Thần Khống Thiên Hạ

- Ta kháo, con trùng này lại có thể đại tiện trước mặt người khác, còn có đạo đức công cộng hay không đây.

Lăng Tiếu bịt mũi mắng một câu, thừa dịp Tử Giao Long Khâu đại tiện, nhanh chóng rời đi.

Tuy Kỷ Hồng thảo là thực vật mà Tử Giao Long Khâu rất thích, nhưng đại
gia hỏa kia tựa hồ còn muốn nuốt luôn cả hắn, căn bản không biện pháp
khai thông.

Một khi đã như vậy Lăng Tiếu chỉ lựa chọn bỏ qua, ai kêu thực lực của hắn có hạn đâu.

Nhưng khi Lăng Tiếu đi chưa được bao xa, Tử Giao Long Khâu lại đuổi theo, làm hắn hoảng sợ liều mạng chạy trốn.

Kim Sắc Lang Vương vừa tiến giai nên thực lực tăng vọt, tin tưởng không
ít, nó xoay người bổ nhào về hướng Tử Giao Long Khâu, tựa hồ muốn cùng
đại chiến một trận.

Nhưng ngay cả một chiêu của Tử Giao Long Khâu mà Kim Sắc Lang Vương cũng không chịu được, đã bị quét bay ra ngoài, nặng nề đụng lên vách núi đá
khiến nó không ngừng tru lớn không thôi.

Lăng Tiếu dừng chân, một thân Si Mị Lam Diễm bao phủ toàn thân, song chưởng vỗ thẳng về hướng Tử Giao Long Khâu.

Lăng Tiếu tưởng rằng đầu linh thú kia sẽ liều lĩnh đánh lên, ai ngờ khi
nó nhìn thấy hỏa diễm màu lam của Lăng Tiếu thì lộ ra vẻ kiêng kỵ thật
sâu, không dám tiến tới, chui vào dưới lòng đất.

Lăng Tiếu có chút khó hiểu, nhưng hắn tạm thời không quản được nhiều như vậy, chạy tới cạnh Kim Sắc Lang Vương hỏi:

- Tiểu Kim, ngươi không sao chứ?

Kim Sắc Lang Vương ảm đạm nói:

- Chủ nhân, ta không phải đối thủ của nó, nó quá cường đại.

Lăng Tiếu thấy lang vương không bị thương cũng yên lòng, nói:

- Nếu nó dám tiếp tục công kích ngươi, ngươi dùng con mắt thứ ba bắn nó, bổn thiếu thay ngươi hung hăng giáo huấn nó.

Kim Sắc Lang Vương gật đầu, thân hình khổng lồ đứng dậy.

- Chủ nhân, nó vẫn chưa đi.

Kim Sắc Lang Vương nhắc nhở.

Ánh mắt Lăng Tiếu trầm xuống, gật đầu nói:

- Ta biết.

Lăng Tiếu vận chuyển lam diễm, thời khắc luôn duy trì cảnh giác, phòng ngừ đầu trùng tử kia đột nhiên chui ra.

- Chúng ta trở về.

Lăng Tiếu thấy không còn động tĩnh, nhìn lang vương nói một tiếng, dẫn đầu quay trở về.

Nhưng đi chưa được bao xa, Tử Giao Long Khâu chợt toát đầu ra khỏi mặt đất trước mặt hắn.

Lăng Tiếu không nói lời nào, Si Mị Lam Diễm lập tức oanh qua.

Tử Giao Long Khâu giảo hoạt vô cùng, ngọn lửa còn chưa bay tới đã chui vào mặt đất, làm Lăng Tiếu đánh hụt vào khoảng không.

Lăng Tiếu mới đi thêm mười bước, cái đầu của con trùng lớn lại chui ra.

Lăng Tiếu oanh tới, gia hỏa kia lại chui vào trong đất.

Lăng Tiếu bất đắc dĩ thở dài nói:

- Mẹ nó, quả thật không muốn buông tha ta sao?

Khi Tử Giao Long Khâu xuất hiện thì Lăng Tiếu cũng không vội công kích, thản nhiên nhìn nó hỏi:

- Đại trùng tử, ngươi rốt cục muốn làm gì?

Tử Giao Long Khâu không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, nhìn qua
không còn đằng đằng sát khí như trước đó mà lộ vẻ thân hòa.

Lăng Tiếu không khỏi nghĩ:

- Chẳng lẽ Kỷ Hồng thảo hữu hiệu sao?

Nghĩ đến đây hắn lấy ra một gốc Kỷ Hồng thảo quơ quơ.

Sưu!

Tử Giao Long Khâu hướng chỗ hắn bổ nhào tới.

Lăng Tiếu kinh hãi, may mắn Kim Sắc Lang Vương đã bắn ra một đạo kim quang về phía trước.

Trong tích tắc ánh mắt Tử Giao Long Khâu biến thành tan rả, giống như hoàn toàn mất hẳn năng lực tấn công.

Kim Sắc Lang Vương định nhào lên cắn xa, bị Lăng Tiếu ngăn cản:

- Khoan đã!

Hắn cất lại Kỷ Hồng thảo, nếu như đã có hiệu lực thì tuyệt đối không thể lãng phí.

Tử Giao Long Khâu khôi phục thần trí, nhìn về hướng Lăng Tiếu thì phát
hiện Kỷ Hồng thảo biến mất, không khỏi phát ra tiếng kêu quái dị.

Đáng tiếc Lăng Tiếu không hiểu ý tứ, không biết nó muốn nói gì.

Cũng may Kim Sắc Lang Vương có thể phiên dịch.

- Tiểu Kim, nghe thử một chút nó nói cái gì?

Lăng Tiếu hỏi.

- Hồi chủ nhân, nói đang hỏi gốc linh thảo vừa rồi ngươi đem đi đâu vậy.

Tiểu Kim đáp.

Lăng Tiếu hiện lên tia cười đắc ý, sau đó nói:

- Đại trùng tử, nếu ngươi có thể nghe được tiếng người, ngươi biết ta
đang nói gì thì gật đầu một cái, không biết thì gật hai cái.

Hiện tại hắn cần nói chuyện với Tử Giao Long Khâu cho tỉ mỉ.

Đầu linh thú nghe xong lời của hắn, ánh mắt xoay chuyển, thật nhân tính hóa gật đầu.

Lăng Tiếu mừng rỡ, Tử Giao Long Khâu quả nhiên nghe hiểu tiếng người.

Lăng Tiếu vì biểu hiện thành ý lại xuất ra vài gốc Kỷ Hồng thảo nhìn Tử Giao Long Khâu hỏi:

- Ngươi muốn ăn linh thảo này phải không?

Tử Giao Long Khâu không chút che giấu vẻ khát vọng, hưng phấn gật gật đầu.

- Tốt lắm, chỉ cần ngươi đi theo ta, sau này mỗi ngày cho ngươi ăn ngon.

Lăng Tiếu lộ nụ cười giảo hoạt nói.

Tử Giao Long Khâu tựa hồ vô cùng yêu thích Kỷ Hồng thảo, không chút do dự gật gật đầu.

Lăng Tiếu chợt ngây ngẩn cả người, trong lòng nghi hoặc:

- Đại trùng tử này không phải đang lừa dối ta đi?

- Được, tiếp tục thưởng ngươi một gốc linh thảo, sau này ngươi đi theo ta, mỗi ngày đều cho ngươi ăn.

Lăng Tiếu cũng không quản Tử Giao Long Khâu có thật lòng đáp ứng hắn hay không, lập tức đem Kỷ Hồng thảo trong tay đưa cho nó.

Tử Giao Long Khâu hưng phấn há miệng cắn nuốt.

Vừa nuốt xuống, Tử Giao Long Khâu tựa hồ còn chưa thấy đủ, lại mở to
miệng, miệng chảy đầy nước dãi tựa hồ chờ đợi Lăng Tiếu tiếp tục ban
cho.

Lăng Tiếu giang tay nói:

- Hôm nay đã hết rồi, nếu ngươi thật muốn ăn thì ngoan ngoãn nghe lời của ta, sau này sẽ không thiếu của ngươi.

Tử Giao Long Khâu nhướng mắt, không tiếp tục nhìn tới Lăng Tiếu chui vào mặt đất biến mất.

Lăng Tiếu trợn tròn mắt, chẳng lẽ thực sự bị con trùng kia lừa dối sao?

- Bỏ đi, gặp phải tên vô ơn.

Lăng Tiếu cười khổ lắc lắc đầu, đi về phía trước.

Dù sao chỉ tổn thất vài gốc linh thảo râu ria, cũng không cảm thấy đau lòng bao nhiêu.

Nhưng Lăng Tiếu còn chưa đi được bao xa, dưới lòng đất lại xuất hiện dị trạng.

Tử Giao Long Khâu lại chui lên, thân hình khổng lồ thoát khỏi mặt đất, sau đó dần dần thu nhỏ lại.

Thân hình dài hơn hai mươi thước rất nhanh chỉ còn lại không tới một thước.

Vừa nhìn kỹ, đặc thù của chủng tộc Khâu( giun đất) không còn thấy rõ
ràng, ngược lại càng giống một con rắn thu nhỏ, bộ dáng có vẻ thập phần
linh động.

Tử Giao Long Khâu nhẹ nhàng chớp động, tốc độ nhanh tới mức Lăng Tiếu không kịp phản ứng.

Ngay sau đó hắn phát hiện nó đã quấn quanh thắt lưng của mình, cái đầu
lớn cỡ nắm tay đang cọ xát trước ngực hắn, thật hiển nhiên như đang tỏ
vẻ lấy lòng.

Ngay một khắc bị Tử Giao Long Khâu bò lên, Lăng Tiếu sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Nếu hiện tại đầu linh thú kia công kích hắn, hắn thật sự lập tức mất mạng.

Hắn thật không nghĩ tới dễ dàng thu phục được Tử Giao Long Khâu, trong lòng không khỏi than thở sợ hãi:

- Nhân phẩm của bổn thiếu thật không sai chút nào!

Thu phục được Tử Giao Long Khâu, tâm tình Lăng Tiếu vô cùng sảng khoái.

Vì vậy hắn tùy ý cho đầu linh thú kia quấn ngang hông hắn như sợi đai lưng, bước nhanh về phế khu lầu các.

Mọi người đưa mắt nhìn một đầu linh thú như khâu lại như long quấn quanh hông Lăng Tiếu, thần sắc choáng váng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui