Thần Khống Thiên Hạ

Đây chẳng phải nói người trước mắt này chỉ bằng vào thân thể đã có thực lực nửa bước Vương cấp sao?

Hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào hai tay Lăng Tiếu, hy vọng có thể từ trên tay hắn trông thấy bao tay hoặc binh khí kỳ lạ gì đó.

Đáng tiếc, bọn hắn ngoại trừ thấy một đôi nắm đấm màu vàng trần trụi ra thì không thấy bất cứ thứ gì khác.

Kinh hãi nhất không ai qua được La Bá Hưng mới từ giữa không trung đáp xuống đất .

Hắn vốn tưởng rằng một kiếm liền có thể phân thây Lăng Tiếu.

Vừa rồi hắn đã dùng hết năm thành công lực, cho dù là đỉnh phong Linh Sư cũng chỉ có nước vẫn lạc, cho dù là Thiên Tinh hoặc Vũ Mị Nương muốn
tiếp một chiêu này cũng không dễ.

Đáng tiếc, hắn sai rồi, hơn nữa còn sai rất không hợp thói thường.

Đối phương tuyệt đối không chỉ đơn giản là cao giai Linh Sư, thân thể còn cực kỳ cường hãn.

- Còn dám khiêu khích!

Lăng Tiếu trừng mắt liếc La Bá Hưng nói một tiếng, tiếp theo mới nặng nề nói:

- Ngươi liền đi chết đi!

- Ngươi. . . Tốt, tốt, La Bá Hưng ta là lần đầu nghe được lời cuồng vọng như thế đấy ... cho dù là Vương cấp ở trước mặt bổn vương cũng không có tư cách này.

La Bá Hưng thẹn quá hoá giận gầm lên vài tiếng, một thân khí thế vẻn vẹn tăng vọt, không khí quanh thân cũng sinh ra chút áp bách.

Lăng Tiếu lộ ra ánh mắt khinh thường, một thân khí thế cũng tăng vọt

- Đến đây đi, cho ta xem thử thực lực ba tông đến cùng có xứng với thực không!

Lăng Tiếu chiến ý mười phần mà hướng phía La Bá Hưng vẫy vẫy tay nói.

Hắn đã cảm giác được sự tồn tại của Thiên Tinh và Vũ Mị Nương nên liền cải biến quyết định.

Một trận chiến này nhất định phải hảo hảo cho đám gia hỏa coi trời bằng
vung bọn hắn thấy, không phải người nào cũng bị ba tông các ngươi khi
dễ, mặc các ngươi chém giết.

Lăng Tiếu cũng có kiêu ngạo và tự phụ của mình.

- Ngươi được, bổn vương sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch.

La Bá Hưng súc kình hoàn tất, quát to một tiếng, hai tay cầm Cự Kiếm, chém ra kiếm quang giao thoa.

Kiếm quang kéo lấy nửa phần linh lực quanh thân, lực sát thương và tốc độ đều là hơn trước đây cả mười lần.

Kiếm quang vù vù chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu lộ nụ cười lạnh, không sợ chút nào, hai đấm như rồng ra biển đấm thẳng về phía kiếm quang.

Ầm ầm!

Kiếm quang không tạo thành tổn thương quá lớn cho Lăng Tiếu, trực tiếp bị một quyền của hắn đánh tan.

La Bá Hưng sớm đã thừa cơ vọt lên đỉnh đầu Lăng Tiếu, một chiêu Thái Sơn áp đỉnh vô cùng cường hãn chém tới Lăng Tiếu.

- Hắc, ta cũng không tin đầu của ngươi cũng làm bằng sắt

La Bá Hưng lộ ra âm lãnh nói.

Lúc Cự Kiếm rơi vào vị trí của Lăng Tiếu, La Bá Hưng cảm giác một kiếm
này của mình như rơi vào khoảng không, lúc này trong nội tâm thầm nói:

- Nguy rồi.

Thân thể của hắn vẫn đang rơi xuống, không thể tự do phi hành như Vương
cấp, cũng không có biện pháp làm ra thay đổi tạm thời, đúng là lúc sơ hở đại lộ.

Lăng Tiếu sao có thể bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường này, hai đấm ẩn
chứa linh lực cường đại, trong nắm đấm hiện ra vàng óng ánh chi sắc,
từng quyền vô tình đánh lên người La Bá Hưng.

Bang bang!

La Bá Hưng như đạn pháo, bị hung hăng đánh bay ra ngoài, cả người rơi xuống hơn mấy chục thước mới ngã xuống.

La Bá Hưng muốn đứng lên, trong miệng đã ngòn ngọt, "Oa" phun ra một ngụm máu tươi.

Có thể thấy được vừa rồi Lăng Tiếu không lưu tình chút nào, mỗi một
quyền đều đánh hết toàn lực, đánh cho La Bá Hưng cũng phải bị nội
thương.

Lăng Tiếu dùng một loại ánh mắt cực độ khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống nhìn La Bá Hưng.

Ánh mắt kia như đang nói người ba tông thì thế nào?

Cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng phải nằm đó thôi.

La Bá Hưng chậm rãi đứng lên, cả khuôn mặt đều âm trầm.

Bất luận kẻ nào thấy sắc mặt này của La Bá Hưng đều biết hiện giờ hắn đang rất phẫn nộ, phẫn nộ đến muốn nuốt sống Lăng Tiếu.

- Ta giết ngươi!

La Bá Hưng hai mắt đỏ bừng rống lên một tiếng, Cự Kiếm như điện đánh úp về phía Lăng Tiếu.

Lúc này hắn cũng không dùng công kích thuộc tính tiến hành đánh xa nữa, mà à trực tiếp cận thân tương bác.

Cự Kiếm của hắn chính là kiếm khí ngũ giai trung giai, cho dù là cường giả Địa Hoàng giai cũng không dám đơn giản đón đỡ.

Hắn biết rõ thân thể Lăng Tiếu lợi hại, nhưng cũng không thể nào cường hãn hơn kiếm khí ngũ giai a!

La Bá Hưng chính vì nghĩ vậy cho nên mới lựa chọn cận thân tương bác.

Kế sách của hắn mặc dù tốt, nhưng tiếc là hắn vẫn đánh giá thấp Lăng Tiếu.

Vừa rồi ăn phải hai lần thiệt thòi còn không biết Lăng Tiếu thân còn
mang Phong thuộc tính, bằng không sao có thể thoát được sát chiêu của
hắn.

Hắn một kiếm chém tới chỗ hiểm của Lăng Tiếu, mỗi một kiếm tốc độ đều nhanh đến khiến người tặc lưỡi.

Chỉ thấy quanh thân Lăng Tiếu chỉ có từng đạo vết kiếm thoáng hiện, tựa hồ mỗi một kiếm đều muốn phân thây Lăng Tiếu vậy.

Thế nhưng phản ứng và tốc độ của Lăng Tiếu đều vô song, cho dù là cường
giả Vương cấp cũng khó mà sánh bằng, hắn sao có thể bị chém trúng chứ?

Lăng Tiếu mỗi lần né khỏi cự kiểm, thoạt nhìn như cực kỳ mạo hiểm, nhưng cuối cùng vẫn có thể biến nguy thành an.

- Chỉ chút phân lượng ấy, thật sự quá kém!

Lăng Tiếu sau khi tránh thoát một kiếm liền phi thường khinh thường nói.

- Ah ah!

La Bá Hưng lần đầu chịu nhục nhã như thế, trong miệng càng không ngừng
cuồng khiếu, Cự Kiếm trong tay càng không ngừng cuồng vũ, đáng tiếc vẫn
không làm gì đực Lăng Tiếu.

Trong mắt hắn hiện lên quang mang kỳ lạ, trên tay kia xuất hiện một thành trường kiếm xà hình quỷ dị.

Kiếm này khác biệt rất lớn với Cự Kiếm bên tay phải, chỉ dài vẹn vẹn có
một mét, chuôi kiếm chính là đầu rắn, thân kiếm như thân rắn, quanh co
khúc khuỷu, hồng sắc quang mang nhàn nhạt tán phát ra, giống như một đạo xà hình trôi nổi giữa không trung, cặp xà nhãn linh động kia mang đến
cho người cảm giác không ai bì nổi.

Kiếm này vừa ra, kiếm mọi người cầm trên tay đều đang không ngừng run
rẩy, những thanh kiếm kia tựa hồ như đang sợ hãi, càng như nhìn thấy
thượng vị quân hoàn vậy, ẩn ẩn có một loại cảm giác muốn rời tay triều
bái.

- Có thể làm cho ta vận dụng Ẩn Xà Kiếm, ngươi đủ để tự ngạo rồi.

La Bá Hưng quát to một tiếng, lập tức cất kỹ Cự Kiếm của mình, tay trái liền đâm vài cái.

XIU.... XIU...!

Vài đạo xà hình diễm hồng sắc nhanh chóng từ mấy phương hướng cắn tới Lăng Tiếu.

Vài đạo xà ảnh kia như thực chất, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, khiến người khó lòng phòng bị.

Lăng Tiếu và La Bá Hưng cách nhau quá gần, huống hồ kiếm khí của Ẩn Xà
Kiếm lại quá nhanh, khiến hắn sợ tới mức kêu to một tiếng.

Lăng Tiếu tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã liên tục lộn về sau mấy vòng.

Trước kia dùng tốc độ của hắn tuyệt đối có thể tránh thoát công kích.

Đáng tiếc, Linh Khí và Huyền Khí tuy chỉ cách một chữ, nhưng uy lực lại cách xa nhau cả vạn dặm.

Chỉ thấy vài đạo xà ảnh kia giống như đang hoạt động, rõ ràng có thể tùy ý cải biến phương hướng đuổi theo Lăng Tiếu mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui