Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo được Đông Phương Úc Khanh giúp đỡ nên cả hai ngồi trên một con hạc giấy biết bay. Chỉ trong một ngày cả hai đã đến chân núi Côn Luân. Nơi này tuy có giăng kết giới nhưng rất yếu,Hoa Thiên Cốt vì có Thiên Thủy Tích nên dễ dàng đi qua.
Một người một sâu cùng thống nhất là sẽ tìm cách trà trộn vào trong. Vì thế, Đường Bảo lẻn vào trong yến tiệc, dự định trộm vài thứ quả quý có thể giúp vào trong tiệc. Một nén nhang sau, Đường Bảo trở lại. Hoa Thiên Cốt kích động hỏi:
"Sao rồi? sao rồi?"
"Hê hê, đương nhiên là không sao rồi. Chẳng những con hái được hoa Lục Tu, còn tiện thể trộm được quả Khai Minh, Phẩm Thảo và Sa Đường. Đáng tiếc Bàn Đào viên quá lớn, con mang nhiều, bay giữa không trung sợ người ta phát hiện."
Sau đó, Đường Bảo giải thích công dụng của mấy loại quả này cho Hoa Thiên Cốt. Đường Bảo than:
"Hazz... Mẹ Cốt đầu, mẹ thật ngốc! Mau ăn quả Lục Tu vào rồi nghĩ biến hóa ra hình dạng của caon đi! Nếu có mẹ nuôi ở đây thì tốt rồi, chúng ta sẽ chẳng phải vất vả như vậy nữa!"
Hoa Thiên Cốt tò mò hỏi Đường Bảo:
"Nhan tỷ lợi hại lắm hả?"
"Con không biết. Nhưng dù gì con cũng là linh trùng của Hủ Dị các, con cũng có thể cảm nhận được nguồn linh lực vô cùng tinh khiết của mẹ nuôi xinh đẹp. Tuy là không nhiều lắm nhưng mà cũng hơn hẳn hàng tiên ban bình thường rồi!"
Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo, hai con sâu dễ thương giống y chang nhau ngồi trong một chiếc lá, Đường Bảo niệm quyết, chiếc lá bay lên lềnh bềnh. Qua nguy hiểm của con chim Khâm Nguyên, cả 2 cuối cùng cũng tới Dao Trì. Con thuyền dừng lại bên một bong hao đào. Đường Bảo lại luyên thuyên với Hoa Thiên Cốt về các vị thần tiên trên thiên giới.
Hoa Thiên Cốt nghe vui vẻ, thi thoảng còn bình luận vài ba câu nữa.
Cuối cùng, một giọng hô lớn vang lên: "Trường Lưu thượng tiên đến..."
Hoa Thiên Cốt nghe thấy vậy, ngó ra bên ngoài. Cô bé nghĩ, đó tương lai sẽ là sư phụ của mình.
Người đó đạp gió cưỡi mây, nhẹ nhàng bay từ trên thiên không xuống. Hoa Thiên Cốt dường như đang nhìn thấy cảnh tượng đẹp nhất trên thế gian.' Dung mạo kinh động thiên nhân, đôi mắt không giấu được vẻ thanh cao ngạo mạn, đôi môi mỏng không tươi tắn như người thường, giữa mi tâm là ấn ký chưởng môn đỏ sẫm, ánh mắt thản nhiên mà lãnh đạm, lưu động như nước như trăng'. Tất cả như tiến sâu vào trái tim Hoa Thiên Cốt.
Tuy người này không có tiên tư và khí chất tươi mát, phóng khoáng như Mạc Băng mà Hoa Thiên Cốt từng gặp. Nhưng ở người lại có sự lãnh ngạo xa cách ...
Hoa Thiên Cốt thầm nghĩ: "Bạch Tử Họa, đường xuống suối vàng, trong dòng Vong Xuyên, bên đá Tam Sinh, đầu cầu Nại Hà, ta đã gặp chàng ở đâu?"
Người đó ngồi xuống dưới tán cây ngay bên dưới Hoa Thiên Cốt. Đúng lúc đó, 1 làn gió thổi qua, Hoa Thiên Cốt chao đảo rơi xuống chén rượu của Bạch Tử Họa. hắn vươn 2 ngón tay kẹp thân ảnh nho nhỏ kia lên. Hoa Thiên Cốt thấy một trận đầu váng mắt hoa, sau đó mới phát hiện mình đã an vị trên tán cây.
Một lúc sau, tới khi Ngọc Đế và Vương mẫu trò chuyện nhắc tới việc của Mao Sơn, Hoa Thiên cốt mới chật vật lăn từ trên tán cây xuống.
Nghe Lôi Âm thét hỏi, Hoa Thiên Cốt run run thét lớn:
"Ta là người Thanh Hư đạo trưởng phái đến."
Lại nghe mọi người chất vấn, Hoa Thiên Cốt mới sợ hãi sửa lại:
"A... không phải ta là trưởng môn, tỷ tỷ ta, Hoa Thiên Nhan mới là trưởng môn đương nhiệm của Mao Sơn. Ta nhận được sự ủy thác của tỷ tỷ ta, tới báo tin trước, Xích Thuyên Thiên đã bị cướp đi, mong chư tiên cùng giúp sức."