Thần Khống Thiên Hạ

Lăng Tiếu mỉm cười hất nhẹ mái tóc, gọi Kim Sắc Lang Vương, lang vương
nhanh chóng quay về bên cạnh hắn, chỉ lưu lại Kim Mao Hổ còn đang hấp
hối.

Lăng Tiếu vuốt vuốt đầu lang vương, khích lệ:

- Làm được không tệ, về nhà thưởng cho ngươi.

Kim Sắc Lang Vương lấy lòng nói:

- Chủ nhân, cần cho ăn nhiều một chút nha, ta cảm giác sắp đột phá, nhưng tinh nguyên còn chưa đủ!

Lăng Tiếu cười khổ vỗ vỗ trán lang vương, sau đó thu nó vào trong linh
thú hộ oản, hành lễ cùng tông chủ cùng các trưởng lão, chỉ vài lần nhún
mình đã rời khỏi diễn võ trường.

- Không sai, không kiêu không nóng nảy, tông ta thịnh vượng sắp tới ah.

Vân Hùng híp mắt nhìn Lăng Tiếu đi xa, tán dương nói.

Lời của hắn vừa ra, trưởng lão các ngọn núi vẻ mặt đều kinh ngạc.

Bọn hắn rất ít nghe được tông chủ thổi phồng một người như thế, hiện tại nói như vậy ngay trước mặt bọn họ, bọn họ có thể cảm nhận được là ý tứ
gì.

Nghĩ đến tông chủ đã thật thưởng thức Lăng Tiếu, xem ra chỉ cần Lăng
Tiếu bước lên vương cấp, nhất định có thể trở thành con rể tông chủ, như vậy địa vị sẽ càng cao hơn.

Trên mặt Mộc Hòe tràn ngập vẻ đắc ý!

Đã bao nhiêu năm Mộc Kỳ phong rốt cục mới có một lần nổi bật như thế.

Tính ra lần này đã là lần thứ hai ra thanh danh, nhưng đều là do một người, điều này làm cho hắn có cảm giác mình nhặt được bảo.

Nhìn ánh mắt hâm mộ của những trưởng lão khác, Mộc Hòe đắc ý chắp tay sau lưng rời đi.

Bích Tuyền các Ôn Hải Yến truyền âm cho nữ nhi đứng sau lưng mình nói:

- Bất kể như thế nào cũng phải lấy được Lăng Tiếu, cho dù làm thiếp cũng không sao cả!

Trong đôi mắt đẹp của Ôn Khả Điệp tràn ngập vẻ kiên định, hung hăng gật đầu, trong lòng thầm nhủ:

- Nam nhân này nhất định là của ta!

Nhưng nàng vừa đặt xuống quyết tâm, lại phát hiện cách mình không xa một đạo thanh âm “sưu” một tiếng vang lên.

Nàng vừa quay đầu nhìn xem, đã không thấy bóng dáng Vân sư tỷ.

Nàng thoáng do dự, giậm chân thì thào:

- Đừng hòng bỏ rơi ta!

Dứt lời cũng đuổi theo.

Lăng Tiếu đánh bại Hứa Nghị nhưng không hề có chút vẻ đắc ý, với hắn mà
nói Hứa Nghị chẳng qua là tôm tép nhãi nhép mà thôi. Hắn vội vã rời đi
như vậy bởi vì một đao cuối cùng của Hứa Nghị thật sự làm hắn bị chút
nội thương.

Với năng lực phòng ngự hiện tại của hắn, cho dù một kích toàn lực của
vương cấp đê giai cũng không dễ dàng tổn thương nặng, nhưng hắn không
nghĩ tới một đao cuối cùng của Hứa Nghị lại có được thực lực một chiêu
của vương cấp đê giai đỉnh, vì vậy mới khiến hắn bị thương.

Nhưng vết thương này không nghiêm trọng, chỉ cần đả tọa một lúc là xong, chút tự tin này hắn vẫn có.

Nhưng ngay lúc hắn chạy trở về biệt viện tĩnh tu, một thân ảnh xinh đẹp
đã ngồi trong đại sảnh u nhã thưởng thức trà chờ đợi hắn.

- Mộng Kỳ, muội…sao muội lại tới đây?

Lăng Tiếu khó nén vui mừng kêu lên.

Hắn nhập tông đã hai năm, nhưng hai người gặp nhau không nhiều, không
phải nói hắn không nhớ Vân Mộng Kỳ, mà hắn cảm thấy thực lực của mình
tạm thời chưa xứng với nàng, hắn hi vọng mình có thể đứng ở vị trí cao
hơn mới đi gặp nàng.

Làm như vậy chẳng những nữ nhân của hắn có được mặt mũi, mà người đứng sau lưng nàng cũng sẽ không nói được gì.

Vân Mộng Kỳ đặt chén trà xuống bàn, trong đôi mắt đẹp mang theo vài phần tán thán, thoáng do dự, lại trực tiếp nhào vào trong lòng Lăng Tiếu,
nước mắt chợt chảy ra.

Nàng chờ đợi ngày này đã thật lâu, từ khi ở trong sơn mạch cáo biệt Lăng Tiếu thì lòng nàng vẫn luôn đóng băng, về sau Lăng Tiếu nhập tông khiến cho nàng nhìn thấy được vài phần hi vọng. Đáng tiếc nàng nhận được
truyền thừa, chú định nàng cùng hắn là người ở hai thế giới bất đồng,
nàng cảm thấy cho dù thiên phú của Lăng Tiếu cao bao nhiêu cũng khó theo kịp nàng.

Nhưng nàng thật không nghĩ tới Lăng Tiếu lại dùng thân phận luyện dược
sư xuất hiện trước mặt nàng, làm nàng cảm thấy hi vọng của mình càng
ngày càng đến gần hơn.

Lăng Tiếu dùng hai năm quật khởi, hi vọng của nàng đã biến thành chờ
đợi, chờ đợi hắn trưởng thành nhanh hơn, nhanh đuổi theo bước tiến của
nàng, như vậy hai người đã có thể ở cùng một chỗ.

Mà hiện giờ Lăng Tiếu hiển lộ thực lực làm nàng cảm thấy kiêu ngạo cùng vui vẻ.

Hiện giờ Lăng Tiếu đã không còn là huyền giả cao giai ba năm trước, mà
là luyện dược sư tứ phẩm người người kính ngưỡng, còn là một linh sư
chưa đạt tới vương cấp nhưng đã có thể sử dụng linh lực dùng trong chiến đấu.

Chỉ bằng thân phận luyện dược sư đã xứng với nàng, huống hồ chi nàng hi
vọng hắn nhanh chóng đạt tới vương cấp, như vậy nàng càng không chút băn khoăn ở chung với hắn.

Sở dĩ hôm nay nàng không nhịn được đến tìm Lăng Tiếu, bởi vì nàng thật
tưởng niệm hắn, hiện tại Lăng Tiếu xuất sắc như vậy, không ít nữ tử dao
động tâm tư với hắn, vừa rồi trong so đấu Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy đều biểu lộ ý tứ với hắn, điều này làm Vân Mộng Kỳ cảm giác thật
nguy cơ.

Băng Nhược Thủy là sư muội của nàng, cảm tình hai bên thật tốt, nàng
cùng Băng Nhược Thủy cùng chia sẻ tình cảm của Lăng Tiếu cũng không sao, nhưng có thêm nữ nhân khác xen vào trong lòng nàng thật không thoải
mái.

Tuy nói bên cạnh cường giả luôn sẽ có vô số nữ nhân, điểm này nàng cũng
không để ý, nàng để ý chính là mình trở thành nữ nhân đứng đầu bên
trong, mà không phải lưu lạc thành nữ nhân bị người vứt bỏ.

Cho nên hiện tại nàng nhất định phải nắm chắc trái tim của nam nhân này mới được, miễn cho bị người khác nhanh chân đến trước.

Đáng tiếc nàng không biết nam nhân trước mắt đã bị người khác “giành trước” bao nhiêu lần.

Nhưng trong lòng Lăng Tiếu từ đầu tới cuối vẫn yêu nàng nhiều nhất.

Lăng Tiếu không tự chủ được lòng tưởng niệm trong thời gian dài, ngón tay nâng cằm Vân Mộng Kỳ, hung hăng ấn xuống.

Thân hình Vân Mộng Kỳ thoáng run run, vừa định giãy dụa thoát ra cuối cùng biến thành mãnh liệt đáp trả.

Hai người kích động hôn nhau, đôi tay không ngừng vuốt ve.

Lăng Tiếu dâng lên dục hỏa, vật nhỏ dưới thân cứng rắn đâm thẳng bụng Vân Mộng Kỳ.

Vân Mộng Kỳ chưa từng tiếp xúc việc hoan ái nam nữ, bụng bị cấn không
được thoải mái, vì vậy đưa tay nhẹ nhàng đùa nghịch lên vật cứng rắn
kia.

Nàng chỉ muốn đem vật kia đẩy ra một bên nhưng nó lại bật trở về nguyên chỗ, hơn nữa tựa hồ càng cứng rắn hơn một ít.

Nàng tránh né khỏi tay Lăng Tiếu, một tay nắm lấy vật bên dưới của hắn, khó hiểu nói:

- Nửa thân dưới của huynh chứa vật gì vậy, đâm trúng muội, thật không thoải mái.

Nói xong nàng còn khuấy động vài cái, tựa hồ muốn nghiên cứu trên người Lăng Tiếu mang theo vật gì.

- Hí…

Lăng Tiêu không kịp đáp lời, bị Vân Mộng Kỳ một trảo chụp trúng, còn
vuốt vài cái, sinh mạng bên dưới giống như núi lửa phun trào không thể
cứu vãn.

- Tiếu, huynh làm sao vậy?

Vân Mộng Kỳ khó hiểu hỏi ngược lại.

Lăng Tiếu chật vật cười khổ nói:

- Không…không có việc gì, muội ngồi chơi một chút, ta…ta đi vệ sinh!

Dứt lời Lăng Tiếu giống như chạy trốn khỏi đại sảnh.

Vẻ mặt Vân Mộng Kỳ khó hiểu nhìn dáng vẻ vội vàng bỏ chạy của hắn lẩm bẩm nói:

- Sao lại đột nhiên đi vệ sinh đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui