Thần Khúc

Thấy hắn "bắt nhịp" nhanh như vậy Tuyết Lí Hồng vừa tức vừa buồn cười, nhưng bên ngoài chỉ ra vẻ vô cùng hài lòng, gật đầu liên tục.

Nàng xoay bả vai Cửu Hoang để hắn đối mặt với mình, cẩn thận chỉnh lại y phục cho hắn.

Sau khi về Thiên Nhân Cảnh nàng đã làm cho hắn một bộ áo mới, giống bộ áo cũ đã rách hắn vẫn mặc. Tuy mới toanh nhưng do màu sắc xám xịt cùng với kiểu dáng vải thô rộng thùng thình nên Cửu Hoang mặc vào trông vẫn hơi giống ăn mày.

Tộc trưởng Tuyết Lí đã dặn dò nàng phải cố tình thể hiện chút tình mẫu tử trước mặt người khác, nhưng thực ra nàng đâu cần cố tình mà thật sự yêu thương hắn. Nàng quả thực không dễ dàng gì cứu sống rồi nuôi hắn lớn lên.

Chúng trưởng lão Thiên Công chứng kiến màn "cha hiền con thảo" trước mặt thì nhìn nhau, họ cũng nghe được lời đồn Cửu Hoang là con trai của thiếu chủ nhưng họ nào thèm để ý, chỉ dốc lòng tập trung vào ba quyển sách.

"Tiểu tà tu? Tiểu tà tu?"

Đầu óc Cửu Hoang đang tràn ngập sính lễ, bị gọi hồi lâu mới hoàn hồn, nhưng hắn mặc kệ bọn họ, đứng dậy đi ra ngoài: "Sư phụ, con đi ngay."

- -- ---

Thiên Nhân Cảnh có diện tích rộng lớn ngang ngửa với Thập Cửu Châu, núi non và sông ngòi trải rộng hơn phân nửa, động thực vật và khoáng sản vô cùng phong phú giúp duy trì vận hành của thế giới này.

Khu vực trung tâm có hàng trăm thành thị, nơi Cửu Hoang ở được gọi là Thần Đô, tương tự vương đô ở nhân gian, là nơi tụ tập quý tộc cùng tộc trưởng các tộc. Nơi cao nhất ở Thần Đô là Thần Điện, tương đương với vương cung.

Hai ba ngày tiếp theo Cửu Hoang đều loanh quanh bên ngoài nhưng không người quý tộc nào đến gần bắt chuyện.

Ban đầu mọi người chỉ tò mò Cửu Hoang có phải con trai Tuyết Lí Hồng hay không cho nên Tuyết Lí Hồng mới trốn nhà đi mấy trăm năm. Nam nhân lưu lạc nhân gian trầm mê nữ sắc cũng không lạ gì. Nhưng hai ngày nay có nguồn tin tuồn ra rằng Tuyết Lí Hồng là nữ giả nam, mọi người xôn xao bàn tán, bởi Tuyết gia đã được Thần sắp đặt không bao giờ sinh con gái.

Tin tức cũng khiến quý tộc Thiên Võ càng nôn nao hơn vì cho rằng Thần đã có sửa đổi.

Hơn nữa, trong người Cửu Hoang lại chảy dòng máu Thiên Võ, hậu duệ Thiên Võ có song huyết là vô cùng hiếm thấy. Lập tức có người suy đoán, Cửu Hoang không phải hậu duệ mà là thiên nhân biến dị, cha mẹ hắn đều là thuần huyết, còn là huyết thống cường hãn thế nên không máu nào áp được máu nào, cho nên mỗi bên chiếm một nửa.

Vậy thì, người cha Thiên Võ đó là ai?

Thực dễ liên tưởng đến người đã mất tích ba trăm năm vì đuổi theo Tuyết Lí Hồng, Tông Quyền.

Náo động bên trong tộc Thiên Võ đạt đến đỉnh điểm.

Nhưng chung quy đồn đãi vẫn là đồn đãi, chưa bị vạch trần thì các gia tộc vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám trực tiếp đến dò hỏi Cửu Hoang. Là bởi, trên bầu trời của Thần Đô, một pháp bảo bằng pha lê hình cầu, đường kính mười trượng đang phát sáng bao phủ cả tòa thành, đây là "mắt" giúp Đại Tư Tế và hai vị Hộ Pháp nhìn được mọi hoạt động diễn ra trong thành. Từ sâu trong thâm tâm, ai nấy đều có phần kính sợ thần linh.

Cửu Hoang nôn nóng chờ đợi.

Đúng lúc một nhóm quý tộc Thiên Võ đang nhàn rỗi đứng quanh một lôi đài, hắn nhảy vào: "Ai đánh cùng ta?"

Mấy người quý tộc Thiên Võ nhìn nhau. Một người Thiên Võ mặc áo đen đã đứng sẵn trên lôi đài từ trước cười nói: "Huynh đài, ngươi hiểu quy củ trên lôi đài tộc Thiên Võ bọn ta không đấy? Bọn ta đều là Thiên Võ thuần huyết, ra tay không phân nặng nhẹ, sẽ chết người đấy!"

Cửu Hoang vô cùng sốt ruột, vì sao mấy người này không hỏi cha hắn là ai, sư phụ lại không đồng ý cho hắn tự nói ra.

Vì sính lễ, hắn vắt óc suy nghĩ, ruốt cuộc nghĩ ra được cách hay. Lục Nương thường kể hắn nghe lịch sử lật thuyền của Tông Quyền, hắn chỉ cần bắt chước Tông Quyền, cho mọi người thấy hai người họ thật giống nhau là được rồi.

Thế là Cửu Hoang bắt chước cách nói và giọng điệu của Tông Quyền: "Ta chính là đệ nhất tà tu Châu Nam Man, vô địch đánh chiếm các đỉnh núi, trước giờ chưa từng thua. Những người vô danh các người cứ thoải mái lên đây."


"Cuồng ngạo lắm huynh đài!" Người Thiên Võ áo đen ban đầu còn kiêng kỵ thân phận nhạy của của hắn, lúc này nhiệt huyết bừng bừng ứng chiến, nói, "Tại hạ Cận Sầm, xin lĩnh giáo!"

Cận Sầm nhấc nhẹ tay, khí ngưng thành trường đao bổ về phía Cửu Hoang.

Chân Cửu Hoang nhích nhẹ sang trái né tránh.

Cận Sầm bổ vào khoảng không, trong lòng hơi hãi, dù đã đoán được hắn sẽ né nhưng nhẹ nhàng tùy ý như vậy thật sự là...

Nhưng ngay sau đó Cận Sầm và những quý tộc Thiên Võ đứng xem xung quanh đều chẳng hiểu ra sao.

Dáng vẻ Cửu Hoang làm như đã bị trúng đao, lảo đảo một cái xong thì đứng vững trở lại, nói: "Đây là ngoài ý muốn."

Cận Sầm:?

Cận Sầm lại bổ thêm một đao nữa, Cửu Hoang tiếp tục nhẹ nhàng né tránh, sau đó lại bất ngờ lảo đảo ngã trái ngã phải, "gian nan" đứng vững xong lại nói: "Đây cũng là ngoài ý muốn."

Cái quỷ gì đây?

Cận Sầm hết sức chém tới, thấy hắn vẫn nhẹ nhàng né tránh như cũ, sau đó làm như một con vịt bị nắm cổ, ôi một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Cận Sầm quá sốc.

Sau khi bò dậy, Cửu Hoang nhìn Cận Sầm bằng ánh mắt sáng rực tràn đầy mong đợi: "Đây đều là ngoài ý muốn, ngươi hiểu không?"

Chúng Thiên Võ xung quanh ồ lên náo nhiệt.

Cận Sầm càng điên tiết.

Trong ý thức của người Thiên Võ, thách đấu là chuyện thiêng liêng. Những gì Cửu Hoang vừa làm là hành vi khiêu khích trắng trợn.

"Hắn đời nào là con trai Tông tiền bối! Tông tiền bối là người cực kỳ nghiêm túc trong võ đạo."

"Không sai! Tin đồn từ đâu ra, thật quá đáng!"

Có người truyền âm cho Cận Sầm: "Không cần nhường, tiểu tử này nhất định chẳng có liên quan gì với Tông gia."

Cận Sầm cười lạnh: "Hậu duệ thấp hèn lai tạp, ngươi biết ta là ai không? Ta chịu hạ cố so chiêu với ngươi là vì nể mặt Tuyết thiếu chủ. Đã bước lên lôi đài của Thiên Võ chúng ta, dù có đánh chết ngươi, sư phụ ngươi cũng không thể trách tội, hiểu chưa hả?"

"Xem ra không hiểu rồi." Cửu Hoang thất vọng, chiêu bắt chước Tông Quyền lật thuyền này không được rồi.

"Tiếp chiêu!" Ban đầu Cận Sầm vì e ngại mặt mũi Tông gia, không dám đả thương Cửu Hoang mới sử dụng trường đao. Lúc này hắn thu đao đổi thành chưởng phong, chân chạy nhanh mấy bước, nắm đấm rực sáng khuấy động khí tràng xung quanh, trong nháy mắt nhiệt đột tăng cao.

Nếu bắt chước vô dụng, Cửu Hoang đương nhiên không tiếp tục. Ánh mắt tập trung, không né tránh, vận linh khí trong đan điền, đón nắm đấm của Cận Sầm, đồng thời tung quyền ra.

Viên đan tính kim Ôn Tử Ngọ cho đã củng cố vững chắc trong đan điền của hắn, nó khắc chế độc tính và làm tu vi của hắn giảm sút thời gian đầu. Nhưng ở tộc Thiên Công một tháng nay, một mặt làm việc với các trưởng lão, mặt khác Cửu Hoang khám phá sức mạnh của viên yêu đan Kim Long Tích này.

Kim Long Tích: tên một loại yêu thú quý hiếm mà Ôn Tử Ngọ đã bắt về từ Sơn Hải Thế Giới để chế ra viên đan này cho Cửu Hoang, đề cập trong chương 167.


Lúc này, nắm đấm của Cửu Hoang bao phủ một lớp vảy kim loại thật dày, đồng thời tỏa sương độc màu lục sẫm ra xung quanh, hai thuộc tính vốn xung khắc lại đan xen vào nhau hoàn mỹ.

Ầm!

Nấm đấm của hai người va chạm.

Người Thiên Võ so chiêu không thích màu mè hào nhoáng. Nắm đấm đối nắm đấm, trực tiếp so sức mạnh thuần túy.

Khi chạm vào lớp vảy, Cận Sầm cảm giác trái tim mình bị giáng một đòn, tiếp đó lại thấy nắm đấm của mình bị sương độc xâm nhập mãnh liệt. Hắn biết bản thân không địch nổi, hai mắt tràn ngập nỗi không thể tin.

Dù sao Cận Sầm cũng là Thiên Võ thuần huyết, Cửu Hoang cũng không quá dễ dàng. Tuy nhiên người này kém xa Hình Ngạn, Cửu Hoang đã ước lượng trước và cảm thấy có thể thắng cho nên vẻ mặt cực kỳ thờ ơ.

Đám đông đứng xem bắt đầu dao động.

Tiểu tử này rất có thể là ranh con nhà họ Tông đây.

Trong đây có cả người do Tông gia phái tới, chuyển từ lắc đầu ghét bỏ thành nghi ngờ đầy mặt.

- -- ---

Bên trong Thần Điện trên đỉnh tuyết sơn trắng xóa.

Thông qua "mắt", Hàn Lộ chăm chú theo dõi diễn biến trên lôi đài, môi khẽ cong, rất vừa lòng với Cửu Hoang.

- -- ---

Cửu Hoang đánh thắng xong, nhận được tin Tuyết Lí Hồng bảo hắn quay về điện hội nghị tộc Thiên Công.

Ngồi vào vị trí của mình xong, Cửu Hoang truyền âm: "Sư phụ, không có ai hỏi con..."

Tuyết Lí Hồng nhướng mày: "Được rồi."

Cửu Hoang ngẩn ra: "Được rồi sao?"

Tuyết Lí Hồng cười nói: "Ừ. Người Tông gia đã chạy tới tìm cha ta nói bóng gió rồi."

Cửu Hoang chẳng hiểu ra sao nhưng tin rằng sư phụ không lừa mình.

"Này, tiểu tà tu!" Chúng trưởng lão lại gọi.

Cửu Hoang vui vẻ nói: "Cứ hỏi đi."

Đại trưởng lão bấy lâu không nói gì, chỉ lắng nghe và ghi chép, chợt buông bút nhìn Tuyết Lí Hồng thở dài: "Thiếu chủ, nghe xong ta cảm thấy ba quyển sách này có lẽ chỉ là bản ghi chú của lão tổ tông trong quá trình nghiên cứu sáng lập không gian mà thôi, không chú trọng viết để lưu truyền cho đời sau. Nghĩ gì viết nấy, đông một điều tây một chuyện, không có kết cấu, logic hỗn loạn, chúng ta chỉ có thể dùng để tham khảo."


Nhị trưởng lão tiếp lời: "Không sai, tất cả những nguyên vật liệu cần thiết đều cần rất nhiều sức người sức của mới tạo ra được, còn chưa chắc sẽ thành công..."

Đôi mắt đen nhánh của Cửu Hoang chớp chớp, ngạc nhiên vì sao bọn họ ai nấy mặt như đưa đám: "Khó đến thế à? Hồi đó lão tổ tông còn chẳng có gì để tham khảo, chẳng phải đã làm được sao?"

Đại trưởng lão: "Cho nên hắn mới là lão tổ tông."

Cửu Hoang: "Mấy vạn năm nữa các ông cũng đều là lão tổ tông."

Đại trưởng lão:...

Nhị trưởng lão xua tay: "Thời thế thay đổi, linh khí thiên địa vào thời thượng cổ rất tinh thuần, dị thú quý hiếm vừa nhiều vừa đa dạng, ngày nay đâu thể so được."

Hừ, cứ oán trời trách đất mà chẳng chịu thừa nhận bản thân ngu xuẩn. Quả nhiên đáng sợ nhất chính là xuẩn mà không tự biết mình xuẩn. Cửu Hoang thầm nghĩ, lúc hắn nảy ra ý tưởng cải tiến cánh thiên nhân của mình, chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ không làm được, nếu hắn cũng suy xét quá nhiều giống bọn họ, vậy thì chẳng khác gì đèn cạn dầu.

Cửu Hoang không trông cậy vào bọn họ nữa: "Đã xác định được vật liệu rồi, các người bắt tay vào chuẩn bị đi, phần còn lại để ta nghiên cứu, ta sáng lập, ta sẽ làm tổ tông."

Chúng trưởng lão không chịu nổi dáng vẻ kiêu ngạo càn rỡ của hắn, đều nhìn về phía Tuyết Lí Hồng. Tộc trưởng đã giao toàn quyền chế tạo vật chứa và không gian cho thiếu chủ, đây thật sự không phải chuyện đùa.

Tuyết Lí Hồng do dự một lát: "Nghe theo lời hắn, hắn làm đốc công quản lý hết."

Cái gì?

Chúng trưởng lão than thở: "Thiếu chủ, xin cân nhắc!"

Trong tộc Thiên Công, mỗi khi thực hiện công trình lớn, trừ khi tộc trưởng hoặc thiếu chủ đích thân tham gia và đương nhiên trở thành đốc công, người đảm nhiệm vị trí này phải được định đoạt bằng tỷ thí. Trường hợp đặc biệt, có thể do tộc trưởng và thiếu chủ chỉ định.

Đốc công có vai trò vô cùng quan trọng, giống chim hay dê đầu đàn vậy, sẽ quyết định thành bại của toàn bộ công trình.

"Thiếu chủ, dù ngài muốn huấn luyện đồ đệ, cũng không thể lấy toàn tộc chúng ta ra chơi đùa được."

"Thiếu chủ, tuổi tác hắn nhỏ như vậy, lại chỉ có nửa huyết thống Thiên Công, vừa mới nhập đạo không hề có kinh nghiệm. Ngài sao có thể giao trọng trách như vậy cho hắn chứ..."

Trong điện vang dội tiếng phản bác, Tuyết Lí Hồng ngoáy ngoáy lỗ tai rồi gõ gõ bàn nhỏ trước mặt, ý bảo bọn họ yên lặng: "Ta cũng muốn tổ chức tỷ thí lắm, nhưng ta chỉ lo các người mất mặt mà thôi. Nói đơn giản thế này, đồ đệ ta dùng bất kỳ hai ngón chân nào ở kế nhau kẹp dao cũng có thể điêu khắc thuần thục, các người có thể không?"

Chúng trưởng lão:...

Tuyết Lí Hồng: "Không cần sử dụng pháp lực, đồ đệ ta cuốn lưỡi móc sợi dây thừng là có thể nhấc lên khối gỗ trăm cân, các ngươi làm được không?"

Chúng trưởng lão:...

Tuyết Lí Hồng: "Đồ đệ ta..."

Chúng trưởng lão: "Được rồi, cáo từ!"

Công trình đã định xong, hội nghị kết thúc. Chúng trưởng lão nối đuôi nhau đi ra.

Vài vị trưởng lão đi được vài bước mới khựng lại, chợt nhận ra: Móa, chúng ta là thợ thủ công hay người làm xiếc?

- -- ---

Sáng sớm, Khúc Duyệt thay chiếc váy đỏ thạch lựu nàng hay mặc sang đồng phục phu tử của Học Viện Phúc Sương, chuẩn bị dẫn nhóm học trò của mình đến thi đấu tại Diễn Võ Đường.

Phụ thân, Tông Quyền và Hình Ngạn đều đến xem khiến nàng đột nhiên cảm thấy hơi áp lực. Nhớ lại ngày còn học tại Học Viện Dị Nhân, điều nuối tiếc nhất khi đó chính là phụ thân đã bế quan không thể đến xem nàng thi tốt nghiệp.

Trước khi ra ngoài, Khúc Duyệt lấy người gỗ nhỏ ra, vài ngày tới sẽ rất bận, không rảnh để ý đến Cửu Hoang.


Nàng nắm người gỗ trong tay, nhắm mắt lại, dần dần cảm nhận được người gỗ sống dậy.

Giọng Cửu Hoang tràn ngập hưng phấn: "Lục Nương!"

Khúc Duyệt tò mò: "Chàng có chuyện gì vui sao?"

Người gỗ ngồi trên tay nàng: "Ta lên làm đốc công!"

Dẫn dắt một đoàn người Thiên Công hoàn thành công trình đồ sộ, sáng lập nên thế giới mới, cứu rỗi chúng sinh bên trong ma chủng, đây không phải cái thế anh hùng thì là gì? Hắn nôn nóng muốn nói cho Lục Nương biết, đúng lúc nàng triệu hoán hắn đến.

Thật là tâm linh tương thông.

"Đốc công sao?" Khúc Duyệt buộc miệng định hỏi tiếp "Chàng đến công trường dọn gạch à?" nhưng nghĩ lại có thể đây là thuật ngữ của tộc Thiên Công.

"Đúng vậy!" Cửu Hoang không biết miêu tả thế nào cho thật vĩ đại, "Rất nhiều thợ thủ công đi theo ta, nàng thử tưởng tượng xem."

"Ừ." Khúc Duyệt nén cười, nàng thật sự không cách nào tưởng tượng được, quá buồn cười đi, "Nhớ đội nón bảo hộ nhé."

"Nón bảo hộ?" Cửu Hoang khó hiểu.

"Nghĩa là bảo chàng chú ý an toàn ấy mà." Khúc Duyệt đáp qua quýt rồi lảng sang chuyện khác, "Tình hình Thiên Nhân Cảnh gần đây thế nào?"

Cửu Hoang vội vàng giải thích sự tình, kể đến chuyện nhận Tông Quyền làm cha, hắn nói qua loa rằng đó là mệnh lệnh của sư phụ, không dám từ chối.

Nghe xong Khúc Duyệt xoa hai bàn tay vào nhau, nói: "Xem ra tộc trưởng tộc Thiên Công đứng về phía mẹ ta."

Trầm tư thật lâu, nàng chớp chớp mắt: "À mà này, ta thấy sư phụ chàng thật ra rất xứng đôi với Tông Quyền tiền bối đấy."

"Thật ư?"

"Ừm, hơn nữa ta còn thấy từ sau trận chiến với Phệ Vận Thú, thái độ của sư phụ chàng với Tông tiền bối có nhiều thay đổi, còn nhờ ta quan tâm đến Tông tiền bối nữa." Khúc Duyệt cười rộ lên, "Không chừng sau này Tông Quyền thực sự thành sư công của chàng đấy. Vậy thì có thể tính là một nửa cha của chàng rồi."

Nàng nói xong một hồi vẫn không nghe Cửu Hoang đáp lại. Khúc Duyệt cảm nhận được tâm tình hắn chợt biến đổi, từ sung sướng chuyển sang nặng nề chán nản.

Nàng hỏi: "Làm sao vậy, chàng không thích Tông Quyền?"

Cửu Hoang: "Không có, ta không chán ghét Tông Quyền."

Khúc Duyệt nhíu mày: "Nói thật đi."

Lần này nàng không đoán được lỗ đen sâu hoắm trong đầu hắn đang mở ra phương nào.

Cửu Hoang đã nói thật, hắn thật sự không ghét Tông Quyền, nhưng hắn ghét hay không chẳng liên quan, sư phụ hắn thích là được.

Hắn chỉ đang đếm thầm trong đầu thôi.

Sư phụ nói có thêm cha sẽ thêm một phần sính lễ. Bản thân hắn tích góp được một phần, còn có cha Diệp Thừa Tích và sư phụ. Như vậy ban đầu có tổng cộng ba phần. Bây giờ có thêm Tông Quyền, hắn có bốn phần sinh lễ.

Nhưng nếu sư phụ và Tông Quyền thật sự thành phu thê, vậy thì hai người chỉ cần cho hắn một phần sính lễ. Lại thành ba phần như cũ.

Tốn công vô ích rồi?

- -- ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận