Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương


Lời nói của Mạnh Duy Nhất khiến Phương Việt ngẩn người.

Cậu nhìn bức tranh, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu dữ dội, thậm chí còn sinh ra ảo giác ngửi thấy một mùi đặc thù của lửa.

"Tại sao lại nói như vậy?"
Cậu né tránh tầm mắt của Mạnh Duy Nhất, không kiềm chế được mà lùi về sau hai bước, không muốn nhìn thấy người đang bị lửa vây lấy trong bức tranh nữa.

Không biết vì sao cậu vô cùng để ý đến câu nói "Linh hồn bẩn thỉu cần ngọn lửa gột sạch" mang vẻ rất tàn nhẫn này.

"...Vào thời trung cổ, tòa thánh sẽ thiêu chết những 'kẻ dị đoan' đi ngược với giáo lý*"
Dường như Mạnh Duy Nhất đã phát hiện nỗi sợ mà cậu cố giấu đi, cho nên lên tiếng giải thích.

Câu bổ sung này của hắn cũng không khiến tâm trạng của Phương Việt tốt hơn bao nhiêu, nhưng cậu lại sợ phản ứng theo bản năng của mình sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của một họa sĩ nên bèn do dự mở miệng khen ngợi:
"Vẽ rất đẹp, phản ứng của nhân vật bên trong bức tranh rất chân thực, khiến cho tôi có cảm giác mình cũng đã trải qua chuyện này."
Mạnh Duy Nhất lắc đầu rồi nói: "Cậu không thích."
Phương Việt: "......"
Bị nhìn thấu rồi.

"Vậy thì không nhìn nó nữa."
Mạnh Duy Nhất hời hợt đáp lại, thế nhưng hành động kế tiếp của hắn rõ ràng không hề bình thản giống như ngữ điệu của mình chút nào.

Hắn lấy ra một chiếc bật lửa không rõ từ đâu, ngón tay ấn nhẹ lên công tắc, sau đó tiến lên một bước rồi giơ tay ra muốn đốt bức tranh sơn dầu kia của mình, dáng vẻ rất tùy tiện.

"Ơ! Cậu làm gì đó..."
Phương Việt nhanh tay nhanh mắt gỡ tay Mạnh Duy Nhất ra khiến chiếc bật lửa rơi xuống đất, văng ra xa hai mét.

Thiên tài hội họa cũng dễ nóng nảy quá rồi!
Người xem tranh chỉ mới không thưởng thức được thôi mà đã trực tiếp đốt luôn bức vẽ có kỹ thuật cao như vậy.

Hơn nữa bây giờ bọn cậu vẫn đang ở trong triển lãm, cho dù Mạnh Duy Nhất có là ông chủ thì hành động này vẫn rất vi phạm luật lệ đúng không?
Quan trọng là ngoài cửa trung tâm có máy kiểm tra an ninh, cậu ấy mang bật lửa vào kiểu gì nhỉ?
Phương Việt:......!
Suy nghĩ trăm ngàn lần xong, cuối cùng cậu vẫn e dè gỡ bàn tay đang nắm chặt kia ra, cẩn thận xoa nắn nó hai lần.

Da dẻ Mạnh Duy Nhất rất trắng, cậu vừa mới nắn hai cái mà đã để lại một vết đỏ trên tay người ta.

"Thứ cậu không thích thì không cần thiết phải tồn tại." - Mạnh Duy Nhất không rút tay mình ra, hơi rũ mắt nhìn Phương Việt rồi ung dung "bày tỏ".

Chí ít thì Phương Việt cũng coi những lời này là lời "tỏ tình", cậu thậm chí còn nhận ra vài phần ngọt ngào trong đó, kỳ lạ cảm thấy vui vẻ như mở cờ trong bụng.

"...Đây là tâm huyết của cậu, hơn nữa bây giờ chúng ta đang ở triển lãm, việc làm này của cậu sẽ thành chuyện lớn đó." - Cậu dở khóc dở cười nói - "Hơn nữa tôi rất thích, thật đó."
Vì để tăng thêm độ tin cậy, cậu còn gật đầu một cái.

Sau khi nói xong những lời trái với cảm nhận xong, Phương Việt không muốn tiếp tục truy cứu vì sao hắn lại tránh được máy kiểm tra an ninh để "làm xằng làm bậy" được nữa.


Cậu kéo tay của đối phương rồi mau chóng rời khỏi bức vẽ thứ hai, tiếp tục đi vào bên trong.

Một gian hành lang này không giống với bên ngoài cho lắm, dài khoảng bốn đến năm mét, đại khái được treo lên năm bức tranh.

Đi đến bức tranh thứ ba, dây thần linh của Phương Việt cuối cùng cũng được buông lỏng.

Xem ra phong cách của Mạnh Duy Nhất cũng tương đối đa dạng.

Bức tranh này có chút khác biệt so với hai bức mang phong cách u tối và hung tàn trước đó.

Màu chủ đạo của nó là một màu vàng ấm áp, nội dung miêu tả cảnh tượng một đoàn người trẻ tuổi mặc đồ giống kỵ sĩ đang giơ vũ khí chống lại một nhóm người khác.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó, người ta có thể cảm thấy sức mạnh dữ dội và lời khích lệ ý chí chiến đấu tràn trề.

Phương Việt chau mày, ngàn lần cũng không nghĩ tới Mạnh Duy Nhất cũng có thể vẽ ra hình ảnh khiến người khác sôi sục nhiệt huyết chứ không phải thấy lạnh sống lưng như thế này.

Cậu không lên tiếng mà lẳng lặng ngắm nhìn nó vài phút.

Chỉ cần ngó lơ Mạnh Duy Nhất đang nhìn cậu chăm chú thì chuyến tự trải nghiệm buổi triển lãm này có thể nói là rất tốt.

Người kỵ sĩ ở trung tâm bức tranh giống như là nhân vật chính.

Trên mặt cậu ta chỉ có ánh mặt trời và một vẻ kiên nghị vững vàng, tư thế cầm kiếm đẹp trai lại anh tuấn, ngay cả những sợi tóc màu nâu đậm đang bay lất phất cũng mang vẻ phóng khoáng không nói lên lời.

Những người khác rõ ràng không được tô đậm như cậu ta, mặc dù nhìn họ vẫn hùng dũng can đảm thế nhưng đều trở thành nhân vật làm nền.

Bức tranh thứ tư lại là một phong cách khác.

Một màu xanh dương nhanh chóng đập vào mắt Phương Việt, ngoại trừ một chiếc bánh xe khổng lồ trên mặt biển, toàn bộ khung cảnh còn lại đều bị nước biển lấp đầy, mang một vẻ vô cùng sạch sẽ và dễ chịu.

Khi phác họa mặt biển trong tranh sẽ rất khó để người ta cảm thấy chân thật và phong phú, nhưng Mạnh Duy Nhất có thể vẽ ra được.

Thế nhưng Phương Việt là kiểu người không có tế bào nghệ thuật, cho nên không nói ra mấy lời nhận xét ở mức chuyên gia được.

Ngoại trừ cảm thấy nó rất đẹp ra thì không còn có ý kiến gì khác.

Nhưng dường như cậu phát hiện ra một ưu điểm rất nổi bật của Mạnh Duy Nhất.

Đó chính là hắn luôn có thể vẽ cực ít nét nhưng vẫn khiến bức tranh sống động lạ thường, khiến người xem như lọt vào khung hình, có cảm giác mình đang tự trải nghiệm từ không gian hai chiều xuyên vào không gian bốn chiều.

Buổi chiều khi Phương Việt xem qua thì đã có cảm giác những bức họa của đối phương rất tuyệt, thế nhưng chúng chưa khiến cậu rung động đến mức này.

Có lẽ là dạo này kỹ thuật của Mạnh Duy Nhất tiến bộ lên.


Tiếc là hắn không định công bố những bức vẽ ở hành lang này ra, nếu không chúng chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều lời bàn luận.

Bức vẽ cuối cùng lại có chút bình thường không có gì lạ so với những bức tranh vô cùng đặc biệt khác ở trong đây.

Trong hình có chàng trai trẻ tuổi mang vẻ học thức người London đang ngồi bên cửa sổ để ngắm nhìn trang viên bên ngoài.

Trên bàn cậu có một con mèo lông trắng ngà đang nằm ngửa bụng, bộ dáng lăn lộn làm nũng vô cùng dễ thương.

Thân thể chàng trai này hình như có chút yếu ớt, da tái nhợt, những ngón tay đang vịn lên cửa sổ vừa nhỏ vừa rất mềm mại.

Rõ ràng không được miêu tả cụ thể gương mặt, nhưng lại có thể khiến người ta nhìn ra cậu ta đang hướng về thế giới bên ngoài kia.

Nhưng cái gọi là "bình thường không có gì lạ" cũng chỉ là so sánh với những tác phẩm khác của Mạnh Duy Nhất mà thôi.

Nếu bức tranh này được công bố ra ngoài thì cũng là một kiệt tác hiếm có.

Vốn dĩ Phương Việt tới đây với mục đích hẹn hò cùng người ta, nhưng đến rồi mới phát hiện mình thu hoạch được rất nhiều.

Những bức tranh ấy chạm đến lòng cậu, nghệ thuật chân chính thật sự có thể làm cho lòng người cảm động.

Trong lòng cậu chỉ có thể cảm thán nhiều lần, Mạnh Duy Nhất đúng là thiên tài ngàn năm có một, danh xứng với thực của giới mỹ thuật.

"Cậu thật là giỏi."
Cuối cùng cậu không nhịn được mà chớp mắt ca ngợi đối phương.

Mạnh Duy Nhất cười một tiếng, nhéo tay Phương Việt, tự nhiên đón nhận lời khen ngợi này.

Khi đi ra ngoài trung tâm nghệ thuật thì đã tối rồi.

Vốn dĩ còn muốn cùng đi ăn một bữa, nhưng nhóm làm đề tài sáng tạo khởi nghiệp của cậu đang điên cuồng liên tục gọi đến, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi trước.

Lái xe của Mạnh Duy Nhất đưa bọn cậu về trường học.

Phương Việt vừa mới mở cửa xe định đi xuống, Mạnh Duy Nhất đột nhiên gọi cậu lại.

Phương Việt dùng tốc độ ánh sáng mà quay đầu lại, cho rằng đối phương muốn ôm tạm biệt.

"Bên cạnh trường học có mở một chỗ chơi Counter Strike thực tế, thứ năm tuần này có rảnh không? Nếu như cậu muốn đi, chúng ta có thể cùng đi..." - Hắn chậm rãi nói với cậu - "Cậu có thể rủ bạn cùng phòng."
"Có rảnh."
Phương Việt dứt khoát và kiên quyết gật đầu, kể cả không rảnh cậu cũng sẽ biến nó thành rảnh.


Chơi CS thực tế là trò cậu chưa từng thử qua, thậm chí còn chưa chơi qua bản điện tử trên mạng, trong lòng không khỏi có chút tò mò và mong đợi.

Huống chi thứ năm cậu vốn dĩ không có tiết.

"Ừ, trở về đi.

Ăn nhiều cơm vào nhé."
Mạnh Duy Nhất cười dịu dàng, xoa tóc Phương Việt.

Cậu hết sức hoài nghi có phải Mạnh Duy Nhất coi cậu là con cún rồi hay hông, thường xuyên vuốt cái đầu cún của cậu.

Rõ ràng hắn là đàn em, nhưng lại luôn bày ra vẻ say mê "cưng chiều" của một người đàn anh.

Nhưng mà loại cảm giác này trái lại cũng không xấu lắm.

Cậu không phải kiểu đàn anh đi theo chủ nghĩa phải phân cấp bậc tuổi tác rõ ràng với đàn em.

Phương Việt gật đầu đáp ứng, lên hẹn cho hành trình ngày kia xong thì cả hai tách nhau ra.

Buổi tối sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ trong nhóm, tắm rửa xong xuôi bèn lấy cuốn sách thần thoại đã mấy ngày không mở ra để tập trung đọc một chút.

Cậu vừa dùng khăn ướt lau khô tóc, vừa chuẩn bị toàn bộ công cụ hỗ trợ dịch, thậm chí còn mở một chiếc máy vi tính cá nhân để bất cứ lúc nào cũng có thể ghi chép lại.

Căn cứ theo dự tính ban đầu của cậu, đó là nhất định phải đọc hiểu những gì mọi người thảo luận trên diễn đàn, cậu nghiêm túc lật lại trang sách mà mình mới đọc xong lần trước.

"...!
Khoảnh khắc cuối cùng khi vực sâu đóng lại, một con Dạ Oanh phá dòng chảy đặc quánh mà bay ra.

Mấy trăm năm sau đó, mọi chuyện trên nhân gian đều do con chim dưới vực sâu này sản sinh.

...!
Trong năm mươi năm, con chim đầu tiên ấy đã tạo ra vô số Dạ Oanh.

Chim non ăn thịt uống máu, kí sinh trong thân xác con người, vét hết máu của con người trước khi họ tử vong, sau khi người và chim hợp làm một thể, chim chết thì người chết theo."
Phương Việt thở ra một hơi dài, ngón tay lật sách có chút không linh hoạt.

Cậu hông kiềm chế được mà nhớ tới con Dạ Oanh mà mấy tối nay cậu đều nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.

Cũng may con chim kia ồn ào thì ồn ào đấy, nhưng vẫn khá dễ thương, không phải thuần túy là ma quỷ giống như trong sách viết ra.

"...!
Trong nhà thờ, có một vị thần tử mang theo đống thi thể đến tòa thánh.

Không ngờ rằng trong nội bộ tòa thánh lại có người bị Dạ Oanh kí sinh.

...!
Thần tử bị bắt, vài ngày sau sẽ bị trừng phạt bằng cách thiêu sống trước toàn bộ dân chúng.

Không ngờ trên trời lại đổ mưa đen, hỏa hoạn nhưng lại càng ngày càng nghiêm trọng.


Hầu như không có ai may mắn thoát được."
Phương Việt sửng sốt.

Lối văn phong tự sự của quyển sách này trước giờ rất khách quan và lạnh nhạt, không hề nghiêng về một cảm xúc nào hết, từng câu đều được viết đơn giản và sơ lược nhưng luôn có thể chạm đến nội tâm của cậu.

Đọc đoạn này xong, cả người cậu không thấy tốt chút nào.

Mặc dù tác giả không nói rõ, nhưng đọc từ những chi tiết ra thì vị thần tử này nhất định không thể nào là hung thủ.

Không chỉ vậy, một câu miêu tả đằng sau còn khiến cậu liên tưởng đến bức vẽ thứ hai ở buổi triển lãm xế chiều hôm nay.

Vừa nhìn thấy câu này, trong đầu cậu tức thì hiện ra hình ảnh.

Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra các nhân viên tòa thánh đang giãy giụa và thống khổ như thế nào.

"Hầu như không có ai may mắn thoát được", điều này thật sự là một bi kịch.

Tâm trạng của Phương Việt không thể khống chế mà trở nên nặng nề.

Hôm nay cậu không đọc nổi.

Trong lòng bực bội, ức chế dị thường.

Đúng lúc cũng không còn sớm nữa, Phương Việt rửa mặt xong rồi lên giường.

Trước khi đi ngủ, cậu còn xem mấy video hài hước mà cậu hiếm khi xem để thả lỏng tâm trạng, sau đó chúc ngủ ngon Mạnh Duy Nhất rồi chìm vào giấc ngủ.

Cậu quên khép lại cuốn sách thần thoại đang để trên bàn.

Buổi tối bạn cùng phòng đi về từ phòng tự học mở cửa ra, mang theo một cơn gió nhẹ thổi lên sách khiến nó lật sang trang tiếp theo, nội dung trên đó được hiện ra:
"...!
Trận mưa đen rơi xuống triền miên ba ngày, nước mưa khác thường, đen thui lại sền sệt.

Người có ý niệm tà ác, người ngu muội dốt nát, người đòi hỏi tham lam, người làm xằng làm bậy, bị mưa xối lên sẽ gặp yêu ma quỷ quái.

Chỉ có những người một lòng hướng thiện, người sáng suốt minh mẫn, người hồn nhiên lương thiện, người rõ ràng phải trái, người sống thật với bản tính sẽ tiếp tục xây dựng nền văn minh.

Đời sau gọi cơn mưa này, là lời phán xử của thần..."
Thế nhưng Phương Việt đã ngủ thì không có cách nào đọc được.

Không có Dạ Oanh ở bên ngoài hót chiêm chiếp suốt đêm, cậu đã sớm yên ổn tiến vào mộng đẹp.

Đèn trong phòng được tắt đi, trang sách ấy ẩn mình trong bóng tối, lẳng lặng chờ đợi một cơ hội được người khác nhìn thấy.

__________________________
*Giáo lý là lý thuyết, lý lẽ của một đạo, một tôn giáo được ghi trong sách gọi là sách Giáo lý.

*Trò chơi Counter Strike(CS) thực tế: CS là một loại game bắn súng hành động trên mobile và PC, ở đây tác giả nhắc đến hoạt động mô phỏng theo trò chơi ngoài đời thực.

Người chơi sẽ được trang bị đồ đạc, quần áo giống như trong game..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận