Thần Khống Thiên Hạ

- Tê…

Lăng Tiếu hít sâu một hơi, nhận chân nói:

- Kỷ Hồng thảo là thực vật mà Tử Giao Long Khâu thích nhất, ta dự tính đến gặp nó tâm sự.

- Đi tìm nó tâm sự?

Hai mỹ nữ đen mặt nhìn hắn.

- Đúng vậy, linh thú ngũ giai đã có thể hiểu được tiếng người, ta dự
tính thu phục nó, nhìn xem nó có thể phục vụ cho ta hay không, nhưng hai người yên tâm, cho dù không thể thu phục nó ta cũng có thể thong dong
rời đi.

Lăng Tiếu biết hai nàng lo lắng nên cường điệu nói.

Ngọc Liệt Diễm nhìn ra được vẻ kiên định của Lăng Tiếu, vì vậy lấy ra vài gốc linh thảo đưa cho hắn nói:

- Toàn bộ Kỷ Hồng thảo của ta ở đây, nếu sau này ta già rồi, huynh nhất định phải quan tâm ta.

Băng Nhược Thủy cũng lấy ra vài gốc linh thảo bỏ vào trong tay Lăng Tiếu, sau đó tràn đầy nhu tình nhìn hắn nói:

- Ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, chúng tôi chờ huynh!

Có được Kỷ Hồng thảo do hai mỹ nữ cung cấp, trong lòng Lăng Tiếu vui vẻ.

Hắn thưởng cho hai mỹ nữ hai nụ hôn, sau đó dặn dò mọi người một tiếng,
đi ra ngoài chạy thẳng tới dược viên mà Tử Giao Long Khâu canh giữ.

Hai mỹ nữ nhìn theo bóng lưng của hắn, lại nhìn thoáng qua nhau.

Sắc mặt hai người đều mất tự nhiên xoay đầu sang nơi khác.

Ngọc Liệt Diễm đánh vỡ trầm mặc chợt cười nói:

- Xem ra mối hận cũ giữa hai nhà chúng ta nhất định phải ngưng hẳn ở đời chúng ta rồi.

Băng Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn lên không, thản nhiên nói:

- Ngươi cảm thấy có thể sao?

Ngọc Liệt Diễm nhìn theo phương hướng Lăng Tiếu rời đi nói:

- Chỉ cần có hắn ở đây, không có gì không có khả năng.

Tiếp theo nàng quay đầu chân thành nhìn Băng Nhược Thủy nói:

- Ta hi vọng có thể cùng ngươi trở thành một đôi tỷ muội tốt.

Băng Nhược Thủy khẽ run lên, tiếp theo gật gật đầu đáp:

- Ngọc tỷ!

- Hì hì, Nhược Thủy muội!

Trong mắt Ngọc Liệt Diễm hiện lên hơi nước.

Lăng Tiếu đi tới gần dược viên, tinh thần cao độ cảnh giác.

Tuy nói Tử Giao Long Khâu thích linh thảo, nhưng nó vẫn sẽ cắn nuốt người nào dám xâm nhập khu vực của mình.

Khu dược viên hoang tàn này rõ ràng là lãnh địa của Tử Giao Long Khâu,
khẳng định sẽ bảo hộ địa bàn của mình, huống chi người xâm nhập là nhân
loại thực lực thấp kém, nó làm sao chịu co đầu rút cổ không đi ra?

Lăng Tiếu thật cẩn thận bước trên dược viên, lớn tiếng kêu lên:

- Đại trùng tử, mau mau ra đây, bổn thiếu mang thức ăn ngon cho ngươi.

Thanh âm vang vọng trong sơn cốc, nhưng mặt đất vẫn bình tĩnh như trước.

Lăng Tiếu đương nhiên không nghĩ Tử Giao Long Khâu vắng mặt nơi này, mà khẳng định nó đang chờ thời cơ mới xuất hiện.

Nhưng Lăng Tiếu không kiên nhẫn chờ nó, hắn muốn chủ động bức nó hiện thân.

Theo tình huống hai ngày trước mà xem, chỉ cần có người dám động linh thảo nơi này Tử Giao Long Khâu nhất định sẽ xuất hiện.

Lăng Tiếu hít sâu một hơi, đi tới trước một gốc linh thảo, nhẹ khom người xuống, sau đó quan sát động tĩnh mặt đất.

Đáng tiếc mặt đất không hề có chút dao động.

- Mẹ nó, con trùng kia thật sự kiên nhẫn, vậy ta hái!

Lăng Tiếu mắng một câu, sau đó đưa tay nhanh chóng ngắt lấy gốc linh thảo tam giai kia.

Oanh long!

Ngay khi Lăng Tiếu hái linh thảo, mặt đất cuối cùng truyền ra thanh âm chấn động.

Tử Giao Long Khâu lại xuất hiện!

Lần này nó không dọa nạt người như hai lần trước mà hung hãn táp tới Lăng Tiếu.

Tốc độ nhanh tới mức làm người khó thể nắm giữ.

Nếu không phải Lăng Tiếu đã sớm có chuẩn bị, hắn chỉ sợ phải rơi vào trong bụng Tử Giao Long Khâu.

Lăng Tiếu không ngừng thối lui, cầm một gốc Kỷ Hồng thảo trong tay lắc lư kêu lên:

- Đại trùng tử đừng vội vàng, nơi này có ăn ngon, ngươi có muốn hay không, nếu muốn thì dừng lại cho ta.

Hống!

Tử Giao Long Khâu không quản Lăng Tiếu, nó chỉ biết người này nhiều lần
đến quấy rầy nó, nếu không ăn thịt hắn nó làm sao nhẫn nhịn được cơn tức này.

Thân thể to lớn của Tử Giao Long Khâu rút ra khỏi mặt đất hoàn toàn, ước chừng dài hơn hai mươi thước, thân rắn màu tím đen, thoạt nhìn thập
phần cường tráng rắn chắc.

Sưu!

Thân hình nó vung lên, thân thể khổng lồ hướng Lăng Tiếu nặng nề áp tới.

Lăng Tiếu biết rõ Tử Giao Long Khâu lợi hại, tốc độ nhấc lên cực hạn, hiểm hiểm tránh khỏi cú quét ngang của nó.

Tử Giao Long Khâu bị chọc tức, phun ra một đoàn thổ nhưỡng, lại bắn thẳng tới Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu vừa nhảy vừa thầm mắng trong lòng:

- Chẳng lẽ khẩu vị con trùng này thay đổi, mẹ nó!

Lăng Tiếu ném Kỷ Hồng thảo trong tay ra ngoài, toàn thân nhảy khỏi phạm vi dược viên.

Tử Giao Long Khâu rít lên một tiếng, muốn chui xuống lòng đất truy kích Lăng Tiếu.

Nó tuyệt đối không cho nhân loại kia chạy thoát khỏi nơi này, lại dám nhiều lần khiêu khích cực hạn của nó.

Nhưng ngay lúc nó muốn chui vào lòng đất, đôi mắt to như chuông đồng
nhìn Kỷ Hồng thảo xa xa, nhất thời nổi lên vẻ tham lam, thật giống như
nhìn thấy mỹ nữ.

Ngay sau đó nó dùng tốc độ nhanh nhất lẻn qua chỗ Kỷ Hồng thảo, miệng há to cắn xuống.

Kỷ Hồng thảo lớn cỡ bàn tay cùng một đống bùn đất bị nó cùng nhau nuốt vào trong bụng.

Lăng Tiếu vừa lúc quay đầu lại nhìn thấy một màn này, mừng rỡ cười nói:

- Nguyên lai khẩu vị con trùng này không thay đổi.

Nói xong lại lấy ra một gốc Kỷ Hồng thảo.

- Đại trùng tử, bên này còn có ăn ngon, chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta, mỗi ngày đều cho ngươi ăn.

Lăng Tiếu đắc ý nhìn Tử Giao Long Khâu lắc lắc linh thảo trong tay.

Tử Giao Long Khâu vươn thẳng người, hai mắt xoay chuyển mấy vòng, sưu một tiếng đã tiến tới trước mặt Lăng Tiếu.

Nó há to miệng máu tính toán đem cả linh thảo lẫn Lăng Tiếu đều nuốt chửng.

- Nương ah…

Lăng Tiếu kêu to một tiếng quái dị, nhanh chóng tránh lui.

Nếu không phải hắn tuy luyện phong hệ, chỉ sợ mọc thêm mấy chân cũng không đủ chạy.

Chỉ trong nháy mắt Lăng Tiếu đã tránh khỏi Tử Giao Long Khâu chừng trăm thước.

Ngay khi hắn định thở ra một hơi thì chợt phát hiện dưới lòng đất xao động một trận, mặt đất không ngừng phập phồng lên.

Lăng Tiếu sao dám chần chờ, lập tức quay đầu bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.

Hắn không dám chạy về hướng đệ tử bổn môn đang nghỉ ngơi, mà lựa chọn đường núi khác phóng đi.

Nhưng tốc độ của hắn dù nhanh bao nhiêu cũng không thể nhanh hơn Tử Giao Long Khâu đang chui trong lòng đất.

Hống!

Một cái đầu thật lớn chui ra ngay trước mặt Lăng Tiếu, làm hắn hoảng sợ cuống quýt ném Kỷ Hồng thảo sang hướng khác.

Quả nhiên Tử Giao Long Khâu lập tức bỏ qua Lăng Tiếu lao tới chỗ Kỷ Hồng thảo rơi xuống.

Lăng Tiếu nhân cơ hội gọi Kim Sắc Lang Vương xuất hiện.

Kim Sắc Lang Vương đã đạt tới tứ giai trung cấp, thực lực không còn như ngày xưa.

Tuy còn kém xa Tử Giao Long Khâu, nhưng con mắt thứ ba của nó có thể giúp Lăng Tiếu tăng thêm lợi thế bảo đảm.

Tử Giao Long Khâu nuốt thêm một gốc Kỷ Hồng thảo, thân mình xuất hiện
vài tia biến hóa khác thường, làn da toàn thân tựa hồ càng thêm bóng
loáng, sau đuôi không ngừng phát ra từng đợt thanh âm bành bạch không
thôi.

Một trận mùi hôi xông tận trời khiến Lăng Tiếu muốn nôn mửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui