Thân Làm Đội Trưởng Cần Phải Lạnh Lùng


10 giờ tối ở Madrid, rạng sáng 5 giờ ở Thượng Hải, 6 giờ sáng ở Seoul, 1 giờ chiều ở Los Angeles……Bình luận viên quốc tịch khác nhau dùng ngôn ngữ khác nhau đồng thời công bố chung một sự kiện cho mọi người:
—— Thượng Hải RH là quán quân toàn cầu!
R.

H cho fans niềm hạnh phúc  ổn định nhất, toàn bộ hành trình đều là tư thái nghiền ép, không bị bất kỳ điều gì ngăn cản mà 4:0 Ma vương lớn ở khu vực Bắc Mỹ, đạt được danh hiệu quán quân toàn thế giới ở mùa giải này.
Đến bây giờ, thời đại thuộc về Ma vương lớn ở khu vực phía Đông chính thức bắt đầu.
【4:0】trên màn hình lớn  cũng đã biến mất, màu sắc hồng nhạt chủ để của chiến đội chậm rãi lan từ ngoài vào trong, haonf taonf bao trùm toàn bộ màn hình chính cùng màn hình ở hai bên sườn.
Tất cả ánh đèn đều tụ lại trên người Ngu Chiếu Hàn.

anh vẫn mang khuôn mặt không có biểu tình gì, đầu vẫn đang mang tai nghe nên hoàn toàn không nghe được tiếng kêu gào ID của anh đến khản cả giọng của người xem, chỉ có thể nhìn thấy từng gương mặt đang không ngừng chảy những giọt nước mắt nóng hổi, ra sức hò hét.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trên sân đấu rơi xuống một cơn mưa vàng kim, vô số dải lụa màu sắc rực rỡ rơi xuống từ trên trần, lóe lên ánh sáng lóa mắt như ánh sáng trong sa mạc ở Ai Cập cổ đại.
Trong mắt Ngu Chiếu Hàn phản chiếu ánh áng vàng quen thuộc này, bỗng nhiên có chút ngây ngốc cùng hoảng hốt.
Kết thúc, anh không phải Thiên Nga Đen, không phải tay súng bắn tỉa ẩn núp trong thần điện Ai Cập.

Anh là Shine, anh đang ở trên sân thi đấu, anh vừa mới cùng đồng đội giành được danh hiệu quán quân toàn cầu.
Hưng phấn dần dần lan truyền khắp từng tế bào của Ngu Chiếu Hàn.

ở bên người anh, Phô Mai cùng Tề Hiến đang ôm chặt nhau.

Anh vốn tưởng rằng Phô Mai sẽ kích động đến khóc, không ngờ lại thấy nước mắt từ từ rơi xuống từ khóe mắt của Tề Hiến.
Dù là lúc khóc thì mặt mày của Tề Hiến vẫn cong cong.
Tề Hiến là tuyển thủ lớn tuổi nhất ở R.

H, lại còn là một trong những thành viên của tổ ba người từ 1m85 trở lên —— ngay cả Tề Hiến cũng khóc.
Ngu Chiếu Hàn cũng rất muốn khóc, nhưng anh không giống như Tề Hiến, anh chính là đội trưởng của R.

H.
Nhưng Bỉ Ngạn cũng là đội trưởng, Bỉ Ngạn thua thi đấu cũng khóc, anh khóc vì thắng trận đấu chắc cũng không bị rớt thiết lập tính cách đâu nhỉ.

Đây chính là trận chung kết, lại còn thắng 4:0.
Đang lúc Ngu Chiếu Hàn do dự xem có nên cố gắng kìm nén nước mắt của mình không thì đột nhiên có người tháo tai nghe xuống giúp anh.
Tay người nọ không biết cố ý hay vô tình mà cọ qua gương mặt anh, đầu ngón tay nóng lên, mang theo cảm giác quen thuộc, hơi thở khiến anh động lòng.
—— là người mà anh thích nhất.
Đối diện với đôi mắt của thanh niên, sự hưng phấn của Ngu Chiếu Hàn như được phóng đại vô hạn, cuối cùng anh cũng có thể phát ra âm thanh: “Thời Độ, chúng ta thắng, chúng ta là quán quân!”
Thời Độ nở nụ cười, bộ dáng tùy ý, tỏa nắng lại ngông cuồng.
Lão Đàm dần đầu những người khác trong chiến đội chạy vội lên sân đấu.

Anh đã nghĩ kỹ rồi, nhân cơ hội này phải ôm Shine một cái thật chặt, thoát khỏi trận doanh đáng thương gồm những người chưa từng ôm đội trưởng này.
Sau đó anh thấy Timeless nâng gương mặt của Shine lên, cúi đầu về phía Shine.
Lão Đàm nhìn thấy camera ở đằng xa gần như nhắm ngay mặt của Shine cùng Timeless, vui quá hóa buồn suýt nữa đột phát bệnh tim.

Anh phấn đấu quên mình mà vươn tay, ý đồ ngăn lại một màn “Bi kịch” này: “—— không!”
Tiếng than khóc của lão Đàm nhanh chóng bị bao phủ trong tiếng thét chói tai như dời non lấp biển.

Động tác của Thời Độ vẫn không dừng lại chút nào, còn mượt mà hơn thao tác trong trò chơi của cậu.

Cậu nhắm hai mắt lại, nhanh chóng in một nụ hôn lên khóe mắt của Ngu Chiếu Hàn.
Cánh tay đang vươn ra của lão Đàm đột nhiên thu lại, nhanh chóng che lấy ngực.
Vẫn ổn vẫn ổn, còn có thể cứu được.
Lão Đàm buồn quá hóa vui, bị hai C nhà mình tra tấn đến chết đi sống lại, đã thế còn phải lo giải quyết tốt hậu quả của hai tên đầu sỏ gây tội: “Tiểu Giang, hôn anh, mau!”
Giang Địch: “?”
Lão Đàm túm lấy bả vai của Giang Địch, nhanh chóng bẹp một cái lên mặt thẳng nam sắt thép này, “Chúng ta cần phải chứng minh cho fans thất, thẳng nam ở R.

H đều như vậy!”
Giang Địch: “.”
Giang Địch cứng đờ một lát, trong lòng mãnh liệt đấu tranh tư tưởng một trận, cuối cùng vô cùng thẳng nam mà hôn lại một cái.
Phô Mai kêu đến giọng nói cũng khàn đi: “A a a em cũng muốn! Hiến Hiến chúng ta tới hôn một cái! Thạch Đầu cùng nhau không?”
Thạch Đầu không thể đáp lại lời mời này của Phô Mai.


Lục Hữu Sơn giống như sắp khóc ngất đi rồi, cần phải nhờ cậu nâng mới có thể đứng vững trên sân khấu.
Trong mảnh cuồng hoan này, có rất ít người chú ý tới vị trí đầu kia của Lawman đã trống ba phần tư.
Kết thúc thi đấu, ba tuyển thủ khác của Lawman đã gấp không chờ nổi mà xuống sân khấu, thậm chí Umbra còn bỏ lại thiết bị ngoại vi.

Bốn vị trí tuyển thủ chính thức kia chỉ còn lại một mình Triều Tịch.
Triều Tịch ngẩng đầu nhìn trận mưa vàng chói mắt rơi xuống vì R.

H, thất thần trong hai giây ngắn ngủi, sau đó không kìm lòng được mà vươn tay ra.
Một dải lụa màu vàng rực rỡ rơi xuống lòng bàn tay anh.
Nhân viên công tác lại đây nhắc nhở anh rằng đồng đội của anh đều đã rời đi rồi.

Triều Tịch chậm rãi nắm bàn tay lại, nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn lần cuối cùng, đứng dậy xuống sân khấu.
Chỉ có người thắng, mới xứng có được sân khấu của trận chung kết.
Toàn bộ thành viên của R.

H dần dần bình tĩnh lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía giữa sân đấu —— một cái cúp màu vàng kim được tạo hình thành một viên đạn đứng yên nơi đs, chứng kiến toàn bộ quá trình đoạt giải quán quân của bọn họ.
Bởi vì đột nhiên bị bạn trai hôn vào khóe mắt nên không còn muốn khóc nữa, Ngu Chiếu Hàn quyết định mang theo đồng đội của mình, lại một lần nữa giả ngầu.
Huấn luyện viên cùng tuyển thủ, chính thức cùng dự bị, trước sân khấu cùng đứng sau màn, bọn họ đều cùng nhau đi lên trước, đồng tâm hiệp lực giơ cái cúp hình viên đạn kia lên.
Thợ chụp ảnh kịp thời lưu lại khoảnh khắc này.
Vẻ mặt lão Đàm vẫn còn nghĩ mà sợ, trên môi là nụ cười chuyên nghiệp, Lục Hữu Sơn thì ở trong trạng thái nửa ngất nửa tỉnh, Boulder gian nan đỡ lấy huấn luyện viên nhưng vẫn tươi cười đầy mặt, Jiang dùng cơ cắp căng cứng để thể hiện tâm tình của mình, Cheese nở nụ cười tươi rói khoe cả hàm răng trắng sáng, Clown tóc dài hai mắt vẫn cong cong.
Lý Dược Hi ở dưới dân khấu thấy hình ảnh như vậy, cảm xúc mênh mông khiến cho hốc mắt hơi đỏ lên, tiếng nói cũng khàn đi: “Nhìn thấy bọn họ, em cảm thấy tâm hồn thể thao điện tử của em như đang thiêu đốt! Anh, em muốn quay lại đánh chuyên nghiệp!”
Nam Tự đã sớm quen với việc đàn em nhỏ này nghĩ gì nói lấy, lạnh lùng nói: “Anh khuyên em nên từ bỏ.

Nếu như thôi học bây giờ, vậy bài tập cuối kỳ cậu đã làm chẳng phải tốn công vô ích sao.”
Lý Dược Hi lập tức bình tĩnh hơn phân nửa: “Được, đánh chuyên nghiệp thì miễn đi, nhưng em muốn dấn thân cả đời vào ngàng sản xuất thi đấu thể thao điện tử này!”
Nói xong, ông chủ nhỏ cũng hăng hái xông lên sân khấu, cùng đám người trên đó sảng khoái ôm nhau.
Lý Dược Hi hào phóng vung tay lên bao luôn phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn làm nơi tổ chức tiệc ăn mừng.


Khách sạn này bằm trong khu vực tam giá vàng về nghệ thuật nối tiếng ở Madrid, còn từng tiếp đón không ít thành viên hoàng thất Châu Âu.
Giá cả bao đêm ở phòng tống thống được xếp vào loại xa xỉ, nhưng với R.

H vừa giành được một ngàn đôla Mỹ tiền thưởng mà nói chỉ như mua một túi que cay mà thôi.
Tâm lý căng thẳng trong suốt toàn bộ nửa mùa sau cuối cùng cũng có thể hoàn toàn được giải tỏa.

Lệnh cấm hút thuốc, cấm uống rượu, cấm này cấm nọ đều được giải trừ!
Nhưng hầu hết thành viên của R.

H không hút thuốc lá, cũng không có sinh hoạt xấu nào, ăn ăn uống uống mới alf phương thức chức mừng tốt nhất với bọn họ.
Điểm tâm từ nhà ăn Michelin giống như không cần tiền mà không ngừng đưa lại đây, rượu vang đỏ giá năm con số vừa mở chính là vài chai, nhưng thanh niên này lại càng yêu thích mấy loại thức ăn vừa rẻ lại không tốt cho sức khỏe lắm như gà rán cùng khoai tây chiên.
Ngu Chiếu Hàn cũng không thế giả vờ nữa, Thời Độ gắp cho món nào thì anh ăn món đó, thậm chí mấy người Tề Hiến đến tìm anh uống rượu cũng không từ chối.

Anh cũng không sợ say, lúc Dạ Phong rời đi anh cũng đã từng say rồi, anh biết bản thân mình sau khi say cũng chỉ ngoan ngoãn đi ngủ mà thôi.
Lục Hữu Sơn là người đầu tiên uống say, anh ôm cúp vô địch, lúc khóc lúc cười, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Tửu lượng của Giang Địch kém xa dáng người cậu ta.

Sau mấy chén xuống bụng liền nắm chặt lấy Phô Mai không buông, hai người Thạch Đầu cùng Tề Hiến hợp sức cũng không thể giải cứu được Phô Mai từ trong tay cậu.
Người đảm nhiệm vai trò ngoại giao của R.

H là lão Đàm có tửu lượng tốt nhất, nhưng anh cũng uống rất nhiều, sau khi say khướt liền không ngừng lải nhải với Ngu Chiếu Hàn: “Cậu còn thiếu anh một cái ôm…”
Thời Độ đẩy lão Đàm sang một bên cho tự ngốc một mình.
“Các anh em, tôi quyết định!” Lý Dược Hi uống đến đỏ cả mặt, dũng cảm quyết định giơ năm ngón tay: “Trận chung kết mỗi người phát 50 vạn tiền thưởng —— đôla Mỹ!”
Cuôi cùng Phô Mai cũng được Giang Địch buông ra, cả người mơ mơ mang màng bẻ ngón tay tính tỉ giá hối đoái: “50 vạn đôla Mỹ là bao nhiêu tệ……”
Tề Hiến cười đỡ lấy cậu, nói: “Đủ để em mua một căn nhà lớn ở hầu hết các thành phố.”
Ngu Chiếu Hàn ngồi ở trên sô pha, đầu dựa vào vai bạn trai, vô cùng thích ý mà nhìn bọn họ cười cười nháo nháo, thường thường hé miệng, ăn món mà Thời Độ đưa tới.
Mọi người nháo đến rạng sáng 3, 4 giờ, đến tận khi say mèm ngủ mất thì bữa tiệc mừng này mới kết thúc.
Phòng xép có ba cái phòng ngủ, trên sô pha của phòng khách cũng có thể ngủ được, bọn Phô Mai dứt khoát ngủ luôn ở đây.

Ngu Chiếu Hàn cố gắng chống lại men say cùng cơn buồn ngủ, ôm lấy cúp vô địch từ trong ngực của Lục Hữu Sơn: “Thời Độ, chúng ta về phòng.”
Thời Độ nghĩ phải chăm sóc con cá uống say nên không uống nhiều, trước sau vẫn duy trì tỉnh táo.


Cậu mặc áo khoác giúp Ngu Chiếu Hàn, kéo mũ của áo hoodie lên, sau đó dùng kiểu ôm gấu ôm Ngu Chiếu Hàn lên.
Mặt của Ngu Chiếu Hàn thuần thục vùi vào bả vai của Thời Độ, tràn đầy cảm giác an toàn, dù trên đường bị người khác nhìn thấy cũng không sao cả.
Ngu Chiếu Hàn ôm cúp vô địch, Thời Độ ôm anh, hai người một thân mùi rượu mà trở lại phòng.
Thời Độ đặt Ngu Chiếu Hàn lên giường, đứng dậy muốn đi phòng vệ sinh tắm một lượt thì bị Ngu Chiếu Hàn hai mắt vẫn còn đang mông lung vì buồn ngủ tóm được.
“Làm sao vậy?” Thời Độ hỏi, “Có phải là khát nước hay không?”
Ngu Chiếu Hàn nỗ lực mở to hai mắt, nói: “Thời Độ, hôm nay là ngày hoàng đạo chúng ta đoạt được quán quân……”
Nghe được bốn chữ ‘ngày hoàng đạo’ này, Thời Độ có loại dự cảm, đồ vật bị áp lực hồi lâu lập tức ngóc đầu dậy.

Cậu cúi đầu, dùng sức hôn đôi môi đầy mùi rượu của Ngu Chiếu Hàn một cái, “Anh còn giết bốn, Cá Cá trâu bò quá.”
Ngu Chiếu Hàn cũng hướng về phía cậu cười một chút: “Nhưng mà, anh buồn ngủ quá, chắc là anh sẽ ngủ mất.”
Thời Độ dỗ dành: “Tắm rửa xong ngủ tiếp, bằng không ngủ cũng không thoải mái.”
“Em giúp anh tắm đi, cảm ơn.” Ngu Chiếu Hàn gian nan mà nói.

Có một việc, anh nhất định phải nói cho Thời Độ trước khi ngủ mất: “Còn có, em… Đợi tí nữa đừng quên anh.”
Thời Độ: “……”
Hình như cậu đã hiểu vì sao đêm nay Ngu Chiếu Hàn vẫn luôn uống rượu.
“Anh cố ý chuốc say bản thân mình sao?”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Chờ ta say mèm rồi, anh sẽ không đau nữa.”
“…… Không cần đua như vậy, em đã có diệu kế có thể khiến anh không đau như vậy nữa.

Em đã sớm học xong rồi.” Thời Độ mạnh miệng nói, “Hơn nữa em cũng không muốn làm loại chuyện này lúc anh không có ý thức, đến lúc phục bàn cũng chỉ có một mình em.”
Ngu Chiếu Hàn mới không tin chuyện ma quỷ của Thời Độ.

Lần trước bọn họ thử nhiều lần như vậy, lần nào cũng đau.
“Tóm lại, em nhanh tận dụng cơ hội này để cho anh ngủ.

Về sau kỷ niệm đêm đầu tiên của chúng ta cũng chính là ngày kỷ niệm chúng ta đoạt giải quán quân.”
Thời Độ đã cứng nhưng vẫn còn chống đỡ: “Này…… Không tốt lắm đâu, ngượng ngùng lắm.

Không thì chọn ngày khác?”
Mí mắt Ngu Chiếu Hàn như nặng ngàn cân, anh đã sắp không thể kiên trì được nữa, buông lời nói tàn nhẫn: “Thời Độ, em đồng ý với anh được không, em mà không đồng ý thì anh nhắm mắt cũng không an tâm.”
“Được được được, em đồng ý với anh, anh ngủ rồi em sẽ làm anh.” Tâm tình Thời Độ đầy phức tạp mà đảm bảo với Ngu Chiếu Hàn, “Anh nhanh chóng ngủ đi, đừng cố gắng chống đỡ, ngoan nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận