Thần Khúc

Cửu Hoang đứng bất động, đôi mắt đen sáng trong chăm chú nhìn Tông Quyền.

Tông Quyền không đọc hiểu được ánh mắt hắn, cả người rần rật không thoải mái: "Không phải ta sợ, sư phụ ngươi trước giờ luôn ghét ta, hắn phái ngươi đến đây áp chế ta hẳn là có việc cấp bách."

"Ờ." Cửu Hoang gật đầu, bước lên trước dẫn đường.

"Ngươi "ờ" như vậy là có ý gì?" Tông Quyền đi theo hắn.

Nhiệm vụ sư phụ giao đã hoàn thành, Cửu Hoang lười nói thêm, không thèm trả lời Tông Quyền, lại lấy dao khắc ra vừa đi vừa làm việc.

Tông Quyền thấy hắn đang khắc một vật tinh khiết trong suốt như pha lê nhìn như mảnh vỡ của ngọc giao* thành hình bông hoa sáu cánh: "Ngươi đang khắc vật liệu cần để xây dựng không gian à?"

Giao: sinh vật giống với rồng nhưng ít cao quý hơn, đã xuất hiện ở đầu bộ truyện.

Cửu Hoang không ngẩng đầu: "Trâm hoa! Ta đang làm một chiếc trâm."

Hiện giờ toàn bộ tộc Thiên Công đều bận rộn, bản thân Cửu Hoang cũng không nhàn rỗi. Tạo không gian cần rất nhiều nguyên vật liệu, khắp Tam Thiên Thế Giới, chỉ mỗi tộc Thiên Công có thể chuẩn bị được, đa phần đều là bảo vật.

Mỗi buổi tối Cửu Hoang đều đi ra "thùng rác" của tộc Thiên Công lục lọi một phen, nhặt lại những mảnh vụn và sản phẩm lỗi còn sử dụng được. Mỗi khi mệt mỏi trong việc tạo không gian, thừa dịp Tuyết Lí Hồng không để ý, Cửu Hoang lén lấy chúng ra, ghép lại với nhau và thiết kế tạo ra trang sức.

Tông Quyền lĩnh ngộ: "Tặng cho Khúc cô nương?"

"Sao có thể tặng Lục Nương đồ phế liệu được?" Cửu Hoang kinh ngạc nhìn Tông Quyền, "Ta mang bán lấy tiền mua nguyên liệu mới. Ta đã họa xong bản vẽ, chuẩn bị làm một bộ trang sức để bỏ vào sính lễ."

Nhân tiện dùng mấy nguyên liệu thừa này để luyện tay nghề trước.

Tông Quyền hoang mang: "Không phải ngươi là con cháu Diệp gia Thập Cửu Châu sao? Sư phụ ngươi còn là thiếu chủ tộc Thiên Công, ngươi vẫn còn thiếu tiền ư? Còn phải tự mình đi làm sính lễ à?"

Cửu Hoang thậm chí còn hoang mang hơn: "Tông gia các ngươi trời sinh thiện chiến nên chẳng lẽ ngươi không cần tu luyện à?"

Tông Quyền sững người: "Ờ, ngươi nói cũng có lý."

Hai người tiếp tục đi.

Tông Quyền nhìn một đại nam nhân khắc trâm hoa, thấy thế nào cũng thật quái dị, nhất là Cửu Hoang còn mang chút huyết thống Thiên Võ. Tuy nhiên trên người hắn rõ ràng phẩm chất Thiên Công nhiều hơn Thiên Võ.

Tông Quyền không hay xen vào chuyện của người khác, hắn đã từng chứng kiến sự hung hãn của Cửu Hoang khi đánh nhau ra sao, nghĩ rằng Cửu Hoang là nhân tài hiếm có, xuất phát từ lòng mến tài bèn khuyên nhủ: "Ngươi rảnh rỗi không có việc gì lại đi điêu khắc kiếm tiền, chi bằng dùng thời gian đó để luyện công. So với đích thân tạo đồ trang sức, nữ nhân càng thích..."

Cửu Hoang ngắt lời: "Ngươi có nữ nhân?"

Tông Quyền:... Thôi quên đi, không lắm miệng nữa.

...

Mấy thủ vệ ở Thiên Môn hai mặt nhìn nhau. Tông đại nhân trở về, không đi gặp Đại Tư Tế trước mà đi theo tiểu tà tu này đến gặp Tuyết thiếu chủ?

Tin đồn chín phần là thật rồi.

- -- ---


Cửu Hoang đưa Tông Quyền đến bảo địa Thủy Khố của tộc Thiên Công. Để chế tạo được các bảo vật với các thuộc tính khác nhau, tộc Thiên Công có năm vùng bảo địa.

Bảo địa Thủy Khố nơi họ đi vào trông giống như một thủy cung, nhiệt độ giảm mạnh, ngay cả băng tiên nhân cũng phải rùng mình.

Dọc đường đi, Tông Quyền rốt cuộc phát hiện rất nhiều ánh mắt quái dị bắn về phía mình, sau khi nhìn thấy Tuyết Lí Hồng, hắn ra vẻ thản nhiên, lạnh lùng hỏi: "Ngươi sốt ruột gọi ta tới là có chuyện gì?"

Tuyết Lí Hồng ngồi sau bàn, cúi đầu lật sách: "Không có chuyện gì, ngươi có thể đi rồi."

Tông Quyền không tin nổi vào tai mình: "Ngươi trêu đùa ta?"

"Đúng vậy, chỉ là thử xem ngươi có sợ không thôi." Tuyết Lí Hồng từ trang sách ngẩng đầu lên, nhướng mày, "Quả nhiên cách đấy dùng được, ngươi có thể đi rồi."

"Ngươi..." Tông Quyền muốn mắng mấy câu thậm tệ, nhưng canh giữ Tuyết Lí Hồng tại Băng Ngọc Trì mấy trăm năm, hắn chưa bao giờ thắng nổi người này về khoảng miệng lưỡi. Tông Quyền phẫn nộ xoay người rời đi.

Cửu Hoang nhìn mà chẳng hiểu ra sao, mình ngồi mấy ngày mấy đêm ở Thiên Môn chờ Tông Quyền quay về, nói muốn gãy lưỡi để thuyết phục hắn, cớ gì bây giờ sư phụ nói xong một câu liền thả người đi mất?

Cửu Hoang không hỏi nhưng Tuyết Lí Hồng đã chủ động trả lời: "Nhăn nhó cái gì, làm vậy để mấy quý tộc Thiên Võ đó tin tưởng giữa ta và hắn có mờ ám."

"À." Cửu Hoang lấy hộp công cụ ra định ngồi xuống tiếp tục làm nguyên vật liệu.

"Ngươi đi chỗ khác trước đi, đừng đợi ở đây, lát nữa thế nào Tông Quyền cũng đánh tới đây." Tuyết Lí Hồng đuổi Cửu Hoang đi, thuận tay lấy một đỉnh đồng ba chân ra.

Một làn khói mỏng manh bay ra khỏi cái lỗ trên nắp đỉnh.

Cửu Hoang nhìn chằm chằm cái đỉnh nhỏ: "Sư phụ, đây là..."

Tuyết Lí Hồng xua tay: "Mau đi xa một chút, ngươi có thể lấy thêm được sính lễ hay không đều phụ thuộc vào cái này đấy."

Cửu Hoang vội vàng ôm hộp công cụ yêu quí của mình, chạy nhanh như chớp ra cửa.

- -- ---

Mỗi ngày Khúc Duyệt đều thầm đếm ngược, nếu không sợ Khúc Xuân Thu phát hiện nàng chắc chắn sẽ dán một tờ lịch lên tường, mỗi ngày lại gạch bỏ đi một ngày.

Cuối cùng nàng cũng chờ được đến lúc Hàn Lộ liên hệ với nàng.

Khi cảm giác được ý thức hải bị xâm chiếm, nàng không hề kháng cự, thả lỏng ý thức chờ đợi kết nối với Hàn Lộ.

Lần này Hàn Lộ trực tiếp kéo ý thức của Khúc Duyệt đến Thiên Nhân Cảnh, giống Ngưng Sương làm lần trước.

Khúc Duyệt khó hiểu: "Mẹ?"

Hàn Lộ toàn thân áo trắng đứng trên đỉnh núi. Qua đôi mắt bà, Khúc Duyệt nhìn thấy một mảnh tuyết trắng mênh mông. Khi Hàn Lộ nâng tay lên, Khúc Duyệt nhìn thấy trong lòng bàn tay bà là một quả cầu thủy tinh nhỏ bằng hạt châu.

Bên trong hạt châu hiện ra hình ảnh Cửu Hoang ngồi bên cạnh một cái hố, đang tỉ mẩn điêu khắc vật liệu.

Đã lâu không gặp, Khúc Duyệt nhìn hắn không chớp mắt.

"Đây là hình ảnh phản chiếu từ "mắt" của Thần Đô." Hàn Lộ chỉ lên trên trời.


Cùng với động tác ngẩng đầu của Hàn Lộ, thông qua đôi mắt bà, Khúc Duyệt nhìn thấy một hạt châu thật lớn trên bầu trời Thần Đô.

"Tiểu tà tu này là một đứa nhỏ tốt, vô cùng thực tế." Hàn Lộ khen một câu, không khó để nhận ra bà cực kỳ hài lòng với Cửu Hoang, "Lúc trước ta không hiểu vì sao A Duyệt lại thích một tà tu đầu óc có vấn đề như vậy, e rằng không phải di truyền từ ta. Cũng may, mắt chọn bạn đời của con và Đại Ca con lại giống cha của các con, cũng xem như là ưu điểm duy nhất của ông ấy."

Khúc Duyệt khấp khởi vui mừng khi thấy bà khen Cửu Hoang, nhưng nghe tới đoạn sau nàng cạn lời tới vô cực. Thọ nguyên của cha sắp hết, ông đang âm thầm chờ chết thế mà vẫn còn bị ghét bỏ.

Chờ bà nói xong, Khúc Duyệt mới nói: "Mẹ à, mẹ không tiếc tự tổn hại dùng bí thuật kéo con đến đây, chắc không chỉ cho con xem tình hình gần đây của Cửu Hoang chứ?"

"Ta muốn bàn với con về chuyện của cha con." Hàn Lộ vẫn nhìn chằm chằm hạt châu trong tay, từ khi Cửu Hoang đi vào Thiên Nhân Cảnh, bà vẫn luôn chú ý đến hắn, "Còn dư lại hai mươi ngày."

"Vâng." Khúc Duyệt thầm nghĩ cuối cùng mẹ cũng biết sốt ruột?

"Xem ra lần trước con đã hiểu được ý của ta."

"Con không có, là Cửu Hoang hiểu được." Khúc Duyệt nói thẳng không che giấu, "Con vẫn luôn hơi bất mãn với mẹ, vì mang thành kiến nên không thể suy luận ra vấn đề. Đây là khuyết điểm rất lớn của con, một khi chuyện có liên quan đến người thân thì tình cảm sẽ lấn át lý trí."

"Cũng phải." Hàn Lộ nhẹ gật đầu, nói xong mới nhớ ra đây là con gái mình chứ không phải cấp dưới, vội vàng trấn an, "Con còn nhỏ tuổi, đừng quá hà khắc với bản thân, từ từ là được."

"Đừng nói về con nữa, mẹ muốn bàn với con chuyện gì?" Khúc Duyệt chẳng muốn tán dóc với Hàn Lộ, giữa nàng và bà vẫn tồn tại một khoảng cách khó vượt qua.

Hàn Lộ biết nàng không dằn lòng được, thở dài nhẹ đến mức khó phát hiện: "Con gái, ta hỏi con một chuyện."

Khúc Duyệt "ừ" một tiếng.

Hàn Lộ hỏi: "Con cảm thấy cha con có phải là người mạnh mẽ không?"

Khúc Duyệt sửng sốt: "Tuy cha hợp đạo thất bại nhưng ông ấy là quỷ tu mà tu được đến cảnh giới này, có thể nói không mạnh mẽ được sao?"

Hàn Lộ lắc đầu, nói chắc nịch: "Không, cha con là người yếu đuối."

Lời này khiến Khúc Duyệt sinh kháng cự rất lớn, tranh cãi: "Đó là vì mẹ so sánh cha với tiền bối Tông Quyền. Cho dù tu vi không bằng nhưng ở mặt nào đó mười Tông Quyền tiền bối cũng không bì được với cha!"

Tu đạo giả trên thế giới đều trọng kẻ mạnh. Nhưng hai chữ "kẻ mạnh" này không chỉ đơn thuần là giá trị vũ lực, còn đòi hỏi xem xét mọi phương diện tố chất. Một tướng trấn giữ quan ải là kẻ mạnh không thể nghi ngờ nhưng văn thần dùng bút viết nên xuân thu lẽ nào là kẻ yếu?

"Con nói vậy chứng tỏ con cũng hiểu được triết lý "mạnh yếu". Tu đạo giả sau khi đạt đến cảnh giới nhất định, thứ có thể đánh bại người đó chỉ có chính bản thân người đó." Hàn Lộ bình tĩnh thong thả nói, "Mà cha con vì những gì đã trải qua trong quá khứ mà nội tâm vô cùng mong manh, tư tưởng "thiên địa vô tình, vạn vật toàn ai" đã ăn sâu bén rễ vào đầu."

Khúc Duyệt không cách gì liên hệ hai câu này với cha mình: "Nhưng chẳng phải mẹ nói cha thắng ở điểm da mặt dày sao?"

"Chính vì ông ấy da mặt dày mà ta mới có cơ hội nhìn thấu nội tâm của ông ấy, do đó cảm thấy hơi..." Hàn Lộ suy nghĩ một hồi lâu mới tìm được từ, "Đau lòng."

Nhớ lại trải nghiệm của nàng bên trong Ảo Mộng Hợp Đạo, Khúc Duyệt hiểu được phần đau lòng này của mẫu thân.

Nàng chợt nhớ ra.

Ảo Mộng Hợp Đạo của phụ thân chỉ thể hiện sự tiếc nuối vì không thể tự tay giết chết kẻ thù nhưng lại không có bất luận thái độ và cảm xúc nào đối với những bá tánh ngu muội đã ném đá ông đến chết hay người đã tự tay chặt đầu lấy sọ của ông, tức ông nội của nàng. E rằng đây mới thật sự là khúc mắc ẩn giấu sâu nhất của phụ thân.

Từ khúc nhạc 《 Dưới ánh trăng tiên 》nọ, Khúc Duyệt nghe ra được khát khao tha thiết của một chàng trai trẻ về tương lai tốt đẹp và tình yêu chân thành dành cho thế giới này. Mỗi một nốt nhạc của 《 Dưới ánh trăng tiên 》 đều dạt dào hi vọng và chủ nghĩa lãng mạn*.


Chủ nghĩa lãng mạn là một trào lưu sáng tác văn học và nghệ thuật được hình thành ở Châu Âu sau Cách mạng tư sản Pháp năm 1789. Trong khuôn khổ câu nói của Khúc Duyệt, chủ nghĩa lãng mạn có thể hiểu là sự biểu hiện tâm tư, cảm xúc, mộng tưởng của cá nhân trong hành trình tìm kiếm tự do, vượt lên trên mọi ràng buộc.

Chủ nghĩa lãng mạn đi ngược lại với chủ nghĩa cổ điển vốn đề cao và tôn sùng lý trí với những quy tắc tam duy nghiêm ngặt. Nếu trong chủ nghĩa cổ điển đề tài là cảnh sống giàu có, hành động đấu tranh cho lý tưởng cao cả của những ông hoàng bà chúa, hoàn toàn không đề cập đến khía cạnh đời sống của những tầng lớp dưới. Thì ở chủ nghĩa lãng mạn mọi vấn đề của cuộc sống, mọi tầng lớp trong xã hội đều ngang nhau trở thành đề tài sáng tác.

Tài tử thường đa tình.

Và chính vì yêu mãnh liệt nên sẽ đau và tổn thương triệt để.

Đến tận lúc này Khúc Duyệt mới phát hiện, thì ra nhạc khúc của phụ thân sáng tác có rất ít những bài vui tươi, phần lớn là đau thương kiểu như 《 Hải nguyệt giang triều 》. Đối với một nhạc tu giả, miệng có thể nói dối, nụ cười có thể giả dối nhưng âm nhạc của họ không cách gì giả dối được.

Nghĩ đến đây, Khúc Duyệt cảm thấy nghèn nghẹn khó thở.

Thế nên khi phụ thân lâm vào Thiên Kiếp Hợp Đạo*, trừ việc e ngại sửa mệnh sẽ phản phệ lên con cái thì toàn bộ thái độ tiêu cực của ông đều xuất phát từ cõi lòng "thiên địa sầu, vạn vật bi" chứ chẳng liên quan gì đến mẫu thân. Là nàng đã hiểu lầm bà.

Thiên Kiếp Hợp Đạo: nhắc lại một chút trong trường hợp các bạn quên, Thiên Kiếp Hợp Đạo là quá trình bắt buộc trải qua để hợp đạo, gồm có ba bước: tâm kiếp (chìm vào Ảo Mộng Hợp Đạo để giải quyết khúc mắc ẩn giấu sâu trong lòng), lôi kiếp (chịu sấm sét giáng xuống) và một trăm ngày mệnh kiếp, trong một trăm ngày mệnh kiếp nếu không hợp đạo được ắt chết.

Hàn Lộ chìm vào ký ức, hồi lâu sau mới đưa mắt nhìn Thần Điện thiêng liêng: "Sư phụ của cha con, Tùy tiền bối, trước khi lâm chung đã từng trò chuyện với ta, ông ấy nói con đường tu luyện này của cha con không dài..."

Tùy thương yêu cưng chìu Khúc Xuân Thu vô vàn, thườn xuyên lén lút "tẩy não" Ôn Tử Ngọ và các đệ tử liên quan đến Khúc Xuân Thu, bảo họ phải đối xử thật tốt với Khúc Xuân Thu để ông cảm nhận được sự tồn tại của thứ gọi là "tình nghĩa".

Nhưng vô ích, Khúc Xuân Thu căn bản không cho người khác cơ hội, cũng không cho chính mình cơ hội. Ngoại trừ Giang Đàn lạnh lùng vô tình không cứng cỏi hơn ông bao nhiêu, Khúc Xuân Thu đùa bỡn với tất cả mọi người, chỉ ước gì ai nấy đều chán ghét và rời bỏ mình.

"Thế nên ta mới nói cha con là người yếu đuối, bởi vì từng bị chìm xuống nước mà cả đời không dám bước chân đến bờ sông, thậm chí còn sợ ướt giày." Hàn Lộ nói không chút lưu tình, "Ông ấy mặt dày quấn lấy ta không thôi nhưng thật ra chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ gật đầu. Đến khi ta thật sự gật đầu, ông ấy chừng như thấy quỷ, sợ hãi chạy mất."

Khúc Duyệt:...

Hàn Lộ nói tiếp: "Khi cha con và ta thành thân, mỗi người chúng ta đều phải dốc hết mười hai vạn phần dũng khí của mình. Con gái, con không cần hoài nghi tình cảm của chúng ta. Ta cũng muốn làm một người vợ tốt bầu bạn bên cạnh ông ấy nhưng thật sự không được."

Những năm đó cha mẹ Hàn Lộ còn sống, đối tượng ghép đôi với bà lại là tộc trưởng Thiên Võ đời kế tiếp, nếu bà giả chết quy ẩn và nếu bị Đại Tư Tế phát hiện, sẽ liên lụy đến cha mẹ. Hình Du lại là người lòng dạ hẹp hòi, còn rất tàn nhẫn, khi y xem thường bà đã từng phái người đi giết bà. Cho nên nếu bà phản bội y, khiến y xấu hổ, không biết y còn báo thù đến mức nào. Hàn Lộ cảm thấy bà chỉ còn cách phấn đầu làm Hộ Pháp Thần Điện, đường đường chính chính từ hôn với Hình Du, cắt đứt liên hệ với y.

"Ta chỉ có thể duy trì tình trạng này với cha con và sinh cho ông ấy thật nhiều con để bầu bạn. Mãi cho đến khi ông bà ngoại con qua đời, các sư huynh của cha con ai nấy thành công hợp đạo, ta và cha con cũng có đủ năng lực, ta mới lần nữa tính đến việc giả chết quy ẩn."

Hàn Lộ trầm mặc, "Suy cho cùng, chỉ cần cha con vẫn nhớ một mình ta, ta vẫn nhớ ông ấy, chúng ta vẫn là gia đình. Cha con còn có các con làm bạn, ta mới là người thật sự lẻ loi hiu quạnh..."

Đáy lòng Khúc Duyệt trào dâng chua xót, rào cản vô hình giữa hai mẹ con tan biến theo những lời này.

"Mẹ!" Nàng không kìm được khẽ gọi, vừa như an ủi vừa như thương cảm, "Vậy vì sao mẹ lại chẳng làm gì?"

"Bởi vì ta nhớ di ngôn của Tùy tiền bối, với thân phận quỷ tu và tâm thái bi quan của cha con, tuyệt đối không có khả năng vượt qua Thiên Kiếp Hợp Đạo. Tùy tiền bối dặn ta không được nhúng tay vào ba kiếp nạn Hợp Đạo của cha con, phải chờ đến khi chịu đựng xong hết thảy, không còn kiếp nạn nào nữa, sau đó mới tạo thêm kiếp nạn ép ông ấy đột phá cực hạn..."

Đúng như Cửu Hoang nói "chó cùng rứt giậu", Khúc Duyệt đã hiểu rõ và thật không ngờ đây cũng là chủ ý của Tùy thánh quân.

"Ta đã suy nghĩ rất lâu, kiếp nạn được tạo ra này phải như thế nào mới hiệu quả đây?" Hàn Lộ nhìn về hướng tộc Thiên Võ, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn ánh sáng thâm sâu, "Ta bày kế nhằm vào Hình Du, có lẽ có thể đạt được "một hòn đá trúng mấy con chim"."

Nói đến việc chính, giọng mẫu thân càng lạnh lùng hơn, Khúc Duyệt cũng gói ghém cảm xúc lại. Nàng thấy hạt châu trong tay bà hiện ra hình ảnh Tông Quyền, không rõ vì sao sắc mặt Tông Quyền đen hơn đáy nồi những ba phần.

"Tuyết Lí Hồng!"

Tông Quyền vác đao mà tới.

Cung thần bản mệnh của hắn chưa sửa xong, bằng không hắn đã đứng ở cửa nhà mình bắn một mũi tên đến đây. Trước đó, hắn vừa ra khỏi cửa Thủy Khố chuẩn bị đến Thần Điện thì bị người nhà ngăn lại. Đi về nhà một chuyến mới hay những chuyện xảy ra gần đây, suýt nữa nghiến đến gãy răng.

Tuyết Lí Hồng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ngón tay thon dài lật sách, không ngẩng đầu.

Tông Quyền vung đao về phía Tuyết Lí Hồng, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch: "Ngươi biến thái à? Chê tộc Thiên Võ ta chưa đủ loạn nên truyền ra mấy lời đồn hoang đường kia?"


Tuyết Lí Hồng chậc lưỡi nói: "Ta thấy ngươi biến thái thì có. Người trong tộc chọn tân nương mới cho ngươi, con bé hiện giờ mới chín tuổi, ngươi còn dám nói ta."

"Liên quan gì đến ngươi?" Tông Quyền cho rằng Tuyết Lí Hồng cố ý trả thù, "Ngươi muốn náo loạn gì cũng vừa phải thôi, có biết lần này đã gây ra chấn động thế nào không?"

Tuyết Lí Hồng không nói gì, buông sách, dùng tay quạt quạt khói lượn lờ bên trên nắp đỉnh.

Tông Quyền chất vấn một hồi mà Tuyết Lí Hồng vẫn không hé răng, hắn lại không thể chém thật, càng không có chứng cứ rằng người này tung tin đồn, không cách gì bắt đi trị tội.

Giận mắng một hồi, Tông Quyền thu đao bỏ đi. Hắn muốn tìm Hình Ngạn mở cuộc họp trong tộc để đối phó mấy quý tộc Thiên Võ rục rịch muốn làm càn. Bọn họ vậy mà dám xúi giục Hình Du đến gặp Đại Tư Tế để cầu hôn Hộ Pháp cô cô, mượn cớ này để lật đổ Thần Điện, thống lĩnh bốn tộc. Quả là nghịch thiên!

Tuyết Lí Hồng ngẩng đầu: "Ngươi không thanh minh được chuyện mà người ta đã tin rồi đâu!"

Tông Quyền: "Ta quang minh chính đại, sợ gì ai?"

Tuyết Lí Hồng cười rộ lên: "Nhưng nếu như ngươi không quang minh chính đại thì sao?"

Tông Quyền dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng xoay người lại, giọng nặng nề: "Lời này của ngươi có ý gì?"

Tuyết Lí Hồng chớp chớp mắt: "Lời đồn thành sự thật, ngươi có muốn cũng không đứng thẳng lưng được đâu!"

Tông Quyền vẫn chưa hiểu ra sao.

Tuyết Lí Hồng vỗ vỗ tay, "bốp bốp" vài tiếng, cửa lớn bằng vỏ trai của Thủy Khố đóng lại, hai người bị nhốt trong không gian khép kín.

"Ngươi lại muốn làm gì?" Sắc mặt Tông Quyền vẫn bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày, hắn muốn ra ngoài thì những cơ quan này căn bản không ngăn được.

Tuyết Lí Hồng chỉ chiếc đỉnh nhỏ trước mặt: "Đây là Thôi Tình Đỉnh do tộc ta đặc chế ra. Tông Quyền, ngươi đã trúng độc, kế tiếp sẽ thú tính quá độ... Ngươi nói xem, ngươi ngủ với thiếu chủ tộc Thiên Công, ngươi còn có thể thẳng lưng với người trong tộc được nữa không?"

Tông Quyền cảm thấy người này điên rồi: "Tuyết Lí Hồng, cho dù trúng độc gì, ta đời nào chạm vào người một nam nhân?"

"Đừng xem thường độc này." Tuyết Lí Hồng lúc lắc ngón tay, "Khi độc phát, ngay cả heo ngươi cũng không phân biệt được chứ đừng nói nam hay nữ."

Tông Quyền ghê tởm quá thể, không tin nổi Tuyết Lí Hồng lại làm vậy, tuy nhiên vẫn vận khí điều tức, song chẳng cảm giác được gì.

Tuyết Lí Hồng mím môi, phất tay áo đẩy chiếc đỉnh nhỏ ba chân đến trước mặt Tông Quyền: "Độc của ta hạ đâu dễ cảm nhận được, đây, ngươi sờ thử một cái là biết ta có nói dối không."

Tông Quyền bán tín bán nghi vươn tay đụng vào thành đỉnh, lòng bàn tay quả nhiên cảm nhận được một dòng nhiệt nóng bỏng đánh vào tận óc, khiến hắn giật bắn người.

Hắn thử kiểm tra lần nữa, cả người bây giờ vậy mà lại khô nóng đến run rẩy: "Đồ điên này, thật sự hạ dâm độc cho ta?"

Tuyết Lí Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét: "Cái đồ ngu xuẩn ngươi nghĩ ta sẽ hiến thân cho ngươi sao? Ta thà hiến cho heo chứ cũng không hiến cho ngươi."

Vẻ chán ghét của Tuyết Lí Hồng không giống giả vờ, Tông Quyền sửng sốt, cúi đầu nhìn Thôi Tình Đỉnh: "Nhưng..."

Tuyết Lí Hồng liếc hắn: "Tay phải bị bỏng đúng không?"

Tông Quyền: "Đúng vậy."

Tuyết Lí Hồng dùng nhíp kẹp mở nắp đỉnh, mím môi cười: "Trong này chứa đầy than lôi hỏa sét, ngươi xem, cháy phừng phừng thế này, sờ vào đương nhiên là bỏng rồi."

Tông Quyền giận sôi chồm tới.

- -- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyết Lí Hồng: Trí não là thứ tốt, đáng tiếc ngươikhông có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận