Thần Ma Chi Tranh

Nam Cung Thiên Nhan nheo mắt nhìn vào cấm địa Trường Lưu sơn, tử khí trên người nàng phóng lên tận trời, muôn ngàn cánh hoa bay tung trong không khí, diễm sắc mị nhân, nguyệt tinh chúng ủng, nàng nhếch môi cười, nhật nguyệt lặn, trăm hoa lu mờ.
"Chủ thần, là ngươi?"
Có phải là ngươi hay không? Vạn năm trước, vì các ngươi mà ta thành tội đồ của thần tộc, vạn năm sau, phải chăng chính tay các ngươi sẽ kết liễu ta? A ha, thật đáng mong chờ nha!
"Thiên Nhan, nàng sát nghiệt quá nặng!"
Nam Cung Thiên Nhan cười điên cuồng, đọa thần nào mà không phải dùng máu tươi của vạn sinh linh để tẩy lễ? Có đọa thần nào mà không bị thiên địa bài xích? Bị chúng thần tuyệt sát? Có ngoại lệ ư? chưa bao giờ! Bất kể là ai!
Lúc này, bên trong Trường Lưu, một bóng ảnh bay ra, hắn ngồi trên vương vị, mái tóc trắng tung bay, thần khí ngập tràn thiên địa, nhưng gương mặt hắn lại ẩn trong sương mù, bất kì ai nhìn vào đều không thấy, dụng thiên nhãn sẽ thấy đau đớn như kim châm vào mắt, này quả thực là Chủ thần không sai! Âm thanh uy nghi của hắn cất lên:
"Tiêu Dao, ngươi có biết tội của mình?!"
Tiêu Dao lão nhân quỳ gập người xuống, dập đầu nhận tội:
"Chủ thần, là do lão nô làm việc sơ suất, tự động chủ trương, xin ngài khoan hống!"
Tiêu Dao lão nhân vốn là tùy tùng của Chủ thần vạn năm trước, vì hắn không thuộc thần tộc nên không chịu kiếp số vạn thần say giấc. Tính đến ngày có tia thần lực thượng cổ đầu tiên xuất hiện trong thiên địa, cũng là ngày Nam Cung Thiên Nhan thức tỉnh, hắn cũng chấp hành xứ mệnh của mình!
Đánh thức Chủ thần, vạn năm trước chủ thần tự lập đại trận phong ấn linh hồn cùng sức mạnh vô biên, ẩn thân trong lục giới, muốn thức tỉnh ngài, này có cách bắt hết thần tộc thượng cổ rồi huyết tế. Nhưng mà lão sợ Chủ thần có tâm ý, quyết không tỉnh giấc nên đành làm hạ sách, làm cho một thượng thần trở thành đọa thần. Tuy gây họa cho nhân gian ít nhiều nhưng mà khi đó Chủ Thần đã thức thì Đọa thần này tất diệt!

Giờ đây Chủ Thần quy vị, thực làm cho hắn vui mừng, không còn bất cứ quyến luyến gì với nhân gian, giờ cho hắn chết đi hắn cũng cam lòng!
"Hay cho một cẩu nô!"
Tiếng cười Nam Cung Thiên Nhan vảng vất tầng mây, hóa ra từ vạn năm trước nàng đã là một quân cờ, quân tốt thí vô dụng, nàng đọa ma cũng do một tay người khác sắp xếp, còn thân nhân phản bội nàng, có lẽ cũng do mong muốn Chủ thần có một ngày quy vị đi!
Là do hắn muốn tự phong ấn bản tâm, tại sao còn kéo nàng vào? Tại sao không tha cho nàng? Nàng đã làm gì sai sao?
"Nghiệt súc, sai chính là sai, ngươi có hôn ước với chúa thượng mà dám thông gian với Ma Thần, chết là đáng!"
"Mẫu thân???"
Nam Cung Thiên Nhan nhìn một đoàn người bay từ chân trời tới, nhìn tới thất thần, mẫu thân nàng, quả thực như vậy? Bà không có chút tình cảm nào với nàng ư? Tự ý quyết lĩnh hôn ước cho nàng, đẩy nàng vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục, thực đó là mẫu thân, là thân nhân của nàng? Thực nàng đã vì bọn họ mà đọa ma, bị thượng thiên dáng kiếp sao? Đây là thân nhân của nàng? Thật nực cười!
"Thủy thần, tự ý chủ trương, các ngươi thật lớn gan!"
Chủ thần nhìn Nam cung Thiên Nhan điên dại, không khỏi thất thần, nàng tốt như vậy, là hắn không xứng với nàng, hắn chỉ là muốn ngủ say một giấc, quen đi nhân sinh, ai ngờ đã hại nàng! Là hắn đã hại nàng sao?
"Chủ thần, là ngươi sai hay ta sai, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi!"
Nam Cung Thiên Nhan điên cuồng, tóc tiên toán loạn, trâm vũ bay lên, nàng duỗi tay, tử khí đảo quanh, sát khí ngất trời, nếu hôm nay không phải nàng thì sẽ là hắn chết, tuyệt không đường lui!

"Thiên Nhan, ta có thể giúp nàng phong ấn Đọa khí!"
Nam Cung Thiên Nhan xoay người về hướng tây, nơi đó Ma khí quẩn quanh, một người thân mang áo bào đen tuyền, Ma khí tạo thành long thân, bay quanh người hắn, đằng sau là chục người bay theo, thần khí uy nghiêm không cãi, thực đó là thần, nơi này giờ đã tập hợp đủ các vị thần khắp lục giới!
"Nhan nhi, nếu nàng muốn, ta sẽ đưa nàng đi!"
Long ngâm gào thét, từ hướng đông bay tới một thân ảnh màu vàng, hắn đi tới đâu, long âm ngập trời, chính là Hiên Viên Lãng. Cùng với Đông Phương Úc Khanh và Sát Thiên Mạch bay tới. Ma thần Âu Dương Thần Dật nhíu mày:
"Ngươi là Long thần kế nhiệm? Trừ khi Đọa khí của nàng mất, nếu không nàng sẽ không thể ra khỏi nơi này!"
Chủ thần ung dung nói, chua sót trong lòng hắn chỉ hắn mới hiểu, chung quy hắn hại nàng, nhưng không thể để nàng làm hại Lục giới!!!
Nam Cung Thiên Nhan nhìn quanh, một lúc lâu sau nàng mới cười nhạt thếch:
"Ha, Bạch Tử Họa, ngươi thấy rồi chứ, bây giờ còn có người mang trọng trách Lục giới hơn ngươi cơ đấy! Đế ta xem, nếu như các ngươi muốn hợp trận, chi bằng tới đây đi, nếu như có thể!"
Để áp chế Đọa khí trong người nàng, tuyệt không chỉ một người có thể làm được, nàng nhín mấy người nam nhân này, đây là mệnh của nàng, chết cũng là do nàng ngu xuẩn, chi bằng ngày ấy biết được, một kiếm kết liễu cho xong!
"Đón lấy!"

Chủ thần duỗi tay, hướng tới 3 người Âu Dương Thần Dật, Hiên Viên Lãng cùng Bạch tử Họa một đạo chỉ, ba người đọc qua, thần sắc mới tốt hơn một chút, quay người bay lên bao quanh bốn hướng Nam Cung Thiên Nhan.
Sát Thiên Mạch trấn thủ phía trên, còn Đông Phương Úc Khanh thì nhân cơ hội bày trận phía dưới, Nam Cung Thiên Nhan vừa nhìn liền nhíu mày:
" Các ngươi chắc là đang không đi tìm chết?"
Sức mạnh của Đọa thần là không thể coi thường, có thể xé rách thiên mệnh, đánh tan một thế giới, dốt cục 6 người này muốn cái gì?
"Nhan nhi, chỉ cần Đọa khí hết, nàng sẽ không phải chịu khổ nữa đâu!"
Sát Thiên Mạch đau lòng nói, chỉ cần mấy khắc, tất cả sẽ hoàn hảo như xưa, không còn ân oán gì nữa, sống một cuộc sống như ở Man Hoang không tốt hay sao? Hà cớ gì nàng phải tự đày đọa mình chứ?
"Ai nói với các ngươi là ta muốn trở lại như xưa?"
Không, không, thế gian này những gì nàng hi vọng đã hết, những gì nàng mong ước, nàng tin tưởng đều đã chết, nàng không còn quyến luyến gì nữa rồi!
Vừa cười nhạt, nàng vừa đưa tay lên, kết một ấn trên không trung, bao bọc quanh người mình lại, tuy chỉ giữ được một khắc, nhưng, như thế đã rất đủ rồi!
Sáu người nhìn chăm chú vào nàng, không hiểu nàng đang làm gì nhưng lúc sau Chủ Thần và Âu Dương Thần Dật biến sắc, Âu Dương Thần Dật hét lên:
"Nam Cung Thiên Nhan, nàng đang làm cái gì? Dừng lại!"
Trong lúc này, nàng híp mắt, khẽ nhẩm: "Huyết thiên thương lệnh, hiến tế linh hồn, thiên thương đoạn vũ, sinh địa câu thần!"

Nàng đang tế thần hồn của mình, lấy đến sinh mệnh của mình để hủy đi thế giới đáng nguyền rủa này, nàng không muốn để họ an ổn, nàng không muốn!
Sáu người nhận ra, dùng toàn lực kích phá phong ấn, còn các vị thần khác thì nhíu mày nhìn thiên địa đang sụp đổ, lúc sau, họ nhắm mắt, cũng là do họ sai, họ nên trả! Lần lượt từng người lấy sinh mệnh mình bù vào chỗ trống trong thiên địa bị sụp đổ.
"Nhan tỷ, tỷ có nhớ những ngày ở thôn Đào hoa không? Những ngày ở Trường Lưu hay nơi Man Hoang, rất tốt mà, chúng ta lại như vậy được không? Tới sinh hoạt nơi non xanh nước biếc, đừng từ bỏ sinh mệnh của mình, tỷ không thấy làm vậy là rất đáng tiếc hay sao? Muội vẫn rất yêu quý tỷ, hay những người nam nhân này cũng chỉ vì tốt cho tỷ, họ yêu tỷ nên mới làm vậy, là sai sao? tỷ tha thứ cho họ đi!"
Hoa Thiên cốt đứng trên cao nhìn Nam Cung Thiên Nhan sinh mệnh dần mất đi, thét lên, cô muốn nàng thay đổi chủ ý, sống có gì không tốt cơ chứ?
Nam Cung Thiên Nhan dùng ánh mắt mê man nhìn thiên địa, lại nhìn từng gương mặt đau khổ của những người quanh mình, một lúc sau, thanh tỉnh mới về dần trong mắt nàng, nhưng tất cả đã muộn, chung quy là nàng đã sai! Nàng thở dài, ngay từ khi bắt đầu, là nàng sai, vậy thì kết thúc đi!
Nàng hất tay, cả thiên địa như đang nứt vỡ ngay lập tức cũng bằng mắt thường tốc độ liền lại như xưa, ngân hà chảy ngược quay trở lại về trời, nham thạch nóng bỏng ngập lại trong đất, sức mạnh hủy diệt bị nàng thu lại, nhưng mà linh hồn tế đi rồi thì sẽ không thể quay trở lại, nàng thở dài rồi cười nhẹ nhàng:
"Vĩnh sinh vô diệt, diệt sinh vô sinh! Tất cả là do ta, ta sai, không thể quay trở lại được nữa!"
Tiếng thở dài của nàng vang trong thiên địa, nhưng thân ảnh của nàng thì đang mờ dần rồi hóa thành hư vô, không một tiếng động hóa thánh luồng sáng màu xanh nhạt bay theo không trung. Sáu người nhìn theo, ánh mắt vô thần, chỉ nghe thấy tiếng Hoa thiên Cốt hết lên: "Không!!!"
Là nàng không nên chết, hay là nàng không nên có mặt tại thế giới này? Là nàng không nên quen họ hay số kiếp của nàng vốn sai? Cuộc đời người, hư vô mộng ảo, đi đến cuối cùng, chết đi rồi nàng vẫn cứ không thể ngộ ra, là nàng nợ bọn họ, nợ một tấm chân tình!!!!!!!
..........END.....
Đùa đấy, hihihi, chưa hết đâu, nàng náo quay xuống đọc thì rõ, huhuhu, truyện còn có 1 chương vs 2 phiên ngoại nữa là hết rồi, chắc trong tuần là hoàn, pp các nàng trước!!!!! ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận