Thần Khống Thiên Hạ

Tiểu tử lộ ra vẻ ủy khuất nói:

- Phụ thân ngươi nói gì, nhân gia mới không có chiếm tiện nghi của Phương Phương tỷ tỷ, chúng ta chẳng qua là đang chơi trốn tìm.

- Lười nói với ngươi, mau đứng trung bình tấn cho ta!

Lăng Tiếu đem tiểu tử tiện tay ném một cái, đem hắn ngã ở trên mặt đất.

Tiểu tử một chút việc cũng không có liền bò dạy, cười hì hì nhìn Lăng Tiếu nói:

- Phụ thân, ngươi khi dễ ta, ta nói cho mẫu thân biết.

Lăng Tiếu cái này tức giận a, đang muốn tiến lên dạy dỗ tiểu tử này, nhưng cảm giác phía sau có người đến.

Hắn quay mặt đi, nhìn thấy vợ hắn Tế ti nữ đang từ trong phòng đi ra.

Lăng Tiếu vội vàng nổi lên nụ cười nói:

- Vận nhi, làm sao ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút.

Thời gian cuối cùng của Tế ti nữ đã sắp đến rồi, thực lực của nàng đã là trung cấp Địa Hoàng rồi, nhưng mà sắc mặt nàng lại là càng phát ra tái nhợt, tựa như thân mang bệnh nặng.

Nàng trợn mắt nhìn Lăng Tiếu một cái, sau đó trở về trước mặt Lăng Tiếu, nhàn nhạt nói:

- Đưa qua đây!

Lăng Tiếu lộ ra vẻ khó khăn nói:

- Vận nhi, không cần đi, nếu không chúng ta trở về phòng rồi hãy nói.

- Đưa qua đây, nếu không tối nay không có cơm của ngươi.

Tế ti nữ không để ý tới hắn vẫn cường điệu nói.

Lăng Tiếu chỉ có thể gãi gãi đầu, đem đầu duỗi qua, thấp giọng nói:

- Vận nhi, ngươi nhẹ chút!

Tế ti nữ đưa tay đem lỗ tai của Lăng Tiếu vặn chặt lại, mắt hạnh trừng trừng khiển trách nói:

- Thiên nhi còn nhỏ như vậy, ngươi liền ác tâm đá phạt hắn như thế, có người làm cha như vậy sao.

Lăng Tiếu trong lòng ủy khuất a!

Bất quá hắn cũng không dám phát tác, chẳng qua là nhỏ giọng nói:

- Vận nhi nhẹ chút... Nhẹ chút, ngươi nên biết ngọc bất trác bất thành khí, cũng bởi vì gia hỏa này còn nhỏ, ta phải hảo hảo điều giáo hắn, tránh cho sau này hắn gieo họa khắp nơi.

- Thúi lắm, Thiên nhi không biết có bao nhiêu ngoan ngoãn, làm sao sẽ là gây họa cho người được.

Tế ti nữ vừa nói, đồng thời lại gia tăng lực đạo trong tay.

Lăng Tiếu đau đến thẳng nhếch miệng, cũng không dám tiếp tục phản bác, trong lòng biệt khuất nói:

- Có hài tử liền không cần trượng phu, thời gian này nhưng sống như thế nào a!

Tiểu thí hài ở không xa nhìn thấy cười đến nghiêng về phía sau.

Lăng Tiếu trừng mắt liếc nhi tử nói:

- Còn cười, tiếp tục lại đứng trung bình tấn hai canh giờ.

Ai ngờ tên tiểu tử này dừng lại động tác, chạy tới bên người mẫu thân hắn kéo ống quần của mẫu thân hắn khóc nói:

- Mẫu thân, ngươi thả phụ thân đi, là Thiên nhi không ngoan khiến cho phụ thân tức giận, không phải là lỗi của phụ thân.

Lăng Tiếu nghe lời này thiếu chút nữa bị tức đến nổ phổi.

Hắn không nói còn tốt, vừa nói liền cảm thấy là Lăng Tiếu giống như đang vu oan cho hắn, lúc này Tế ti nữ hạ thủ nặng hơn, cơ hồ đem lỗ tai của hắn bẻ gãy rồi, cũng nghiêm nghị quát lên:

- Tối nay một mình ngươi ngủ thư phòng đi!

Tiếp theo, nàng đem nhi tử ôm ở trong ngực hướng bên trong nhà đi trở về.

Nhi tử mặt hướng hắn làm ra một cái mặt quỷ đắc ý, cơ hồ khiến Lăng Tiếu trực tiếp hỏng mất.

- Ông trời, làm sao sinh ra một cái nhi tử như vậy, mau lấy lôi điện bổ ta đi.

Lăng Tiếu điên cuồng cào đát quát lên.

Đám thị nữ ở một bên nghe lời này càng không ngừng thấp giọng nở nụ cười.

Các nàng đều biết phò mã gia chưa bao giờ đối với các nàng hung ác, cho nên mới sẽ càn rỡ như thế.

Kèm theo tiếng cười rơi xuống, bên trong nhà truyền ra tiếng kêu sợ hãi của tiểu tử:

- Mẫu thân ngươi làm sao vậy? Đừng dọa Thiên nhi a!

Lăng Tiếu nheo mắt, trong nháy mắt xông vào bên trong nhà.

Chỉ thấy Tế ti nữ đã ngất ngã bất tỉnh nhân sự ở trên mặt đất rồi.

- Vận nhi, ngươi làm sao vậy?

Lăng Tiếu đem Tế ti nữ ôm vào trong ngực đau lòng kêu lên.

Chẳng lẽ hiện tại là lúc nàng muốn rời đi sao?

Tế ti nữ ngất xỉu đến không có chút dấu hiệu nào, để cho Lăng Tiếu trở nên không làm chủ được tinh thần.

- Không phải là còn ba tháng sao, tại sao có thể như vậy.

Lăng Tiếu càng không ngừng chuyển vận linh khí cho Tế ti nữ thất thần nói.

- Phụ thân, mẫu thân nàng làm sao vậy?

Tiểu Lăng Thiên cũng là kinh hoảng hỏi.

- Mẹ ngươi không có chuyện gì, ngươi nhanh đi gọi lão thái gia tới đây.

Lăng Tiếu miễn cường vừi vui đối với nhi tử nói.

Hắn là không thể nào nói cho nhi tử, mẹ hắn không lâu nữa sẽ phải cách xa hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ gặp lại.

- Không, ta muốn phụng bồi mẫu thân, mẫu thân nhất định là sợ Thiên nhi không ngoan, không muốn để ý đến Thiên nhi mà ngủ thiếp đi.

Tiểu Lăng Thiên đúng là vẫn còn rất nhỏ, ý nghĩ còn rất ngây thơ.

Lăng Tiếu một tay bế lên Tế ti nữ, một tay khác lại ôm nhi tử hướng ngoài phòng lướt đi ra ngoài.

- Gia gia, ngươi mau tới đây xem một chút, Vận nhi nàng....

Lăng Tiếu ra khỏi phòng, hướng về phía một gian phòng ở viện tử kêu to nói.

Sưu!

Một đạo thân ảnh cấp tốc từ trong nhà bay ra, không phải là Đại tế ti còn là ai.

- Vận nhi nàng làm sao?

Đại tế ti nhìn cháu gái của mình ngất đi hỏi.

- Gia gia...

Thời điểm Lăng Tiếu vừa muốn nói thêm cái gì, mới nhớ tới nhi tử trong ngực mình, cho nên đem nhi tử đánh hôn mê bất tỉnh, hướng về phía thị nữ đợi lệnh kêu lên:

- Tiểu Phương tới đây mang tiểu chủ nhân đi nghỉ ngơi.

Sau khi gọi thị nữ Tiểu Phương mang tiểu Lăng Thiên đi, Lăng Tiếu mới đối với Đại tế ti nức nở nói:

- Gia gia, Vận nhi nàng có phải hay không muốn đi?

Trước kia, Tế ti nữ từng nói qua, một khi nàng không được hãy giết nàng, tránh cho nàng biến hành Hung Cổ trùng vương.

Nhưng mà thật đến thời điểm gặp phải, Lăng Tiếu như thế nào có thể hạ thủ được, như thế nào nghĩ tới nữ nhân mà mình âu yếm rời đi được?

Hắn không muốn tiếp nhận cái sự thật này, nội tâm nhưng lại khó chịu như bị đao cắt.

Hắn không khỏi nghĩ đến lúc trước cùng nàng kết hợp hoang đường, hắn lúc bắt đầu cũng không có tình cảm đối với nàng, nhưng mà khi đoạt lấy nàng, hắn liền đem nàng làm thành nữ nhân của mình, một người đan ông ngay cả nữ nhân của mình cũng chiếu cố không tốt, còn coi là nam nhân gì?

Cho nên, Lăng Tiếu vượt xa ngàn dặm đi đến Nam vực vì nàng tìm kiếm Thiên Cổ thần công, cuối cùng không thu hoạch được gì, hắn quá ảo não, quá phiền muộn, hắn vốn tưởng rằng có thể buông ra tâm thái đi đối mặt.

Nhưng mà, nàng sinh một cái nhi tử cho hắn, cùng nàng bình tĩnh trải qua cuộc sống một năm vui vẻ an tĩnh, hắn phát hiện hắn rất yêu Tế ti nữ, tựa như yêu Vân Mộng Kỳ vậêu rất sâu, hắn một khắc cũng không muốn xem đến nàng cứ như vậy rời đi.

Hắn sợ sau này thừi điểm mình cô độc nhớ tới nàng, hắn sợ nhi tử hỏi "Mẫu thân đi đâu?".

Đại tế ti nhìn bi thương mà Lăng Tiếu phát ra từ nội tâm, trong mắt lão hiện lên vẻ hài lòng.

Đại tế ti lại không có nửa điểm thần sắc lo lắng, hướng về phía Lăng Tiếu an ủi:

- Yên tâm đi, Vận nhi nàng không có chuyện gì, ngươi đem nàng giao cho ta đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui