Xoắn ốc
Ngày hôm đó tôi say bí tỉ, suốt cả buổi chiều chẳng làm được việc gì.
Tôi kiếm sống bằng nghề viết văn.Thực ra hôm đó tôi có việc cần hoàn thành gấp là viết chú thích cho các bức ảnh phong cảnh của một nhà nhiếp ảnh nữ quen biết. Nhưng đầu tôi đau ghê gớm, nên thật lòng tôi chẳng thể quan tâm đến những tấm ảnh chụp cảnh biển khơi dậy sóng của cô ấy. Tôi thích được cộng tác với những người đã tạo ra những tác phẩm mình yêu thích, nhưng đôi khi tôi có cảm giác rất lạ, như thể mình và họ đang nhìn thấu tâm can nhau, nhắc nhau về một lời hứa. Ước hẹn từ thưở xa xưa.
Nhưng hôm đó thì tôi chẳng hứa hẹn với ai điều gì, hay ít ra tôi vờ như thế. Suốt ngày hôm đó tôi chỉ cuộn mình trên giường nhìn ngắm bầu trời thu trong văn vắt. Trong suốt tới tận đáy. Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác giống như bị phản bội.
Đứa trẻ nhà hàng xóm đang tập đàn violon. Rất vụng về. Tiếng vĩ cầm rít lên rền rĩ, xuyên thủng bầu trời xanh, ngập tràn tâm trí tôi, khiến tôi muốn khóc. Cô bé chơi càng sai nốt, tạo ra những âm sắc càng tồi tệ thì tiếng đàn lại càng trở nên hòa hợp với cái màu xanh khác thường mà nhắm mắt tôi cũng nhìn rõ mồn một ấy.
Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng đàn, tưởng tượng hai hàng mi của người con gái tôi quen hiện lên trên nền trời xanh. Mỗi khi khó tìm từ, nàng thường không chỉ nói "nghĩa là " hay "ờ thì", mà nhất định sẽ nhắm mắt lại giây lát. Khi ấy, hàng mi viền quanh mí mắt trắng trẻo sẽ đột nhiên nhìn rõ từng sợi một, cặp long mày khẽ nhíu lại, cho ta cảm giác thật đặc biệt khi thấy rõ được toàn bộ tính cách của nàng, bao gồm cả sự bất an lẫn điềm tĩnh bên trong.
Khoảnh khắc hiểu được điều đó lúc nào cũng thật đáng sợ.
Mỗi lần như thế, ti tôi lại như ngừng đập. Bởi lẽ tôi biết rằng khi mình hiểu một cô gái nhiều chừng ấy thì chuyện của chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu. Và cụ thể với nàng, cái cách nàng nhắm mắt còn cảnh báo tôi nhiều hơn thế. Nàng cứ nhắm mắt, hoảng sợ, bấn loạn, cho đến khi tìm được đúng từ mình cần, và cuối cùng (thường thì cũng chỉ mất một, hai giây thôi), nàng sữ lại mở to mắt và sẽ lại trở lại là một người dễ hiểu. Nàng sẽ nói kiểu như "Em hiểu rồi, thật tuyệt."
Tôi nghĩ nàng thật đơn giản, nhưng không vì thế mà tôi ghét nàng. Sự giản đơn ấy chính là đức hạnh, dù nếu phân tích như vậy thì tôi có lẽ phải tự hổ thẹn về đức hạnh của bản thân mình.
Tối nay có hẹn với nàng, nhưng tôi lại thấy hơi ngại. Gần đây, lúc nào trông nàng cũng như đang có điều gì muốn nói.
"Chín giờ tối nay, ở cửa hàng mọi khi nhé". Nàng nói. Nhưng cửa hàng đó tám giờ đã đóng cửa. Nàng luôn làm tôi rối tinh lên.
Tôi gọi điện đến để từ chối cuộc hẹn, nhưng chỉ có tiếng máy trả lời tự động lặp đi lặp lại lời nhắn bằng một giọng ngọt ngào. Dạo này nếu không đi làm, nàng đi đâu và làm gì tôi hoàn toàn không hay biết.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải ra khỏi nhà.
Góc phố tối om, không có lấy một bóng người. Chỉ có ngọn gió thu độc diễn. Quả là một đêm buồn. Rẽ sang đường khác cũng chỉ có mỗi một thứ ánh trăng chiếu rọi. Trong không khí trong suốt, thời gian lắng đọng lại một cách kỳ dị. Ngọn gió mát lành thanh lọc tâm trí đang tràn ngập những ý nghĩ không lối thoát của tôi. Chúng quẩn quanh giữa các tòa cao ốc một cách buồn bã và tạo nên bóng tối.
Của hàng quả nhiên đã đóng cửa. Không thấy nàng đâu. Đó là một tiệm tạp hóa, chuyên bán đồ nhập khẩu, phía trước mặt là quán cà phê tường lắp kính.
Tôi vốn thích những thứ mà ranh giới giữa chúng dường như đang tan chảy ra như vậy. Đêm và ngày, nước xốt trên đĩa, đống đồ tạp hóa tràn sang cả quán cà phê. Đấy là ảnh hưởng của việc tôi yêu nàng. Nàng giống như trăng khuya, thứ ánh sáng trắng mờ gần như biến mất trong dải trời màu xanh lơ nhàn nhạt.
Tôi tiến lại gần, leo lên cầu thang trước lối vào cửa hàng, ghé mắt nhòm vào. Không thấy nàng bên trong.
Nhưng tồi tôi nghe thấy tiếng nàng gọi. Giọng nàng hơi nghèn nghẹt khiến tôi chợt thấy ngạc nhiên. Có cảm giác như nàng đang ở đâu đó trên thiên đường trông xuống dưới hạ giới gọi tôi vậy.
Tôi ngẩng đầu lên và thấy từ trong cửa hàng tối om, giữa đám bàn ghế trắng nổi bật, nàng đang gọi tôi qua tấm kính.
Nàng cười, đưa tay vẫy tôi, rồi từ phía trong mở cánh cửa kính dày nặng cho tôi bước vào.
"Làm sao mà em lại vào được thế?"
Tôi thắc mắc.
"Em hỏi mượn chìa khóa người phụ trách cửa hàng."
Nàng đáp. Bước vào trong cửa hàng, tôi thấy đồ đạc sắp xếp ngăn nắp như trong thư viện, tiếng giày và giọng nói cũng vang to khác thường. Không thể tưởng tượng đuojwc rằng cửa hàng này và nơi chúng tôi vẫn hẹn hò lại là một. Chúng tôi ngồi xuống bàn, đối diện với nhau giống như những vong hồn bị mắc kẹt lại từ ban ngày.
Nàng lấy nước ngọt từ trong tủ lạnh của cửa hàng, rót ra cốc bày sẵn ở bồn rửa.
"Em cứ tự tiện lấy đố của người ta như thế mà không làm sao à?"
Tôi hỏi.
"Không sao đâu, mấy thứ này em đã hỏi trước rồi mà."
Nàng trả lời từ phía bên kia quầy thu tiền.
"Không bật điện lên được hả em?"
Cảm thấy không thoải mái trong bóng tối đen như mực, tôi hỏi.
"Không được đâu anh. Những khác hàng khác lại kéo vào mất."
"Thế thì cuứ ngồi mãi ở đây trong bóng tối ư?"
"Anh không thấy vui hay sao?"
Nàng đáp, rồi thành thạo như một cô phục vụ bàn đích thực, đặt hai cốc nước ngọt lên khay mang đến chỗ tôi.
"Không có bia sao?"
"Anh chẳng đã say khướt rồi còn gì."
"Sao em biết?"
Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Anh đã nói với em à?"
"Anh để lại tin nhắn trên điện thoại cho em còn gì?"
Nàng cười khúc khích, tôi thấy yên tâm hẳn.
"Tối muộn rồi, nên có uống them cũng chẳng sao đâu."
"Thôi được."
Nàng nói, rồi ra tủ lạnh lấy bia cho tôi.
Dường như có điều gì đấy không bình thường. Nàng mỉm cười nhiều hơn, tiếng giày giống như đang rời đi thật xa khiến tôi hơi căng thẳng. Và dự cảm về một điều không hay.
Hơn nữa, bia uống trong bóng đêm chẳng ngon chút nào. Giống y như như ngồi uống ở Bắc Cực với ánh sáng vàng lờ mờ dưới vòm trời lạnh lẽo. Lượng cồn vẫn còn trong cơ thể cộng them bóng tối mờ mờ như ở trên cung trăng khiến tôi ngay lập tức say trở lại.
"Tuần say em sẽ tham gia một khóa học."
Nàng bảo.
"Gì cơ?"
Tôi nói.
"Trong đám bạn của em có một đứa đang gặp rất nhiều chuyện buồn, con bé ấy đã tìm ra khóa học này, nhưng rồi lại thấy khoá học hơi cực đoan một chút nên rủ em đi cùng."
"Cực đoan à?"
"Thì phải xóa sạch mọi thứ trong đầu mình. Không phải là phát triển năng lực nghe thấu hay là thiền định gì đâu, mà là quay đầu về trạng thái bằng không để có thể làm lại từ đầu. Nếu như vậy, phải quên đi rất nhiều thứ. Người ta bảo bạn em là hầu hết những suy nghĩ và kỷ niệm đang chất chồng trong tâm trí chúng ta là những thứ không mấy cần thiết. THú vị đấy chứ, anh nhỉ?"
"Chẳng thú vị chút nào. Ai mà biết được cái gì là cần thiết hay khôgn chứ?"
"Chuyện đấy thì đành phải đánh cược thôi. Thậm chí có khi người ta còn quên sạch sành sanh những thứ mình vẫn cho quan trọng, những thứ mình không muốn quên."
"Như những thứ đang ám ảnh em à?"
"Không hẳn vậy. Bạn em bị trầm cảm vì cú sốc sau ly hôn nên muốn dự khóa học này để quên chuyện đó đi. Đó là chuyện nó muốn quên. Nhưng em cá là nó không thể quên được đâu."
"Em đừng có đi nữa."
Tôi nói.
"Nhưng mà, em không thể để nó đi một mình được, em đã nói với nó là sẽ đi mất rồi."
Nàng bảo.
"Với lại, em cũng hơi hứng thú với chuyện này. Em cũng muốn biết nó thế nào. Nếu không đi thì làm sao biết được nó có tốt hay không?"
"Không được đâu. Chẳng có gì thú vị cả. ANh không tin những nơi như thế. Rm chẳng có lý do gì để quên tất cả mọi thứ, đúng không nào?"
"Em không được phép quên sao? Kể cả những chuyện mình không thích nữa?"
"Những chuyện đó em tự mình quyết định được mà. Ít nhất thì em cũng phải chọn xem nên quên cái gì chứ?"
"Chẳng sao đâu, nghĩa là…"
Nàng nhắm mắt, lựa chọn từ ngữ phù hợp rồi mở mắt ra và nói.
"Đúng rồi, ít ra thì em cũng sẽ không quên anh đâu."
"Làm sao mà em biết đượ chứ?"
"EM biết mà, không sao đâu anh."
Nàng vừa nói vừa mỉm cười. Nhưng tôi biết rõ sâu thẳm tận đáy tim nàng có một người khác nữa đang cảm thấy bất an. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng người đó.
"Em muốn quên chính bản thân em, cái người đang muốn quên hết tất cả mọi chuyện về anh."
Điều đó nghe róng riết đến nỗi tôi từ bỏ ý định thuyết phục nàng.
"Có khi em quên sạch chuyện giữa hai chúng mình từ trước đến giờ cũng nên/"
Tôi cười.
"Quên hết chuyện của một nghìn năm nay á?"
Nàng cũng cười. Khi nàng nói như vậy, niềm vui trong giọng nói sâu lắng của nàng khiến tôi trong một khoảnh khắc đã nghĩ điều đó là sự thật. Tôi gần như đã tin rằng chúng tôi đã yêu nhau được một nghìn năm rồi.
"Cả những việc xảy ra khi mình đi du lịch lần đầu tiên à?"
"Lúc đó em chỉ khoảng mười chin chứ mấy."
"Đúng rồi, mình nghỉ tại nhà trọ kiểu Nhật, còn bị bà hầu phòng đáng ghét nói là ‘Vợ ông trẻ quá đi mất’ nữa chứ."
"Mặc dù tuổi chúng mình có chênh nhau là mấy đâu."
"Ôi, anh trông già trước tuổi mà lại… Phòng ngủ rộng thênh thang, trần nhà tối om làm em sợ chết đi được."
"Nhưng buổi tối khi mình ra ngoài sân lại được thấy trời sao rất đẹp."
"Và vì khi ấy là mùa hè nên có mùi cỏ rất thơm."
"Em hồi ấy để tóc ngắn."
"Rồi mình trả đệm ra nằm ngủ."
"Ừ."
"Anh lại còn kể chuyện ma, làm cho em sợ đến mức không dám đi đến suối nước nóng một mình."
"Hai đứa mình chẳng cùng đi còn gì?"
"Chúng mình còn ôm nhau ở bồn tắm ngoài trời."
"Ờ, cứ như mình đang ở giữa rừng rậm nhiệt đới ấy."
"Những ngôi sao đẹp thật… em thấy nhớ quá đi mất."
"À này, có lẽ giống như là cái chết cũng nên."
"Cái gì cơ?"
"Thì việc quên hết mọi thứ chứ còn gì?"
"Anh thôi đi, làm em buồn bây giờ."
"Điều này có lẽ gần giống như chuyện viết trong cuốn 'Bay qua tổ chim cúc cu' 1 em ạ."
"Phẫu thuật thùy não ư? Em nghĩ không phải thế đâu."
Nàng nhắm mắt lại.
"Nhưng, chắc là em sẽ quên hết những gì không cần thiết."
"Như anh chẳng hạn?"
"… Ờ, nhưng mà cái gì là không cần thiết nhỉ, em cũng chẳng biết nữa."
"Hay mình ra ngoài đi, ở đây yên tĩnh quá, làm anh thấy căng thẳng thế nào ấy."
"Ừ, có lẽ nhưng tiếng vang ở đây khiến anh cảm thấy kiểu như đang nói điều gì đó rất hệ trọng đúng không? Đợi em một lát. Em muốn kiểm tra cửa hàng."
Chúng tôi nhìn một vòng xung quanh cửa hàng. Trên kệ bày hàng, những món đồ ngoại quốc được xếp ngay ngắn. Mỗi chiếc cốc chồng lên nhau đang phát sáng giống như lăng kính hình trụ đều mang một giá trị khác với ban ngày.
Hai chúng tôi rời cửa hàng, khóa cửa cẩn thận như đang rời khỏi căn phòng của chính mình rồi bước ra ngoài, bỗng chốc có cảm giác như thời gian cũng bắt đầu chuyển động cùng với ngọn gió đêm đang thổi tới.
"Hay mình đi uống them chút gì đi em?"
"Cũng được anh ạ."
Tự nhiên tôi thấy tâm trạng nhẽ nhõm hơn.
"Em chỉ cần tìm thấy bất cứ điều gì về anh là sẽ nhớ ra anh ngay."
Vừa rảo bước, nàng vừa bất chợt bảo tôi.
"Giả dụ như em có quên hết đi chăng nữa…"
"Quên hết mọi thứ?"
"… thì mình đã cũng nhau ngắm nhìn rất nhiều thứ, nếm thử rất nhiều món ăn, nên hình bóng anh phản chiếu trên mọi cảnh vật trên thế gian này. Trên em bé mới sinh mình vừa đi ngang qua. Trên hoa văn sống động trên chiếc đĩa trong suốt bày món sashimi cá nóc. Pháo hoa trên nền trời mùa hạ. Mặt trăng bị mây che khuất trên biển đêm. Khi em nói xin lỗi lúc lỡ giẩm phải chân ai đó dưới gầm bàn. Khi em cảm ơn người khác tốt bụng nhặt hộ món đồ mình đánh rơi. Khi nhìn thấy cụ già lẩy bẩy bước đi và tự hỏi liệu ông ấy còn sống được bao lâu nữa. Những con chó, con mèo trên đường phố. Quang cảnh nhìn từ trên cao. Khi bước xuống tàu điện ngầm, đón ngọn gió ấm áp phả và mặt mình, Khi điện thoại reo vào lúc nửa đêm. Ngay cả khi em thích một ai đó khác, em cũng sẽ luôn thấy hình bóng anh trên đường vòng cung long mày của họ"
"Ý em là mọi thứ hiện hữu trên Trái Đất này đều khiến em nhớ tới anh chứ gì?"
"Không."
Nàng lại nhắm mắt, rồi mở ra, hướng đôi mắt sáng trong như pha lê nhìn thẳng vào tôi.
"Không phải mọi thứ, chỉ những thứ có trong trái time m thôi."
"Vậy sao? Đó là tình yêu của em ư?"
Tôi hỏi, hơi bất ngờ.
Chính khoảnh khắc đó tôi đã thấy một luồng sáng lóe lên và tách ra làm đôi. Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn như tiếng sét. Trong giây lát, tôi không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Tôi cảm thấy âm thanh và anh sáng phá vỡ đôi chút cảm giác xa cách. Phía trên tòa nhà có thể nhìn thấy từ góc đường bên kia bỗng chói sáng, lửa bốc lên đột ngột cùng với âm thanh sắc nhọn, những mảnh kính vỡ như tỏng đoạn phim quay chậm bay lả tả trong bóng đêm.
Chỉ vài giây sau đó, người người thức giấc từ mọi ngóc ngách đổ xô ra đường. Khung cảnh náo loạn. Từ đằng xa, tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu hỏa đang tiến lại mỗi lúc một gần hơn.
"Chắc hẳn là bom nổ đấy!"
Tôi phấn khích kêu lên.
"CHỉ có chúng mình nhìn thấy thôi. Chắc không ai bị thương đâu nhỉ."
"Làm gì có ai. Tòa nhà đó tối om. Cũng chẳng có người qua lại. Lại là trò đùa tai ác của ai đấy mà."
"Nếu vậy thì may quá. Đẹp thật anh nhỉ, nói ra thì nghe có vẻ không hợp với hoàn cảnh nhưng em thấy trông giống như pháo hoa ấy."
Nàng vẫn còn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vừa quan sát khuôn mặt trông nghiêng của nàng, tôi vừa nghĩ ngợi.
Tình yêu của anh có hơi khác với tình yêu của em.
Ý anh là khi em nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc ấy, cả trung tâm của vũ trụ đều tập hợp vào em.
Và dáng em trở nên bé nhỏ vô cùng trong sự bao la đang trả ra vô hạn phía sau em. Em trở thành trung tâm mà từ đó vạn vật trải rộng với tốc độ chóng mặt, nhấn chìm tất cả quá khứ của anh. Những chuyện chuyện từ trước khi anh sinh ra. Những điều anh đã viết. Những cảnh tượng anh từng nhìn ngắm từ trước tới giờ. Những chòm sao. Những khoảng không vũ trụ tối thẫm mà từ đó có thể ngắm nhìn địa cầu xanh lơ xa tít tắp.
Rồi em mở mắt ra, và tất cả những thứ đó biến mất. Liệu em có thể suy ngẫm thêm một lần nữa được không nhỉ, anh tự nhủ.
Cách suy nghĩ của hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau, nhưng chúng tôi là đôi trai gái của thời nguyên thủy. Là nguyên mẫu của tình yêu giữa Adam và Eva. Mọi người con gái đều có những cố tật như thế và mọi người con trai đều có những phút giây đắm nhìn trong chúng. Như chuỗi xoắn ốc kéo dài bất tận sao chép lẫn nhau.
Như chuổi ADN. Như vũ trụ bao la rộng lớn.
Khi đó, thật kỳ lạ, nàng nhìn tôi và cười, và nói như đang trả lời tôi.
"Ôi, đẹp quá đi mất! Suốt đời này em sẽ không bao giờ quên."