Khúc Duyệt sửng sốt: "Sau đó thì sao?"
Quân Chấp đáp: "Ta lên xem xét thấy hai người họ vẫn đang đánh nhau nên bỏ đi.
Không ngờ lần đó họ thực sự phân định thắng bại, sư phụ của hắn tự sát tại chỗ.
Có tin đồn ta đã từng lên núi nên Nguyên Hóa Nhất một mực tin rằng ta đã giở trò."
Khúc Duyệt cười gượng hai tiếng: "Thật khổ!"
Quân Chấp hỏi: "Tiên sinh không tin?"
Khúc Duyệt mấp máy môi không đáp.
Có quỷ mới tin, vua diễn xuất như ngươi mười câu có đến chín là nói dối.
Dáng vẻ Quân Chấp như bị tổn thương: "Nhưng sự thật chính là như thế, ngay cả tiên sinh cũng không tin thì Nguyên Hóa Nhất không tin cũng không có gì lạ."
Quân Chấp thật bị oan, trừ việc thân thể này do gia tộc họ Quân hiến tế cho y để ngăn chặn Thiên Ma Hỏa và y được "trùng tu" bên ngoài, chuyện ân oán với Nguyên Hóa Nhất hoàn toàn là thật.
Về Đát Thi, có lẽ khi Nguyên Hóa Nhất phát hiện y và Đát Thi gần gũi thân thiết nên mới sinh hiểu lầm.
Đát Thi đằng trước chăm sóc y như "con trai" nhưng đằng sau lại là một cô bé con thân mật bám dính lấy y.
Y cũng rất yêu thương nàng nhưng chỉ giống như yêu thương Quân Thư mà thôi.
Để y trở thành Quân Chấp, một người trong gia tộc họ Quân đã hiến tế thân thể này, người đó là thái sư bá của Đát Thi, đã chứng kiến nàng sinh ra và nuôi dạy nàng lớn lên.
Thân phận của y là điều bí mật, không thể giải thích cho Nguyên Hóa Nhất nghe.
Chuyện của hai vị sư phụ cũng đều là sự thật, chỉ che dấu một chi tiết mà thôi.
Hai người sở dĩ đánh nhau mấy trăm năm không phân thắng thua là vì sư phụ của Quân Chấp vẫn luôn nhường sư phụ của Nguyên Hóa Nhất, cố ý bày ra thế cục bất phân thắng bại.
Vì sư phụ Quân Chấp biết, với tính cách cương liệt của đối phương, một khi thua tám phần sẽ xấu hổ và giận dữ đến tự sát.
Hai người tuy chí hướng không hợp, nhưng có tình nghĩa đồng môn, tình cảm sâu sắc, sư phụ Quân Chấp đương nhiên không muốn sư phụ Nguyên Hóa Nhất chết.
Nhưng lần đó, khi cuộc tranh tài đang đến hồi gay cấn, Thiên Ma giáo đột nhiên tấn công Nam Nho kiếm phái.
Sư phụ Quân Chấp cảm ứng được chấn động mãnh liệt của đại trận bảo vệ môn phái nên sốt ruột muốn chạy về cứu viện, đã không cẩn thận đánh bại sư phụ Nguyên Hóa Nhất...
Khi ấy Quân Chấp thật sự đi ngang qua, đã lâu không gặp sư phụ nên muốn lên núi nhìn một chút.
Y chỉ đứng từ xa yên lặng nhìn rồi sau đó yên lặng rời đi, không làm gì cả.
Thêm nữa, vì tôn trọng di ngôn của sư phụ, y không nói ra việc sư phụ mình lần nào cũng cố ý nhường sư phụ của Nguyên Hóa Nhất, do đó mà bị nghi ngờ.
Tóm lại, nói y và Nguyên Hóa Nhất nháo đến cục diện hôm nay vì tên kia lòng dạ hẹp hòi là không sai, song bản thân y có miệng mà không thể giải thích cũng là nguyên nhân quan trọng.
Bởi vậy dù Nguyên Hóa Nhất khiêu khích thế nào, Quân Chấp đều lựa chọn nhường nhịn.
Hiện giờ trong mắt Khúc Duyệt, Quân Chấp chẳng có chút nào đáng tin, nàng cũng hết muốn nói chuyện với y, chỉ vừa điều khiển tỳ bà vừa chú ý hướng đi của ma nhân ở phía sau.
Khi bay qua một hẻm núi lớn, Nhất Tuyến Khiên trên tay đột nhiên rung lên.
Khúc Duyệt nhíu mày, từ lúc trở về từ Thiên La Tháp, Nhị Ca đã lâu không liên lạc với nàng, lần này hẳn là vụ án có tiến triển mới.
Nhưng nàng đang chạy trốn, làm gì rảnh mà liên lạc với anh qua Nhất Tuyến Khiên.
"Làm sao vậy?" Quân Chấp cảm giác được tỳ bà hơi lảo đảo, quay đầu nhìn Khúc Duyệt, "Linh khí không chống đỡ nổi nữa ư?"
"Không." Cổ tay Khúc Duyệt bị Nhất Tuyến Khiên siết lợi hại, nàng suy tư một lúc, "Đột nhiên nhớ ra vãn bối có bảo vật có thể giúp tiền bối che lắp khí tức, tăng thêm khó khăn cho truy binh phía sau."
Nói xong nàng duỗi tay, lòng bàn tay hiện ra một chiếc chuông đồng nhỏ.
Quân Chấp nhìn tay nàng, khó nén kinh ngạc: "Bảo vật của phật gia?"
Khúc Duyệt nói: "Vật này gọi là Kim Quang Lưu Ly Tráo, là của cha vãn bối, ngài có ngại không nếu vãn bối bọc ngài lại?"
Quân Chấp không chút do dự nói: "Làm đi."
Khúc Duyệt liền ném cái lồng lên đỉnh đầu y, nó liền phình to ra, trùm lên toàn bộ người y.
Năm đó cha nàng được chùa Đại Vô Tướng cho mượn dùng trong một trăm năm, vẫn chưa đến hạn trả lại nên nàng luôn mang theo bên người.
Kim Quang Lưu Ly Tráo có rất nhiều chức năng, mỗi một chức năng được mở bằng một câu chân ngôn Phật gia.
Chùa Đại Vô Tướng chỉ truyền cho chân ngôn cách âm nên nàng chỉ có thể dùng chức năng này, che lấp khí tức gì đấy chỉ là lừa Quân Chấp.
Hình ảnh của Nhất Tuyến Khiên chỉ xuất hiện trong mắt người mang, sau nhiều lần thử nghiệm, ngay cả đại lão cảnh giới Độ Kiếp cũng không nghe hay thấy được, song nàng vẫn bọc Quân Chấp lại cho chắc ăn.
Giả vờ như đang ngồi thiền, nàng mở Nhất Tuyến Khiên: "Nhị Ca, Quân Chấp đang ở bên cạnh, không tiện lắm huynh nói ngắn gọn."
Sau khi im lặng một chốc ngắn ngủi, Khúc Tống nói: "Muội và y cùng gặp phiền phức à?"
"Ừ, một đám người Thiên Ma đang đuổi theo sau." Khúc Duyệt không giải thích nhiều, "Huynh tìm muội làm gì?"
"Huynh muốn nói cho muội biết, chiếc hộp đựng quả trứng đã bị ăn mòn thủng một lỗ."
Khúc Duyệt kinh ngạc: "Không phải chứ?" Đó là hộp gỗ làm từ cây sét đánh ngàn năm đó.
"Lúc đầu khi huynh đem quả trứng về từ Thái Bình Dương chỉ cảm thấy nó có thể hấp thụ sinh lực, không nhìn ra thuộc tính của nó.
Sau hơn một tháng thuộc tính của nó đã dần dần lộ ra."
Khúc Duyệt sốt ruột: "Là cái gì?"
Khúc Tống trầm ngâm nói: "Mấy vị tộc chủ cảnh giới Độ Kiếp được mời đến đều cho rằng nó không phải thế giới bình thường, không ở trong phạm vi của ba nghìn thế giới.
Nó có thể là một ma khí* hoặc được biến hóa từ một loại ma vật cấp cao nào đó, tóm lại, nó là một hòn lửa có thuộc tính ma chủng."
Ma khí 魔器: chữ khí ở đây nghĩa là công cụ, giống như trong vũ khí hay pháp khí.
"Lúc trước, khi rơi vào Thái Bình Dương, nó đã hấp thu thủy linh lực ở đó.
Hoặc có thể trước khi bị ném đến chỗ chúng ta, nó đã đi qua rất nhiều biển khác nhau và ma tính đã bị trấn áp rất lâu.
Hiện giờ nằm bên trong hộp gỗ sét đánh, thủy linh lực dần dần tiêu hao, ma khí* dần dần bốc ra ngoài."
Ma khí 魔气: chữ khí ở đây nghĩa là không khí, khí tức.
Khúc Duyệt nghe như lọt vào trong sương mù: "Ma khí sao? Là cái loại đối nghịch với thần khí ấy hả? Còn có ma vật biến hóa thành là ý gì? Đã là ma chủng, sao bên trong lại chứa người?"
Khúc Tống điềm tĩnh nói: "Phật gia thường nói mỗi một bông hoa là một thế giới, mỗi giấc mộng là một kiếp phù du.
Vật thể nào tồn tại một thời gian rất dài đến một lúc khắc sẽ tự phân âm dương ngũ hành, tự diễn hóa ra sinh mệnh, mà sinh mệnh vốn dĩ luôn có thể tự mình tìm cách sinh sôi.
Chuyện này không có gì lạ, chỉ là..."
Khúc Duyệt vội hỏi: "Là cái gì?"
Khúc Tống chần chừ nói: "Ma chủng sợ chính khí, bên trong nó lại sinh ra một giống loài tu chính khí, ở đây còn là tu đạo giả.
Đối với hạt ma chủng này, đấy giống như vi khuẩn bệnh trong cơ thể vậy.
Nó đã lâm trọng bệnh, vì vậy cách mấy trăm năm phải giáng xuống một đợt Thiên Ma Hỏa nhằm mục đích thanh trừ đi chính khí, chữa thương cho chính mình."
Khúc Duyệt:...
Cái quỷ gì thế? Nàng không nghe lầm đấy chứ? Tu chính đạo lại trở thành côn trùng có hại? Thành vi khuẩn bệnh ư? Thật không thể tưởng tượng nổi.
"Quân Chấp đem ma chủng ném vào Thái Bình Dương của chúng ta hẳn là muốn cho nó ngủ đông, cách này không thể hoàn toàn ngăn chặn Thiên Ma Hỏa giáng thế nhưng có thể làm giảm bớt uy lực của nó."
"Khi linh lực của Thái Bình Dương khô kiệt, hắn lại mang đi đến một biển khác.
Viên ma chủng này hiện giờ trông im ắng, vô hại thế này, hẳn là Quân Chấp đã vật lộn với nó vài ngàn năm rồi."
Khúc Duyệt ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Quân Chấp.
Tuy khoanh chân nhưng không nhập thiền, đôi mắt vẫn mở to, ngón tay còn nhẹ nhàng chọt chọt vách trong của Kim Quang Lưu Ly Tráo tựa như đang nghiên cứu món Phật bảo này.
"Nhị Ca, vậy bây giờ có thể ngả bài với Quân Chấp được rồi sao?" Khúc Duyệt nghiêm túc hỏi rồi đưa ra kiến nghị, "Theo phán đoán của huynh và sự hiểu biết muội, Quân Chấp người này không có tính nguy hiểm, thuộc loại có thể ngồi xuống uống trà bàn bạc."
Tuy nhiên, cho dù vì bất kỳ lý do gì, Quân Chấp đều phải ra Tòa Án Dị Nhân vì vi phạm an toàn của địa cầu, điều này là chắc chắn.
"Rất khó." Giọng của Khúc Tống trở nên nặng nề, rầu rĩ, "Ma chủng trong tay chúng ta nhưng muội và Giang Thiện Duy lại ở trên tay y..."
Đột nhiên một giọng nói chen ngang: "Bộ trưởng, hộp gỗ vỡ rồi!"
Khúc Tống không thèm quan tâm đến việc đang nói dang dở với Khúc Duyệt, rời đi ngay lập tức.
Hạt châu mẹ tương đối lớn và khó mang đi khắp nơi nên vẫn nằm trong mật thất.
Khúc Duyệt nhìn vòng xoáy trống rỗng, trong lòng vô cùng lo lắng.
Sau một lúc, khóe mắt Khúc Duyệt đột nhiên thoáng thấy thân thể Quân Chấp chúi về phía trước, phun ra một búng máu lên vách Lưu Ly Tráo.
Khúc Duyệt hốt hoảng vội vàng tháo mở cái lồng: "Quân tiền bối?"
Tay nàng đỡ vai y, cảm giác được cả người y nóng bừng, đang không kìm được mà run nhè nhẹ.
Quân Chấp che ngực, sắc mặt kinh hoàng: "Sao lại thế này?"
Vừa dứt lời, từng ngụm từng ngụm máu tươi trào ra, đồng tử y dần dần biến sắc, thân thể từ nóng hổi chuyển sang lạnh băng.
Đây không phải giả vờ, trong lòng Khúc Duyệt hoảng sợ.
Có lẽ bên kia Nhị Ca đang phong ấn hạt ma chủng kia và Quân Chấp vì đã đấu tranh với nó một thời gian dài nên sinh ra cảm ứng gì đó với nó.
"Nhị Ca!" Nàng hướng về phía Nhất Tuyến Khiên hô to, "Nhị Ca!"
Nhìn thấy Quân Chấp mất đi ý thức, dấu hiệu sinh mệnh sắp biến mất, Khúc Duyệt một tay đỡ y, một tay điều khiển tỳ bà đáp xuống.
Họ hạ xuống một hẻm núi sâu, nàng đỡ y nằm một bên, lập một kết giới bảo vệ xung quanh rồi nhanh chóng chui đầu vào tỳ bà, từ Cửa Tùy Thân đi đến nhà gương trong Thiên La Tháp.
Bóng dáng đen tuyền của Tháp Linh trong gương nói: "Mới mười mấy ngày đã quay lạ rồi? Thân thể ngươi chịu được sao?"
Khúc Duyệt thúc giục: "Ta muốn đi lên gặp bộ trưởng."
"Ừ." Trong chớp mắt Tháp Linh xuất hiện ở một mặt gương khác: "Đi từ nơi này."
Khúc Duyệt lại chui đầu vào, chớp mắt đã đi vào tháp, lên tổng bộ ở tầng một.
Nàng chạy nhanh tìm được Khúc Tống, thấy anh đã dán ba lá bùa trên hạt ma chủng kia, đang chuẩn bị dán cái thứ tư, nàng vội ngăn lại: "Đừng dán nữa, Quân Chấp bị huynh giết chết mất!"
Khúc Tống cầm lá bùa sửng sốt: "Đây là bùa thủy linh của cha để lại dùng để trấn ma chủng, có liên quan gì đến Quân Chấp?"
"Muội không biết, nhưng bên này huynh dán bùa, bên kia y thổ huyết." Khúc Duyệt tin rằng giữa y và hạt ma chủng có quan hệ.
"Không thể nào..." Khúc Tống nói một nửa thì dừng lại, mày nhíu chặt: "Cũng có thể...!nếu hắn là khí linh*, vậy thì sẽ tổn thương đến y."
khí linh: chữ khí ở đây nghĩa là vũ khí, khí cụ, khí linh ở đây có nghĩa là linh hồn của ma khí.
Hôm nay Khúc Duyệt bị nhồi cho rất nhiều kinh ngạc: "Khí linh ư?"
Khúc Tống dường như đã thông suốt rất nhiều chuyện: "Nếu y là khí linh, sẽ có thể dễ dàng đi ra khỏi thế giới, vậy có thể giải thích..."
"Nhưng không đúng." Khúc Tống lại tỏ ra buồn bực, "Nếu y là linh hồn của ma khí, khi trấn áp ma chủng này chẳng phải cũng tổn thương chính mình sao?"
"Không cần đoán nữa, có cách kiểm tra." Khúc Duyệt xen vào, "Cho Huyễn Ba mang giày của y, nếu thật là khí linh, Huyễn Ba không cách nào ngưng kết ra thân xác được."
Vẫn miết lá bùa giữa hai ngón tay, Khúc Tống gật đầu: "Vậy muội mau thử đi."
Khúc Duyệt nhớ ra Huyễn Ba đang bị thương, không thể thực hiện thí nghiệm ngay: "Hiện giờ không rảnh làm, trước tiên huynh gỡ bùa ra cái đã...!Ai, giờ có bóc cũng vô dụng rồi, y bị thương rất nghiêm trọng."
Nàng đau đầu: "Còn có chuyện phiền phức nữa là đám ma nhân đang đuổi theo bọn muội, Quân Chấp ngất xỉu, muội hoàn toàn không biết Nam Nho kiếm phái ở đâu."
Thật là một mớ hỗn độn.
Đều do lỗi của Khúc Tống.
Khúc Tống thấy em gái lo lắng, còn oán trách liếc nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy áy náy: "Những ma nhân đó rất lợi hại?"
"Một người cấp tám, một người cấp bảy, còn có một đám trung giai cấp ba."
Dùng mồm mép đối đầu với ma nhân là vô dụng, bọn chúng chưa bao giờ tuân theo quy củ cũng không dễ bị lừa.
Trong mắt Khúc Tống hiện lên chút đấu tranh, nói: "Cho Rau Hẹ ra ngoài đi!"
Khúc Duyệt nhăn mặt: "Nhị Ca, huynh thấy tình hình bây giờ còn chưa đủ tệ sao? Muốn thả ai cũng không thể thả Cửu Hoang ra được."
Khúc Tống lạnh nhạt nói: "Muội chỉ có thể thả Rau Hẹ ra thôi, thả người khác làm sao muội áp chế được? Muội còn chưa thu hồi xong pháp chú thả ra đã bị giết chết tươi rồi."
Khúc Duyệt cạn lời: "Vậy muội có thể áp chế Cửu Hoang chắc?"
"Miễn cưỡng có thể thử một lần." Khúc Tống ngẫm nghĩ, "Gần đây ta có tìm hiểu những người bị giam trong ảo ảnh ở tầng mười tám, rút ra được vài nhược điểm của họ mà muội có thể sử dụng, đặc biệt là Rau Hẹ.
Muội chỉ cần diễn kịch, khiến Rau Hẹ tin rằng hắn vẫn ở trong ảo cảnh, chưa hề tỉnh lại, chắc chắn hắn sẽ không chống cự..."
Khúc Duyệt căng thẳng: "Nhưng muội đâu biết chút gì về ảo cảnh của hắn, làm sao diễn được?"
"Sau này có thời gian quay về xem, hôm nay cứ tùy cơ ứng biến đi." Khúc Tống dạy nàng triệu hoán thuật rồi dặn dò, "Nhớ lại ngày trước muội ở bên hắn như thế nào, rồi giả bộ thế ấy, như chưa từng có gì xảy ra.
Đừng để lộ chút gì, nếu không hắn bắt được sơ hở sẽ tỉnh táo lại ngay."
Khúc Duyệt há mồm định hỏi không có lựa chọn khác sao nhưng đành nuốt xuống.
Với tu vi hiện giờ, nàng không cách gì dễ dàng kiểm soát người được thả ra, so với mấy hung đồ nàng chẳng biết gì kia, Cửu Hoang ngược lại có thể khống chế một chút.
"Muội hiểu rồi."
Khúc Duyệt lại vội vàng quay về Thiên La Tháp, trở lại phòng gương đi ra Cửa Tùy Thân quay lại bên cạnh Quân Chấp.
Tình trạng của y không xấu hơn nhưng vẫn hôn mê.
Khúc Duyệt tìm một sơn động có thể ẩn nấp rồi kéo y vào.
Sau đó ra khỏi sơn động bắt chú niệm quyết.
Đàn tỳ bà bay lên giữa hẻm núi, được nàng giữ cố định trong không trung, chờ đợi ma nhân đến..