Thần Khống Thiên Hạ

Lăng Tiếu cắt đứt lời nói của hắn:

- Không cần nhiều lời, nghỉ ngơi thật tốt, thiếu gia đều biết rồi.

Dứt lời cũng đút cho Lý Cuồng Hổ hai khỏa đan dược, để cho hắn ở một bên nghỉ ngơi.

Thời điểm khi thấy Lãnh Xà, thương thế của hắn là nặng nhất, hoàn hảo còn có khí tức đều có thể cứu được.

Sau khi đem mấy người bị thương nặng đều đút đan dược, Lăng Tiếu mới hướng chỗ của phụ thân hắn, đem phụ thân hắn đỡ dậy nói:

- Cha, ta đã trở về.

- Trở lại là tốt rồi, cha không có chuyện gì, qua đi xem gia gia ngươi cùng Trần trưởng lão một chút.

Lăng Chiến che dấu tâm tình kích động của mình, nặng nề vỗ vỗ bả vai của Lăng Tiếu nói.

Lăng Tiếu gật đầu, lại cho Lăng Thương cùng Lăng Trần ăn vào chữa thương đan dược cao giai.

Nhìn Lăng Tiếu trở về, trong mắt Lăng Thương cùng Lăng Bụi đều tràn đầy vẻ vui mừng.

- Gia gia, Trần trưởng lão, các người không cần lo lắng, hết thảy có ta.

Lăng Tiếu nói một tiếng, đứng lên đi tới trước mặt Bạch Vũ Tích cùng Vi Đại Nhi.

Trong mỹ mâu của nhị nữ đã chảy đầy nước mắt, nước mắt này đều bao hàm tình cảm tương tư mấy năm này.

- Cực khổ các ngươi rồi, làm xong việc lại cùng các ngươi ôn chuyện.

Lăng Tiếu nhìn hai nàng ở trước mắt, trong lòng vừa yêu lại vừa áy náy, kỳ thật hắn sớm hẳn là trở lại, chẳng qua là hắn có quá nhiều ràng buộc rồi.

Lăng Tiếu quay đầu nhìn về phía Lưu Đấu, mà La Khinh Sương ở bên cạnh Lưu Đấu cũng là không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, mỹ mâu của nàng cũng là nhộn nhạo nước mắt rồi.

- Hắn trở lại... Hắn tại sao còn trở lại!

La Khinh Sương trong lòng khó chịu giống như bị đao cắt.

Nàng trước kia rất muốn Lăng Tiếu có thể sớm trở về một chút để nhìn các nàng, nhưng mà một lần chờ chính là ba bốn năm, thời điểm khi nàng bỏ đi đoạn tình cảm này hắn lại trở về, tâm tình của nàng mâu thuẫn tới cực điểm, khó chịu tới cực điểm.

Thời điểm khi thấy Lăng Tiếu cũng không nhìn nàng một cái, nàng biết hết thảy trước đó cũng không thể quay đầu lại rồi.

Lòng của nàng vào giờ khắc này cũng đã chết đi rồi.

- Ngươi muốn cướp đi thiếp thân nha hoàn của ta?

Lăng Tiếu nhàn nhạt hướng về phía Lưu Đấu hỏi.

Thân thể của Lưu Đấu càng không ngừng run lên đáp:

- - Không... Đây... Đây là hiểu lầm, Lăng thiếu nhất định là nghe lầm rồi, chúng ta chẳng qua là chỉ đùa một chút mà thôi.

- A, nguyên lai là nói giỡn!

Lăng Tiếu nhàn nhạt đáp một tiếng, lại nói tiếp:

- Ta đây cũng cùng ngươi đùa một chút.

Dứt lời, chân của hắn nhấc lên, hướng chỗ cái chân thứ ba của Lưu Đấu đá tới.

A!

Lưu Đấu phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả thân thể giống như trứng tôm bị đá bay ra ngoài.

- Một cước này là vì nha hoàn của ta mà hết giận.

Lăng Tiếu âm u nói, sau đso lại hướng hắn đi tới.

Lưu Đấu ôm ở phía dưới lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, cái trán cũng toát ra đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu tràn đầy vẻ cầu xin.

- Một cước này là thay mẹ ta xả giận.

Lăng Tiếu dứt lời, một cước dậm ở trên một cái chân của Lưu Đấu.

Ca sát!

A!

Chân của Lưu Đấu bị dẫm biến hình rồi, phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim rách phổi.

- Một cước này là thay cha ta xả giận.

- Một cước này là thay người của Lăng gia xả giận.

- Một cước này là thay ta tự mình xả giận.

Ca sát ca sát!

A a!

Tứ chi của Lưu Đấu đều bị Lăng Tiếu dậm gãy, cả người đã đau đến hôn mê bất tỉnh.

Người của Lưu gia thấy vậy đều một thân mồ hôi lạnh xông ra.

Lăng gia không phải là chỉ có một Vương giai sao? Hơn nữa Vương giai kia đã đi ra ngoài du lịch rồi, mà người trẻ tuổi hiện ở nơi này mới bao nhiêu, thậm chí ngay cả cao cấp Linh Sư cũng có thể miểu sát, mặt khác nữ tử trẻ tuổi kia càng thêm kinh khủng, đem nhiều người bọn họ như vậy trực tiếp giam cầm lại, thực lực của nàng có bao nhiêu kinh khủng là có thể nghĩ được.

Bọn họ hiện tại đang hối hận đến muốn chết.

- Vị thiếu gia này, chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta sau này vì ngươi mà làm việc.

Tên lão giả Vương giai kia mở miệng nói.

- Là vậy sao?

Lăng Tiếu đáp một tiếng, tiếp theo phất tay hướng Vương giai kia hung hăng quất một tát.

Ba!

Tên Vương giai kia bị tát bay ra đến mấy thước, hàm răng cũng bị đánh bay mấy cái.

- Những thứ phế vật như các ngươi làm chó cho nhà ta đều ngại bẩn!

Lăng Tiếu quát to một tiếng, giữa tám ngón tay bắn ra tám đạo hỏa diễm, chia ra hướng những người của Lưu gia bắn tới.

Hỏa diễm dính vào liền đốt, những người của Lưu gia kia rất nhanh bị tươi sống đốt thành tro rồi.

Hiện tại coi như là người của Lăng gia thấy thủ đoạn sát nhân như vậy của Lăng Tiếu cũng cảm thấy lạnh gáy.

Lăng Tiếu đi tới trước mặt lão giả Vương giai kia, một cước dẫm ở trên đan điền của hắn.

A!

Tên lão giả Vương giai kia phát ra một tiếng hét thảm, một thân linh lực càng không ngừng tiết ra ngoài, đan điền của hắn bị phế rồi.

- Mang theo Tiểu Sửu kia trở về, nói cho người của nhà ngươi rửa cổ chờ bản thiếu gia đi qua làm thịt!

Lăng Tiếu một cước đem lão giả kia đá đến bên cạnh Lưu Đấu âm u nói.

Tên lão giả kia khó khăn bò dậy, hướng về phía Lăng Tiếu quát lên:

- Ngươi thật nham hiểm, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Dứt lời hắn cầm lấy kiếm tự sát ở trước mặt mọi người.

Hiển nhiên, hắn là không chịu được thực lực nhiều năm khổ tu có được cứ như vậy bị phế đi, cho nên lựa chọn tự sát.

- Bản thiếu gia ngay cả thần cũng không sợ, còn sợ quỷ sao?

Lăng Tiếu khinh thường nói.

Vẫn Thạch thành Lưu gia.

Bọn họ nguyên lai bất quá là một tiểu gia tộc ở Vẫn Thạch thành, tổng nhân số bất quá là mười mấy người, đạt tới Linh Sư giai cũng chỉ có hai ba người. Bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể trèo lên đỉnh ở Vẫn Thạch thành, trở thành đệ nhất gia tộc của Vẫn Thạch thành.

Đây hết thảy đều là Lưu gia nhị gia Lưu Cuồng Cường mang đến.

Lưu Cuồng Cường rời nhà 15 năm, trở thành trung cấp Vương giai vinh quang hồi hương, cường thế cướp đoạt sản nghiệp.

Một năm, đem sản nghiệp của Lưu gia mở rộng ra mấy chục lần, tổng nhân số cũng đạt tới hơn 300 người, xây dựng thêm trang viên cũng là khí phái lớn nhất ở Vẫn Thạch thành, ngay cả Lăng gia ở điểm này cũng so ra kém.

Ở bên trong nội các Lưu gia, mấy tên cao tầng của lưu gia đều tề tụ đầy đủ.

Ngồi ở trên thủ tọa không phải là lưu gia gia chủ mà là trưởng lão đời trước của Lưu gia Lưu Cuồng Cường.

Lưu Cuồng Cường, chỉ là sáu bảy mươi tuổi lấy niên kỷ như vậy trở thành trung cấp Vương giai, không thể không nói số mệnh của hắn thật tốt.

Hắn 15 năm trước một mình đi ra ngoài xông xáo, lúc ấy tu vi của hắn bất quá là cao cấp Linh Sư.

Hắn mới đi ra mấy năm liền đi qua rất nhiều địa phương, kiến thức rất nhiều cường giả ở các nơi, mới phát hiện mình ở Vẫn Thạch thành thật là ếch ngồi đáy giếng, trong lòng thầm than chính mình đi ra ngoài một chuyến là rất đáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui