Thần Lộ

Bích Thủy các, Thánh Hồ

Thân ảnh Cơ Nguyệt hạ xuống, vết thương trên lưng truyền đến từng đợt đau đớn kích thích thần kinh khiến cho khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch. Hít Một ngụm khí lạnh, Cơ Nguyệt rít qua kẽ răng, gằn từng chữ một:

- Lăng Sơn, ngươi được lắm, ta xem thường ngươi, nhưng chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu. aaaaaaa

- Các chủ, ngài sao vậy?

Cơ Ngưng Tuyết nghe thấy tiếng rít của Cơ Nguyệt mà nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nàng.

- Không sao, chỉ là chút độc tố kích thích thần kinh thôi. Ngưng Tuyết, ta cần bế quan 1 đoạn thời gian, trong thời gian này ngươi thay ta làm chủ.

Dứt lời, Cơ Nguyệt thả mình vào Thánh Hồ, thân hình xinh đẹp dần chìm vào lòng hồ.

- Vâng, Các chủ.

Cơ Ngưng Tuyết khom người nói khẽ

Thăng Long Thành, Hoàng cung Thiên Đấu, thư phòng


- Đánh hay lắm, hahaha, đánh tốt lắm...

Hạo Thiên cười lớn, đã lâu lắm rồi hắn mới nghe được tin tức tốt như vậy.

Cái bóng của Hạo Thiên nhuyễn động một trận rồi phát ra tiếng nói

- Bệ Hạ, lần này là cả 2 vị các chủ đều chịu thương, thế lực của Hắc Dạ các bắt đầu thu lại. Không bằng nhân cơ hội này chúng ta...

Hạo Thiên lập tức ngưng cười, khuôn mặt chuyển thành ngưng trọng

- Ảnh, ngươi cũng không phải không biết tình hình hiện tại của Thiên Đấu. Phụ hoàng đột nhiên mất tích, nghi ngờ là đã gặp chuyện chẳng lành. Ta đăng cơ, là đạp lên sinh mạng của đệ đệ mà thượng vị. Thiên Đấu chỉ còn cái xác ngoài. Dùng uy hiếp chút a miêu a cẩu ngược lại là không sao, nhưng nếu thật sự đánh lên sẽ không chịu nổi 1 kích. Lão tổ bế tử quan, không đột phá thề không ra ngoài, ta thật sự gánh không nổi Thiên Đấu.

Ảnh im lặng, hắn biết những gì mà Hạo Thiên nói, nhưng nếu bỏ cơ hội này, Thiên Đấu thật sự xong. Lăng Sơn mặt ngoài thì không quan tâm, nhưng nếu có cơ hội sẽ lập tức lao đến đánh cho Thiên Đấu 1 kích chí mạng.

Im lặng duy trì chốc lát, Hạo Thiên lại lên tiếng

- Ảnh, ngươi theo ta đã bao lâu?

- Năm năm rồi,bệ hạ.

- Ta cần ngươi làm 1 việc

.....

Dừng lại một chút, Hạo Thiên truyền âm.

- Đi tìm Hạo Nhật, tiếp cận hắn, dạy dỗ hắn, để hắn trở thành hi vọng của Thiên Đấu. Hắn còn trẻ, có thiên phú, Thiên Đấu sau này do hắn gánh. Tất cả ta có thể làm là cố gắng giữ lại cái giang sơn không trọn vẹn này đẻ hắn đến gánh thôi.

- Bệ hạ, ngài quyết định sao?

Ảnh đồng dạng truyền âm trả lời.

- Đi đi, Thiên Đấu cần hắn, ta mệt rồi...

Ảnh im lặng, cái bóng của Hạo Thiên in trên tường hơi chút nhuyễn động rồi lại trở lại bình thường. Hạo Thiên biết Ảnh đã đi. Ảnh là người hắn tin tưởng nhất, vừa là thầy vừa là bạn. Giao Hạo Nhật vào tay Ảnh, hắn yên tâm.


Hắn biết Hạo Nhật còn sống, cũng không tìm giết mà nghĩ cách che chở, bảo vệ. Dù sao hắn không hi vọng đệ đệ mình đoạn tuyệt hương hỏa. Giết Hạo Vân chỉ là bất đắc dĩ, hắn không muốn giết cả Hạo Nhật. Hôm đó tên sát thủ kia ra tay, Ảnh sẽ lập tức mang Hạo Nhật đi. " Tự cổ vô tình đế vương gia", chỉ là bất đắc dĩ, không ai không muốn gia đình hòa thuận cả.

Hạo Thiên khe khẽ thở dài, ngả lưng tựa long vị

- Hi vọng hắn không trách ta....

Hắc Ám sâm lâm ngoại vi

Một thân ảnh nhỏ bé đang chật vật né tránh những đòn tấn công của một con yêu thú 8 chân, thân hình đen kịt, mọc đầy lông lá. Nếu Lăng Dạ ở dây thì có lẽ có thể nhận ra đây là Hạo Nhật, đứa bé mà hắn đã tha cho ở Bình Tây vương phủ. Mỗi lần con yêu thú tấn công, 8 chiếc chân sắc bén như lợi kiếm sẽ để lại những vết thương trên thân thể nhỏ bé ấy. Con yêu thú ngừng tấn công, thân ảnh cũng ngừng lại, nửa quỳ trên mặt đất. Thanh trường kiếm trong tay bây giờ chỉ còn 1 nửa, bên trên còn dính chất lỏng màu xanh đang tiếp tục ăn mòn thân kiếm.

- khụ khụ, oa

Hạo Nhật phun ra 1 ngụm máu. tầm mắt trở nên mơ hồ. Từ khi hắn bỏ trốn khỏi Nham Thạch Thành, hắn không biết mình nên đi về đâu nữa. Cả vương phủ bị đồ sát chỉ còn bản thân được thả, hắn chỉ biết được tìm kẻ thù thông qua 1 cái tên. Đi đi, hắn đi đến Hăc Ám sâm lâm. Hăn nghĩ muốn lực lượng, muốn đột phá, muốn báo thù. Rồi hắn xông vào sâm lâm, tìm kiếm những trận chiến hi vọng kích thich được tiềm lực bản thân mà đột phá. Qua mấy ngày, hắn rất may mắn chỉ gặp những yêu thú nhỏ yếu, dễ dàng bị hắn giết chết. Thế là hắn lại xâm nhập sâu hơn, và có tình cảnh như bây giờ. Con yêu thú 8 chân chính là yêu thú đặc biệt hiếm ở khu vực này, nhưng hết lần này đến lần khác để Hạo Nhật gặp được.

Hắc Quả Phụ

Loại yêu thú đỉnh cao cấp 2, am hiểu trói buộc, kịch độc, mê huyễn thần kinh. Yêu thích săn bắt những loài nhỏ yếu làm thức ăn, đặc biệt thích săn bắt nhân loại. Đây là tất cả những gì Hạo Nhật biết về con yêu thú này.

- khụ khụ

Lần nữa phun 1 ngụm máu, hắn không chống đỡ được nữa mà ngã xuống. Kịch độc của Hắc Quả Phụ tê liệt thần kinh cực mạnh, đó là lý do mà con yêu thú đó còn chưa vội tấn công ngay. Nó thích nhìn con mồi trúng độc tê liệt, sau đó thì nó tiến lên và thưởng thức bữa ăn mà thôi.

Hạo Nhật cảm thấy lạnh, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Hạo Vân. Hạo Vân đang đưa tay về phía hắn mỉm cười.


-Phụ thân,....

Hạo Nhật vươn tay ra, cố nắm lấy tay Hạo Vân mà không được, Hạo Vân thân ảnh trong mắt hắn ngày càng xa, ngày càng mờ nhạt.

- Phụ thân, chờ ta, phụ thân...

Tay hắn cố gắng vươn lên nhưng vẫn chỉ nắm vào khoảng không mà vô lực rơi xuống đất.

Hắc Quả Phụ thấy con mồi không sai biệt lắm đã hết sức chống cự, nó nhẹ nhàng tiến đến muốn đưa con mồi này gói lại bằng kén rồi dần dần nhấm nháp. Đã lâu rồi nó không được thưởng thức mùi vị của nhân loại, thật là tưởng niệm.

Phập

Thân hình Hắc Quả Phụ đổ rạp xuống. Một thanh đoản kiếm không biết từ đâu xuất hiện, không dấu hiệu nào mà đâm xuyên thân thể nó. Hắc Quả Phụ đột tử, đáng thương cho nó còn không biết địch nhân là ai mà cứ như vậy chết đi.

Ảnh yên lặng hiện ra, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hạo Nhật

- Hài tử, khổ cho ngươi rồi

Nói đoạn, Ảnh đỡ lấy thân hình nhỏ bé chằng chịt vết thương của Hạo Nhật mà độn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận