Thần Khống Thiên Hạ

Hiện giờ có cơ hội ở trước mắt, hắn đương nhiên không muốn bỏ lỡ.

- Mục tiêu của ngươi cũng không phải làm một dong binh bình thường, ngươi còn có chuyện trọng yếu hơn đi làm.

Huyền Diệu nhìn thoáng qua Diệp Vân Phong nói.

- Là việc gì? Quân sư mau nói cho ta biết đi!

Diệp Vân Phong vội vàng hỏi.

- Ngươi cần tham gia Hoàng Bảng chi tranh một năm sau, trong vòng một năm ngươi phải củng cố thực lực, tranh thủ nổi bật trong cuộc thi, có lẽ ngươi còn có cơ duyên bồi đắp thiếu sót của chính mình.

Huyền Diệu nói.

- Hoàng Bảng chi tranh? Đây chính là trận thi đấu tập hợp toàn bộ cao thủ địa hoàng trong trăm tuổi của Trung Vực, có thể tiến vào trước ngàn danh thật sự đã rất giỏi.

Diệp Vân Phong lộ vẻ khát khao nói.

Địa hoàng giai tại Trung Vực đông như kiến cỏ, mỗi mười năm Hoàng Bảng chi tranh xảy ra, khắp nơi mưa gió nổi lên, các đại tông môn cùng môn phiệt đều phái ra cao thủ tinh nhuệ, tranh thủ giành lấy bài danh trong thi đấu.

Có thể tiến vào trước trăm danh đầu tiên đều có được danh hiệu Chiến Hoàng, mà tiến tới trước mười là Sát Hoàng, mà giành được người đứng đầu là Đệ Nhất Hoàng Tọa, danh chấn Trung Vực, thành tựu uy danh vô thượng.

Lấy được danh hiệu Sát Hoàng thì thành tựu tương lai sẽ không thể đoán được, mà mỗi đời xuất hiện Đệ Nhất Hoàng Tọa trong tương lai nhất định sẽ đăng lên đế vị.

Chiến lực của những người này đã có thể so sánh được với thiên tôn giai, chờ sau khi đạt tới thiên tôn, bọn hắn cũng sẽ vô địch trong võ giả cùng cấp.

Diệp Vân Phong từ nhỏ ở tại Trung Vực, đối với Hoàng Bảng chi tranh đương nhiên hiểu biết, hơn nữa cũng là giấc mộng cuối cùng của hắn.

- Mục tiêu của ngươi không chỉ tiến vào ngàn danh, mà là phải vào trăm danh!

Huyền Diệu nhìn chằm chằm Diệp Vân Phong nghiêm túc nói.

- Cái gì, quân sư đừng nói đùa, tuy thực lực của ta có tinh tiến, nhưng muốn ta tiến trước trăm, điều này…hiển nhiên là không thể nào!

Diệp Vân Phong liên tục khoát tay nói.

- Lấy thực lực ngươi bây giờ đương nhiên không có khả năng, nhưng một năm sau ngươi nhất định phải có thực lực này, bằng không ngươi quay về Diệp gia thành đi!

Huyền Diệu khẳng định nói.

- Vậy…

Diệp Vân Phong nhất thời không biết nói gì, trong lòng hắn cảm thấy được yêu cầu của Huyền Diệu thật sự quá cao.

Phải biết rằng Trung Vực diện tích khổng lồ, địa hoàng dưới trăm tuổi thật quá nhiều, cộng thêm tinh anh của các đại tông môn, đại phiệt đều có sức chiến đấu khủng bố, hiện tại hắn chỉ là địa hoàng trung giai dựa vào đan dược tiến giai, thật không đủ lòng tin tiến tới trước trăm danh.

- Yên tâm đi, một năm này ngươi tiếp tục tĩnh tâm tu luyện, thiếu gia sẽ đưa cho ngươi đầy đủ linh thảo cùng huyền tinh để hấp thu, trong vòng một năm cũng đủ cho ngươi tiến thêm một bậc.

Huyền Diệu nói tiếp.

Diệp Vân Phong siết chặt nắm tay nói:

- Được, nếu quân sư tôn trọng ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người, Diệp Vân Phong nhất định sẽ tiến tới trước trăm, nổi danh Trung Vực!

Huyền Diệu cùng Lăng Tiếu hài lòng nhìn Diệp Vân Phong, tin tưởng hắn sẽ không để mọi người thất vọng.

Tiếp theo Huyền Diệu đưa mắt nhìn Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh.

Hai người lập tức liền khẩn trương, tựa hồ chỉ sợ Huyền Diệu đưa ra yêu cầu cho mình quá cao.

- Hai người các ngươi đều là kỳ tài ngút trời trong luyện đan cùng luyện khí, con đường tương lai của các ngươi đều xây dựng trong lĩnh vực chuyên môn của mình, các ngươi đi theo thiếu gia sẽ cản trở sự phát triển cho mình, cho nên sau khi rời khỏi nơi này các ngươi đi tới Linh Vũ thành gia nhập Linh Vũ các, nơi đó mới là thiên địa của các ngươi.

Huyền Diệu nói.

- Linh Vũ các bài danh thứ nhất?

Mọi người kinh hô lên.

Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh đều lộ ra thần sắc khó thể tin, bọn họ không nghĩ tới Huyền Diệu đưa ra an bài như vậy.

Phải biết rằng Linh Vũ các là đệ nhất thế lực trong Trung Vực, người ta muốn thu nhận đệ tử hoặc hộ vệ khẳng định yêu cầu cực cao, bằng hai người họ có thể tiến vào Linh Vũ các hay sao?

Lúc này ngay cả thần sắc của Lăng Tiếu cũng dao động.

Huyền Diệu không để ý tới ánh mắt của mọi người, nói tiếp:

- Vận mệnh nằm trong tay các ngươi, có nắm chắc hay không còn phải xem chính mình, đương nhiên ta tin tưởng bằng vào thiên phú cùng cơ duyên của hai người nhất định sẽ trở thành luyện dược sư cùng luyện khí sư xuất sắc trong tương lai, mà các ngươi đạt tới cảnh giới như thế mới có thể giúp đỡ thiếu gia nhiều hơn!

Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh nghe xong liếc nhìn nhau, đều gật đầu.

- Tàn Báo cùng Tử Tử ở lại bên người thiếu gia, nhận trách nhiệm bảo hộ, ta sẽ không an bài cho các vị thiếu phu nhân, hết thảy đều xem cơ duyên mỗi người đi!

Huyền Diệu nhìn thoáng qua mấy nữ nhân bên cạnh Lăng Tiếu nói.

Hắn có thể an bài những người khác, nhưng đối với nữ nhân của Lăng Tiếu hắn không dám tự tiện làm chủ, làm như vậy chính là vượt quyền.

Lúc này Vi Đại Nhi đứng dậy nói:

- Quân sư, ta nguyện ý tham gia dong binh đoàn, cùng họ phấn đấu!

Mặc dù hiện tại thực lực Vi Đại Nhi đạt tới vương cấp cao giai, nhưng nàng không giúp đỡ được Lăng Tiếu, các nữ nhân khác đều xuất sắc hơn nàng, nàng không muốn mình bị rơi xuống càng ngày càng xa, cho nên muốn tham gia dong binh đoàn, làm cho bản thân cường đại lên, chứng minh mình xứng đáng với hắn.

Vi Đại Nhi đột nhiên làm ra quyết định như vậy khiến mọi người đều sửng sốt.

Lăng Tiếu mở miệng nói:

- Đại Nhi đừng làm rộn, muội ở lại bên cạnh ta tu luyện sẽ tốt hơn.

Hiện tại Lăng Tiếu đã trở thành người đứng đầu mọi người, mà thân phận Vi Đại Nhi đã được xác định, hắn không gọi nàng là tỷ tỷ mà đổi lại gọi thẳng tên nàng.

Lăng Tiếu có thể cảm nhận được tâm tư của Vi Đại Nhi, nhưng hắn không muốn nàng thật sự mạo hiểm như vậy, hơn nữa trà trộn giữa các dong binh, đa số đều là kẻ giết người không chớp mắt, vạn nhất nàng xảy ra chuyện bất trắc, nội tâm hắn sẽ bị khiển trách cả đời.

- Tiếu, muội không muốn trở thành gánh nặng của huynh, muội cũng có thể giúp cho huynh, hiện tại thực lực muội quá kém, muội cảm thấy chỉ có mài luyện mới có thể trưởng thành nhanh hơn, tương lai có thể thay huynh đi đánh thiên hạ.

Vi Đại Nhi nắm tay Lăng Tiếu, trong đôi mắt đẹp tràn ngập thần sắc kiên định nói.

Lăng Tiếu từ chối:

- Không được, dong binh đều là hạng người lòng dạ độc ác, ta làm sao nhẫn tâm cho muội gặp phải khốn cảnh như vậy đâu, ở lại cạnh ta đi, ta sẽ không để cho muội chịu ủy khuất.

- Không…huynh không hiểu, muội không cam lòng bình thường như vậy cả đời, muội không muốn ngày sau khi huynh đã thành đế thành thánh, muội vẫn còn vô dụng như vậy, Tiếu, huynh để cho muội đi đi, muội tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của mọi người.

Vi Đại Nhi khẩn cầu.

Lăng Tiếu còn định nói chuyện, Thải Hà Nguyệt lên tiếng:

- Để Đại Nhi muội đi thôi, có Độc Tôn che chở sẽ không có việc gì đâu.

- Nhưng mà…

Lăng Tiếu còn muốn nói chuyện, lại bị Thải Hà Nguyệt ngắt lời:

- Huynh miễn cưỡng lưu Đại Nhi ở lại bên cạnh, cả đời nàng sẽ không cảm thấy vui vẻ, nàng hẳn nên có con đường thuộc về mình, chúng ta nên tôn trọng nàng đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui