua như chớp mắt.

Lăng Tiếu từ trong phòng đi ra ngoài, hai mắt che kín tơ máu, thân thể tiều tụy.

- Cuồng Hổ nghỉ ngơi đi thôi!

Lăng Tiếu đuổi Lý Cuồng Hổ đi, hắn đi tắm rửa, cũng không làm chuyện gì khác, hắn đi nằm ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại mới khôi phục thần thái.

Lăng Tiếu đứng trước đình viện, nhìn qua cây cối trước mắt, lại nhớ tới Hạ Huyên Huyên cô gái nhỏ này, cũng không biết nàng hiện tại thế nào.

Lúc này Lý Cuồng Hổ cũng trong phòng đi ra, nhìn thấy Lăng Tiếu thản nhiên nói:

- Thiếu gia nhớ tiểu thư?

- Ân, cũng không biết cô bé nhỏ đó thế nào!

Lăng Tiếu đáp.

Lúc trước hắn cứu Hạ Huyên Huyên đó là bởi vì cảm thấy tao ngộ của nàng không khác gì hắn cả, về sau cảm thấy cô gái nhỏ này ở cùng rất ưa thích, Lăng Tiếu xem nàng như tiểu muội muội của mình.

Nhưng mà bây giờ không biết tung tích của nàng.

- Đều do thuộc hạ thủ hộ bất lực.

Lý Cuồng Hổ áy náy nói.

- Ngươi cũng không nên tự trách, chắc hẳn đây là số mệnh của Huyên Huyên, không có gì đâu!

Lăng Tiếu cảm thán một tiếng, nói:

- Cuồng Hổ có ý định gì cho tương lai không?

Lý Cuồng Hổ không hiểu rõ lại nhìn qua Lăng Tiếu, sau đó mới nói:

- Trừ tu luyện thì đi ra theo thiếu gia ra, thuộc hạ cũng không có tính toán gì, nhưng mà...

- Nhưng mà cái gì, có chuyện nói thẳng...

- Thuộc hạ muốn về nhà một chuyến.

- Về nhà? Không có vấn đề, ngươi chúng nào thì đi!

Lăng Tiếu có chút sững sờ hỏi.

- Thiếu gia thuộc hạ không có ý đi, thuộc hạ... Thuộc hạ chỉ muốn quay về thăm mẫu thân mà thôi, sau đó quay về nghe thiếu gia phân phó.

Lý Cuồng Hổ sợ Lăng Tiếu hiểu lầm hắn muốn rời khỏi, nhanh chóng giải thích.

Lăng Tiếu khoát khoát tay nói:

- Cuồng Hổ không cần khẩn trương, ta lúc đầu chữa khỏi chân cho ngươi, cũng là bởi vì tin ngươi, bằng không cho dù ngươi có cầu ta như thế nào cũng không được, ta cho ngươi thời gian quay về thăm mẫu thân, đồng thời ta cũng có nhiệm vụ giao cho ngươi.

Lý Cuồng Hổ nghe Lăng Tiếu nói như vậy, lúc này yên lòng, đồng thời bắt đầu nghe Lăng Tiếu nói.

- Cuồng Hổ, ngươi sau khi thăm mẫu thân xong, sau đó đưa mẫu thân của ngươi tới thành Vẫn Thạch Lăng gia định cư, nơi đó là gia tộc của ta, ngươi cầm tín vật của ta đi tìm Độc Ưng, hắn là người hầu của ta...

Lăng Tiếu nhìnLý Cuồng Hổ phân phó.

Lăng Tiếu bảo Lý Cuồng Hổ quay về thành Vẫn Thạch đã kế hoạch này từ trước.

Hắn hiện tại mặc dù có thực lực, nhưng mà chưa đạt tới cảnh giới khiến người ta nhìn lên, nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của hắn vẫn là tăng thực lực lên.

Đương nhiên Lăng Tiếu cường đại, hắn cũng cũng không hy vọng thân nhân bên cạnh mình vẫn dừng lại ở giai đoạn này, đường tương lai của hắn không chỉ cực hnaj ở tây bắc này.

Hắn còn muốn nhìn thấy nhiều võ gia cường đại hơn, trèo lên đỉnh phong của võ đạo, đây là mộng tưởng của hắn.

Hắn không muốn lúc mình đứng ở đỉnh phong của võ đạo, người bên cạnh mình vẫn đang dốc sức giãy dục ở tầng thấp.

Cho nên hiện tại hắn nhất định phải suy nghĩ cho bọn họ.

Lăng Tiếu giao tất cả mọi chuyện xong, lấy ra không gian giới ném cho Lý Cuồng Hổ.

- Nơi này là đan dược ta luyện chế mấy ngày qua, có thể giúp ngươi sớm ngày đột phá Linh Sư trung giai, đan dược còn lại ngươi đưa cho gia gia Lăng Thương phân phối, không gian giới này ban cho ngươi, hy vọng ngươi không nên cô phụ kỳ vọng của bản thiếu gia.

- Cuồng Hổ tuyệt không cô phụ kỳ vọng của thiếu gia.

Lý Cuồng Hổ nặng nề quỳ trên đất nói ra.

Lăng Tiếu ban cho hắn không gian giới là vật người khác mơ ước tha thiết, cũng khó đạt được, trong lòng của hắn càng kiên định đi theo Lăng Tiếu.

Sau khi cho Lý Cuồng Hổ rời đi, Lăng Tiếu đang suy nghĩ xem mình có nên đi thăm Cát Bối Hân đại mỹ nữ hay không?

Lăng Tiếu do dự một chút vẫn quyết định đi tới phủ thành chủ nhìn xem, hắn rời đi lâu như vậy sợ Cát Bối Hân lo lắng.

Vừa nghĩ tới Cát Bối Hân có bộ dáng khiến người ta thương tiếc, Lăng Tiếu cũng có chút không thể chờ đợi được đi thăm nàng.

Lăng Tiếu vừa mới tới phủ thành chủ, lại phát hiện cửa ra vào của phủ thành bị khóa chặt.

- Tại sao khóa lại?

Lăng Tiếu nghi ngờ nói một câu, sau đó đi lên gõ cửa.

Nhưng mà gõ một hồi vẫn không ai mở cửa.

Thời điểm Lăng Tiếu định nhảy vào trong thì cánh cửa lớn mở ra.

Hai tên mặc võ phục đệ tử ngoại môn Tử Thiên Tông đi ra mở cửa.

Một người không kiên nhẫn nói:

- Ai gõ cửa thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui