Thần Khống Thiên Hạ

- Thật?

Cổ Ba hỏi ngược lại.

- Dĩ nhiên!

Lăng Tiếu khẳng định gật gật đầu.

- Vậy đem thiên hỏa của ngươi đưa cho ta mượn dùng một chút?

Cổ Ba lặng lẽ truyền âm nói.

Thần sắc của Lăng Tiếu cứng đờ, hắn không nghĩ tới Cổ Ba lại nói ra cái yêu cầu này.

Hắn người mang Thiên hỏa nhưng là không có bao nhiêu người biết đến, không nghĩ tới Cổ Ba đã sớm nhận ra rồi.

Dị châu thiên hỏa, bất kể đối với bất kỳ võ giả Hỏa thuộc tính nào đều là chí bảo, đối với Luyện dược sư càng là có thêm hấp dẫn chí mạng tuyệt đối.

Lăng Tiếu trong lòng đang sợ Cổ Ba có thể hay không nhân cơ hội giết người diệt khẩu, cướp lấy thiên hỏa của hắn.

- Được rồi tiểu tử, lão phu chẳng qua là hù dọa ngươi một chút mà thôi.

Cổ Ba cười nói, hỏi tiếp:

- Ngươi là Luyện dược sư?

Lăng Tiếu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

- Vâng, tiền bối.

- Ừ, xem tài nghệ khống hỏa của ngươi, tin tưởng hẳn là đạt tới cảnh giới Tam phẩm đi?

Cổ Ba lại hỏi.

Lăng Tiếu do dự một chút nói:

- Thật là cái gì cũng không thể lừa gạt được tiền bối.

- Tốt tốt... Bằng chừng ấy tuổi đơn giản đã có cảnh giới bậc này, thật sự là đáng quý!

Cổ Ba hết sức hài lòng khen, nói tiếp:

- Lão phu thu ngươi làm đồ đệ thì như thế nào?

Oanh!

Lời này của Cổ Ba như một thùng thuốc nổ, nổ vang ở trong đầu mọi người chung quanh.

Cổ Ba là người như thế nào?

Đây chính là đường đường Ngũ phẩm Luyện dược sư, là cao phẩm Luyện dược sư có thể đếm được trên đầu ngón tay của Tây Bắc cùng Nam Hoang lưỡng địa,

Hơn nữa thực lực của lão đồng dạng sâu không lường được, thân phận ở Nam Thiên thành lại càng cao đến không thể chạm tới, bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt muốn báo lão làm thầy, bao nhiêu nhân vật thành danh muốn đi theo bên người lão.

Nhưng mà, Cổ Ba vẫn làm như không nhìn thấy, chưa bao giờ nghe nói qua lão thu qua đồ đệ cùng người đi theo.

Song hôm nay lão lại là ở chỗ đám đông, chính miệng đối với một gã thanh niên xa lạ nói muốn thu hắn làm đồ đệ.

Đây quả thực để cho bọn họ cảm thấy bất khả tư nghị.

Đồng thời, lại đối với Lăng Tiếu hâm mộ đố kỵ chí cực.

Bọn họ đều ở trong lòng thầm hô:

- Tiểu tử này quả nhiên là vận cứt chó rồi, có thể được Cổ đại sư ưu ái!

Đổi lại là một người bất kỳ trong bọn họ, tuyệt đối là không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống khấu đầu bái sư rồi.

Nhưng mà, Lăng Tiếu lại là lộ ra vẻ khó khăn.

- Làm sao? Xem thường lão phu? Lão phu nhưng là đường đường Ngũ phẩm Luyện dược sư!

Cổ Ba hơi có chút khó chịu nói.

- Vãn bối không dám!

Lăng Tiếu liên tục khoát tay nói.

- Vậy ngươi đã có sư môn?

Cổ Ba lại hỏi.

- Đúng vậy, kính xin tiền bối tha thứ.

Lăng Tiếu nói.

Đối với Cổ Ba, trong lòng Lăng Tiếu càng nhiều là tôn kính, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới lão đầu này lại có ý niệm thu đồ đệ trong đầu, trong lúc nhất thời để cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh.

Bất quá, ở trong lòng hắn cũng là tự tin nói:

- Đáng tiếc chỉ là Ngũ phẩm Luyện dược sư mà thôi, nếu như là bát phẩm hoặc cửu phẩm Luyện dược sư, bản thiếu gia còn có thể suy nghĩ một chút.

Lời này của hắn nếu để cho người khác biết, chỉ sợ mỗi người đều sẽ cảm giác được hắn là kẻ ngu siêu cấp.

Ngươi tên này thật cho Luyện dược sư là cải trắng trên chợ a, một lần liền tùy tiện lấy được, còn Bát, Cửu phẩm Luyện dược sư mới bái sư, thật là không biết nói gì.

- Ai, đáng tiếc a... Đáng tiếc a...

Cổ Ba nghe được Lăng Tiếu trả lời, không khỏi thất vọng vạn phần.

Lão qua nhiều năm như vậy chưa thu qua một đồ đệ nào, khó được gặp gỡ thanh niên có tư chất thượng giai như thế, vốn tưởng rằng có thể truyền y bát, không ngờ cũng đã có sư môn, như vậy trong lòng lão rất không có tư vị.

Nhìn Cổ Ba lạc thất xoay người rời đi, trong lòng Lăng Tiếu đồng dạng không phải là rất dễ chịu.

- Dâm tặc không có nhãn quang!

Đổng Cần Cần đỡ Cổ Ba trừng mắt liếc Lăng Tiếu mắng, trong mỹ mâu tức giận không nói nên lời.

- Cô nàng này là chuyện gì xảy ra, bản thiếu gia lại chưa ăn đậu hũ của ngươi, luôn mắng ta là dâm tặc, cẩn thận ta thật dâm cho ngươi xem.

Lăng Tiếu ở trong lòng thầm nói, tiếp theo lại nghĩ:

- Sớm biết lừa dối lão nhân kia một chút cũng tốt a, thật không muốn xem bộ dạng khổ sở của lão a.

- Thật là một lão đầu tử khả ái!

Huyền Diệu ở một bên đi lên thở dài nói.

Lăng Tiếu đồng ý gật gật đầu, tiếp theo xoay người nói:

- Đi thôi, nơi này không nên ở lâu!

Sau đó, ba người Lăng Tiếu lập tức xoay người biến mất trong biển người.

...

Nam Thiên thành Vệ gia!

Hai gã Thái tượng trưởng lão của Vệ gia tương đối khó chịu trở về trong gia tộc.

Hai người tới trước mặt một gã lão giả so với bọn họ thoạt nhìn còn trẻ hơn mấy phần.

Người này chính là Vệ gia lão gia chủ, cũng là đại ca của hai người, thực lực trung cấp Địa Hoàng.

- Ai, thật là đụng vào một cái xám xịt!

Vệ lão tam nặng nề vỗ bàn thở dài nói.

Vệ lão đại thản nhiên nói:

- Chuyện không có làm thỏa đáng?

- Đừng nói nữa, vốn là muốn đối phó với tiểu bối kia chỉ là chuyện trong nháy mắt, không nghĩ tới Cổ Ba lão nhân kia lại thay tiểu bối đó nói chuyện, còn cực lực bảo vệ cho hắn, thật là tức chết ta mất!

Vệ lão tam vô cùng tức giận nói.

- Nga, có chuyện như thế? Chẳng lẽ tiểu bối kia lại là người của Đổng gia?

Vệ lão đại có chút kinh ngạc hỏi.

Vệ lão nhị từ bên cạnh lắc lắc nói:

- Hẳn là không phải, có hài tử Tiểu Hổ nói, bọn họ hẳn là mới từ phần đất bên ngoài tới, rất lạ mặt, hơn nữa ở trước khi chúng ta đuổi tới, tiểu bối kia còn cùng Cổ Ba tỷ thí một phen.

- Cái gì, tiểu bối kia lại có thể tỷ thí với Cổ Ba?

Vệ lão đại động dung hỏi.

- Đại ca ngươi hiểu lầm, bọn họ chẳng qua là tỷ thí về kỹ năng khống hỏa, tiểu bối kia lại thắng, còn đem chân mày cùng râu của Cổ Ba đốt hơn phân nửa.

Vệ lão nhị từ bên cạnh nói.

- Như thế xem ra, Cổ Ba lão nhân kia không nên che chở cho tiểu tử kia mới đúng?

Vệ lão đại suy đoán nói.

- Hừ, Luyện dược sư đều là tính cách kỳ lạ cổ quái, ai biết Cổ Ba lão nhân kia có phải hay không là bị đốt đến u mê rồi.

Vệ lão tam châm chọc nói.

- Tiểu bối kia đã có Cổ Ba che chở, vậy chúng ta trước tiên không nên động vào hắn đi!

Vệ lão đại nói.

- Như vậy sao được, tiểu súc sinh kia giết tiểu Đường, càng đoạt linh kiếm mới đấu giá được, tại sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?

Vệ lão tam gấp gáp nói.

- Vậy ngươi cảm thấy chúng ta có thể cùng Cổ Ba hô hoán rồi?

Vệ lão đại hỏi ngược lại.

Vệ lão tam nhất thời lại không biết nên phản bác như thế nào.

- Phái người chú ý tới hành tung của bọn họ, một khi bọn họ rời khỏi Nam Thiên thành, lập tức giết không tha!

Vệ lão đại trong mắt hiện lên sát cơ nồng đậm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui