Thần Khống Thiên Hạ

Những oan hồn lệ quỷ kia cũng bị đốt đến kêu rên không thôi, cuối cùng bị hỏa diễm khiến cho nóng cháy không dám chạy ra.

Tàn Báo chẳng qua là lợi dụng tiểu phương thế giới để phòng thủ, hắn một mực không có công kích.

Nhưng nhìn đến tiểu phương thế giới của mình đều không thể cho Lăng Tiếu áp lực, hắn thay đổi chủ ý, hắn cũng muốn tiến công.

Hai người đại chiến lại với nhau.

Lăng Tiếu cũng nhận được rất nhiều "Chiếu cố" của Tàn Báo, nhưng mà hắn một thân phòng ngự có thể so với cao cấp huyền khí, tâm thân lại bị vây ở trạng thái bạo tẩu, cái loại đau đớn này căn bản không coi là gì.

Sau khi trải qua một phen hung hăng phát tiết, Lăng Tiếu cuối cùng bình tĩnh lại.

Hắn từng ngụm từng ngụm thở hào hển, nhàn nhạt đối với Tàn Báo nói một tiếng:

- Cực khổ ngươi!

Sau đó liền hướng Cổ Tế thành bay về.

Tàn Báo ngẩn người, nhìn xiêm y trên người mình có mấy chỗ rách nát, lúc này cười khổ nói:

- Xem ra ta còn là đánh giá thấp thực lực của thiếu gia.

Trở lại viện tử, Lăng Tiếu đi thẳng đến gian phòng của nhi tử.

Hắn phất phất tay để cho thị nữ đi ra ngoài, nhìn nhi tử vẫn hôn mê, nhẹ vỗ về trán của hắn lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử thúi, ta biết ngươi rất thông minh, cũng trưởng thành rất sớm, sau này nương thân ngươi mất, liền biết điều một chút hảo hảo ở lại bên cạnh Lão thái gia hiếu thuận lão, sau này hảo hảo thống lĩnh Cổ tộc, trọng chấn uy danh của Cổ tộc biết không?

Lăng Tiếu đã đem tâm thái điều chỉnh tốt rồi, một khi Tế ti nữ rời hắn mà đi, hắn sẽ vĩnh viễn rời đi xa cái địa phương thương tâm này.

Có lẽ chờ hắn ngày sau có thể đối mặt được với sự thật này, lại trở về nhìn xem nhi tử của hắn đi.

Dù sao nhi tử hắn có Đại tế ti tài bồi chiếu cố, hắn cũng rất yên tâm.

Lăng Tiếu hướng về phía nhi tử nói trong chốc lát, đi ra khỏi gian phòng liền thấy được một đạo bóng hình xinh đẹp dung quang tỏa sáng không khỏi ngây ngẩn cả người.

- Vận nhi, ngươi không có chuyện gì rồi?

Lăng Tiếu mang theo vẻ vui mừng nhìn Tế ti nữ.

- Tiếu, ta không sao rồi, để ngươi lo lắng, sau này ta không bao giờ rời khỏi ngươi nữa.

Tế ti nữ hai mắt chảy ra nước mắt, hướng Lăng Tiếu nhào tới.

Lúc này Tế ti nữ lại không còn là bộ dáng bệnh tật như mới vừa rồi, lại trở nên mặt mày hồng hào.

Trong đầu Lăng Tiếu không khỏi thoáng hiện lên một cái thành ngữ:

- Chẳng lẽ đây... Đây là hồi quang phản chiếu?

Nghĩ đến đây, Lăng Tiếu ôm Tế ti nữ càng thêm chặt.

- Vận nhi, ta có phải là rất vô dụng hay không, biết rõ ngươi ngày giờ không còn nhiều rồi, nhưng cái gì cũng không làm được.

Lăng Tiếu rất là tự trách nói.

Tế ti nữ cảm nhận được áy náy thật sâu kia của Lăng Tiếu, nội tâm bị tư vị hạnh phúc lấp đầy.

Cả đời này có thể gả cho một cái nam nhân yêu mình sâu đậm như vậy nàng đã rất thỏa mãn rồi.

Nàng đem Lăng Tiếu đẩy ra khỏi ngực, sau đó rất chân thành đối với Lăng Tiếu nói:

- Tiếu, ngươi đã vì ta làm rất nhiều, sau này chúng ta còn thời gian rất dài ở chung một chỗ.

Lăng Tiếu chỉ đem những lời này của Tế ti nữ cho là an ủi ắn, hắn trêu chọc Tế ti nữ một chút thâm tình nói:

- Vận nhi, ngươi yên tâm, bất kể ngươi biến thành hình dáng ra sao, ta tuyệt đối đều sẽ đem ngươi giữ ở bên người, tuyệt đối không thể để cho ngươi rời xa ta.

Lăng Tiếu đã nghĩ kỹ rồi, coi như là Tế ti nữ biến thành Hung Cổ trùng vương, hắn cũng nhất định đem nàng giữ lại, nói không chừng ngày sau có thể có phương pháp gì có thể lần nữa biến trở lại hình người.

Kỳ thật, đây chỉ là ý nghĩ một bên tình nguyện của hắn thôi.

Một khi Tế ti nữ dị biến, coi như là Thần tới cũng không có biện pháp đem nàng lại biến thành hình dạng nhân loại, đến lúc đó nàng sẽ chỉ là một con hung thú khủng bố mà thôi.

Tế ti nữ ngược lại ôm lấy gương mặt tuấn tú của Lăng Tiếu, rất là nhu tình nghiêm túc nói:

- Tiếu đừng lo lắng, ta... Ta hiện tại đã không có chuyện gì rồi, Thiên Cổ thần công đã tìm được rồi.

- Vận nhi, ngươi đừng lo lắng... Vận nhi, ngươi nói... Thiên Cổ thần công tìm được rồi?

Lăng Tiếu kinh ngạc hỏi.

Mỹ mâu của Tế ti nữ hiện lên nước mắt cao hứng gật đầu lia lịa nói:

- Không sai, đã tìm được rồi, ta hiện tại đã đem khẩu quyết hoàn toàn nhớ kỹ, chỉ cần ta cố gắng tu luyện, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ phát sinh dị biến nữa, Tiếu, ta thật không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào, là ngươi để cho ta có hạnh phúc sống lại, cả đời này ta đều sẽ làm thê tử tốt nhất của ngươi.

- Đây... Đây là thật? Thiên Cổ thần công tìm được lúc nào mà ta không biết?

Lăng Tiếu không có quá mức cao hứng, hắn sợ Tế ti nữ đang lừa gạt hắn.

Tế ti nữ còn chưa nói, Đại tế ti cũng đã từ phía sau cười a a đi tới nói:

- Chuyện này vẫn là do ta nói với ngươi đi, Vận nhi ngươi đi về trước xem Thiên nhi một chút đi.

Tế ti nữ hướng Đại tế ti gật đầu, sau đó hướng về phía Lăng Tiếu nói:

- Cùng gia gia nói chuyện một chút.

Tiếp theo liền hướng về trong phòng đi vào.

Lăng Tiếu trở nên không hiểu ra sao, trong lòng nghi ngờ thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Vận nhi thật không có chuyện gì?

- Tiếu nhi, theo ta đi ra ngoài một chút!

Đại tế ti nói một tiếng, sau đó cầm lấy quyền trượng chậm rãi hướng ngoài viện tử đi tới.

Lăng Tiếu vội vàng tiến lên đỡ lão, Đại tế ti lộ ra một cái vẻ mặt rất là hài lòng.

Hai người đi tới trên một chỗ mặt cỏ trống trải ngoài viện tử.

Đại tế ti dừng bước.

Lăng Tiếu nhân cơ hội hỏi:

- Gia gia, Vận nhi nàng có phải hồi quang phản chiếu hay không?

Đại tế ti quay đầu lại, dùng quyền trượng hướng về phía đầu của Lăng Tiếu đập nhẹ một cái, nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Nói nhảm cái gì đó!

Bỗng nhiên một chút lão mới nghiêm túc nói:

- Vận nhi không có chuyện gì rồi, sau này ta cũng không cần lo lắng người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.

- Thật... Thật!

Lăng Tiếu mừng rỡ kêu lên, tiếp theo mới nghi hoặc hỏi:

- Gia gia ngươi là thế nào tìm được Thiên Cổ thần công?

Hiện tại Đại tế ti cũng nói như vậy, hắn hiên tại tin tưởng Tế ti nữ không cần phải chết nữa rồi, trong lòng cảm giác đến cao hứng cực kỳ.

- Thật ra thì Thiên Cổ thần công đã sớm tìm được.

Đại tế ti nhàn nhạt đáp một tiếng.

- Sớm đã tìm được?

Lăng Tiếu lại càng nghe đến không hiểu ra sao.

- Đúng vậy, ở cái ngày ngươi trở về Cổ Tế thành liền tìm được rồi.

Đại tế ti đáp.

Lăng Tiếu mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, tiếp theo hắn nghĩ tới điều gì, mắt hổ trở nên khẽ nổi giận.

- Ta biết ngươi tức giận, nhưng mà vì hạnh phúc của Vận nhi ta không thể không làm như vậy, ngươi muốn trách thì trách gia gia là được rồi, trước đó Vận nhi cũng không biết chuyện này.

Đại tế ti bình tĩnh nói.

Lăng Tiếu nắm quyền đầu thật chặt, trên trán cũng hiện đầy hắc tuyến:

- Lão đầu tử, đừng cứ mãi cậy già lên mặt, tình cảm của ta đối với Vận nhi chẳng lẽ ngươi còn không rõ, hom nay nếu là không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta liền đem râu của ngươi cũng vặt sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui