Thần Ma Thiên Tôn

Đem một cái xác, luyện thành một vật còn sống giống như kim loại màu vàng.

Lúc vật sống này mở mắt ra, liền lộ ra đôi đồng tử màu vàng, nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên, hai hàm răng sắc bén vô cùng.

Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy có chút nổi da gà, trên lưng ứa mồ hôi lạnh, cẩn thận hỏi:

- Sửu bà bà, người lại đang luyện thi sao?

- Nói bậy, ta dù sao cũng là Dưỡng Tâm Sư, sao có thể làm chuyện đó? Ta muốn khởi tử hồi sinh cho hắn, chẳng lẽ ngươi không thấy hắn sắp sống lại sao?

Sửu bà bà rất tức giận, rất muốn cầm quải trượng đập lên đầu Ninh Tiểu Xuyên.

Bà ta cảm thấy, Ninh Tiểu Xuyên đang vũ nhục tác phẩm của bà.

Gương mặt Ninh Tiểu Xuyên thoáng cứng lại, cười nói:

- Cho dù muốn khởi tử hồi sinh cho hắn thì người cũng nên cấy ghép cho hắn một trái tim a.

Ngực của Đạo chủ Vô Sinh Đạo là một cái lỗ thủng lớn, huyết nhục mơ hồ, có thể nhìn thấy rõ sợi huyết mạch đứt rời.

Sửu bà bà nói:

- Nông cạn, quá nông cạn, đạo hạnh của ngươi quá thấp, lý giải đối với “sinh” và “tử” vẫn chỉ dừng lại ở bề nổi. Chẳng lẽ không có trái tim thì nhất định không phải là người sống?

- Tiền bối không biết cấy ghép tim ư? Cũng đúng, việc cấy ghép tim là thuộc về giải phẫu, yêu cầu rất ngặt nghèo. Dưỡng Tâm Sư có lẽ rất am hiểu về luyện đan, thế nhưng, lại rất ít nghiên cứu về thủ thuật giải phẫu thân thể. Nếu người không hiểu, ta có thể giúp người.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Đại Dưỡng Tâm Sư của Ngọc Lam Đế quốc, ngay cả bệnh bế tắc tâm mạch của Ninh Tiểu Xuyên mà cũng không trị liệu được, thì tất nhiên là càng không hiểu về cấy ghép tim rồi. Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên lý giải như vậy cũng là rất bình thường.

Trên trán Sửu bà bà nổi lên một tia hắc tuyến, cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiểu bối, ngươi nói vậy là vũ nhục ta, ngươi cảm thấy tạo nghệ của ta không cao bằng ngươi phải không?

- Không phải, tuyệt đối không phải.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy toàn thân rét lạnh, một luồng khí tức lạnh lẽo thổi qua người hắn, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ bất an.

Sửu bà bà là người hỉ nộ vô thường, nếu thật sự đề cập tới khuyết điểm của bà ta, khó đảm bảo là bà ta sẽ không thẹn quá hóa giận.

- Không phải chỉ là một trái tim thôi sao? Việc này thì có gì khó? Đây căn bản không phải là chuyện gì khó cả. Một tên tiểu bối như ngươi mà cũng dám nói là ta không biết? Có tin ta cắt lưỡi ngươi không? Chuyện này đối với ta mà nói thì quá dễ dàng, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, đợi ta thu phục Thiên Niên Cổ Ma xong, ta sẽ đi làm, nhất định sẽ đi làm.

Sửu bà bà rất không hài lòng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, liền chậm rãi đi về phía Thiên Niên Cổ Ma.

Trong mắt Thiên Niên Cổ Ma bắn ra sát khí dày đặc, âm thanh trái tim đập “thình thịch”, quả thực giống như có một chiếc ma trống đang gióng lên trong trái tim hắn, chấn cho trái tim của toàn bộ Võ giả đều lắc lư, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.

Vụt...

Một mảnh hào quang đỏ như máu bao trùm thân thể của nó, hóa thành một mảnh hải dương huyết sắc.

Một cái ma thủ cực lớn từ trong biển máu thò ra, bổ ra một đạo chưởng đao đằng đằng sát khí.

Sau lưng Sửu bà bà, thi nô tóc tai bù xù toàn thân màu vàng bay lên, cũng đánh ra một đạo thủ ấn, đối kích với Thiên Niên Cổ Ma, không ngờ lại có thể ngăn cản được Thiên Niên Cổ Ma.

Mỗi khi thi nô và Thiên Niên Cổ Ma giao phong, đều phát ra thanh âm kim loại va chạm, tựa như hai cái chuông sắt va vào nhau, tia lửa bắn đầy trời.

Ninh Tiểu Xuyên thối lui rất xa, nghẹn họng nhìn một màn trước mắt, khẽ lẩm bẩm:

- Sửu bà bà rốt cuộc đã luyện Đạo chủ Thiên Diệt Đạo thành loại quái vật gì? Không ngờ lại có thể đánh ngang với Thiên Niên Cổ Ma, chẳng lẽ quái vật mà Sửu bà bà luyện chế ra, chính là dùng để khắc chế Thiên Niên Cổ Ma?

Sau khi Đạo chủ Thiên Diệt Đạo phát sinh thi biến thì chiến lực cũng đã tăng lên cực kỳ khủng bố, không ngờ lại bị Sửu bà bà luyện thành một đầu quái vật vô danh, thực lực lại càng thêm hung hãn, quả thực đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Ngay cả Đại Kim Bằng Vương và bốn đại Võ Tôn của Vương Phủ cũng đều thối lui rất xa, đứng nhìn trận chiến đấu tại trung tâm thành vực.

Loại chiến đấu cấp bậc này, Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, nếu thật sự xông lên, rất có thể hắn sẽ lập tức tan thành mây khói.

Hắc ám kỵ sĩ đã bị người nông dân hái thuốc đánh cho trọng thương, rơi xuống một cái hố sâu, thế nhưng, lúc Ninh Tiểu Xuyên tìm được cái hố sâu đó, thì lại phát hiện bên trong đã sớm không còn bóng người.

- Nhất định là Hắc ám kỵ sĩ đã nhân dịp ta nói chuyện với Sửu bà bà mà đào tẩu, haizz… Đáng tiếc, lần này đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để giết hắn, tương lai muốn giết sẽ lại càng khó khăn hơn.

Ninh Tiểu Xuyên ăn một viên đan dược trị thương nào, miễn cưỡng ngăn cản được thương thế trong cơ thể, kéo Tiểu Long khỏi đống bùn đất ra, liền quay trở về Kiếm Các Hầu Phủ.

Ninh Tiểu Xuyên vừa mới thoát khỏi mảnh thành vực này thì Ngọc Ngưng Sanh đã lăng không lướt tới, để lại trong hư không một đạo tàn ảnh uyển chuyển động lòng người, quả thực giống như một nữ tinh linh chậm rãi bước đi dưới bóng đêm, xinh đẹp động lòng người, tràn ngập sắc thái thần bí.

- Tiểu Xuyên, cuối cùng ngươi cũng trốn ra được. Nếu ngươi không trốn ra được, ta cũng sẽ xông vào.

Ngọc Ngưng Sanh hạ xuống bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, mái tóc dài tung bay phiêu dật, trên người tản ra một mùi thơm mê người.

Một cánh tay mảnh khảnh trắng như ngọc đỡ lấy Ninh Tiểu Xuyên, truyền Võ Nguyên khí vào trong cơ thể hắn, giúp hắn trị thương.

- Cảm ơn.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ngọc Ngưng Sanh đưa mắt nhìn hắn, nhu tình như nước, nói:

- Nghe nói Đại Kim Bằng Vương và Thiên Niên Cổ Ma đang đại chiến trong thành vực này, đã khiến mấy vạn người tử vong, gần như tất cả mọi người đã trốn ra ngoài. Bây giờ, ngay cả các vị Vương Hầu cũng không dám tùy tiện xông vào, thành vực này cũng đã biến thành một mảnh cấm địa tử vong rồi.

- Thành vực này xem như bị hủy diệt triệt để rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cũng động dung, sau đó lại nói:

- Nơi này rất có thể sẽ bộc phát đại chiến càng kinh khủng hơn, về trước Kiếm Các Hầu Phủ rồi nói. Đúng rồi, Ma Môn đã bị đánh lui chưa?

Ngọc Ngưng Sanh cũng cảm thấy bất an, âm thanh chiến đấu tại trung tâm thành vực càng lúc càng mãnh liệt, mặt đất chấn động, phòng ốc và tường thành đều sụp đổ, quả thực giống như tận thế đã đến.

- Vừa đi vừa nói chuyện.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh đồng thời thi triển thân pháp, rất nhanh đã rời khỏi mảnh thành vực này.

Chiến đấu tại Kiếm Các Hầu Phủ đã chấm dứt, bởi vì, Ninh Tiểu Xuyên đã chế trụ ba vị Võ Tôn, lại có hai đầu Huyền thú thất phẩm là Song Đầu Thạch Thú và Khiếu Thiên Hổ đối phó với cao thủ Ma Môn. Đám người trưởng bối của Kiếm Các Hầu Phủ cũng nhanh chóng đứng vững bước chân, phát động phản công, đánh cho Ma Môn thất điên bát đảo, đuổi ra khỏi Hầu Phủ.

Chẳng qua, Kiếm Các Hầu Phủ cũng tổn thất rất thảm trọng, có nhiều cao thủ Võ Đạo đã bị vẫn lạc.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên quay trở về Hầu Phủ, đám thị vệ của Kiếm Các Hầu Phủ vẫn đang quét dọn chiến trường.

- Tiểu Hầu gia trở về rồi…

- Tiểu Hầu gia trở về rồi…

Trưởng lão, đệ tử, thị nữ, hạ nhân trong Hầu Phủ đều vội vàng tràn ra nghênh đón, cực kỳ long trọng, giống như đang tiếp dẫn một vị Vương Hầu trở về.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn tử thi dày đặc trên quảng trường, tâm tình cực kỳ phức tạp, nói:

- Báo cáo tình huống thương vong đi.

Một vị Trưởng lão đi tới, cung kính cúi đầu với Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Trong Hầu Phủ có 31 vị Trưởng lão chết thảm, cao thủ Võ Đạo đã ngoài Thần Thể cảnh chết 321 người, về phần đệ tử tài tuấn, thị vệ, hạ nhân, số lượng tử vong vượt qua ngàn người, số lượng thực sự quá mức khổng lồ, đến bây giờ còn chưa thể hoàn toàn thống kê được. Chẳng qua, thương vong của Ma Môn còn hơn chúng ta gấp bốn lần, Vô Sinh Đạo và Thiên Diệt Đạo nhất định đều đã nguyên khí đại thương, không mất 20 năm tu dưỡng thì khó mà khôi phục lại được. Nói tóm lại, trận chiến này xem như Kiếm Các Hầu Phủ đã đại hoạch toàn thắng.

Một vị Trưởng lão khác lộ vẻ kích động, cười lớn:

- Đúng vậy, trận chiến này Ma Môn liên tiếp vẫn lạc ba vị Võ Tôn, đối với bọn họ mà nói, đây tuyệt đối là một đòn đả kích cực lớn, không cho bọn hắn kiến thức một chút, bọn hắn còn tưởng Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta dễ trêu.

- Đây đều là công lao của tiểu Hầu gia, nếu như không có tiểu Hầu gia thì Kiếm Các Hầu Phủ cũng chưa chắc có thể thắng được lớn như vậy.

- Trải qua trận chiến này, tin rằng tất cả các đại Vương Hầu đều đã kiến thức được sự lợi hại của Kiếm Các Hầu Phủ chúng ta, sau này để xem bọn hắn còn dám khiêu chiến với Kiếm Các Hầu Phủ hay không?

Trong Kiếm Các Hầu Phủ, gần như tất cả mọi người đều hưng phấn không thôi, dù sao thì có thể đánh lui hai đại Ma đạo, cũng đủ khiến cho rất nhiều người nếm trải được tư vị thắng lợi, lòng tin tăng mạnh, khí thế dâng cao.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn rất nghiêm túc, hỏi:

- Hầu gia đã trở về chưa?

- Còn chưa trở về, chẳng qua với tu vi của Hầu gia, cộng thêm lực lượng của Kiếm Các Hầu, căn bản không phải e ngại Đạo chủ của Vô Sinh Đạo và Tu La Đạo.

Một Trưởng lão nói.

Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc nói:

- Lập tức phái người quét dọn chiến trường, chữa trị trận pháp của Hầu Phủ, trùng kiến phòng ốc kiến trúc của Hầu Phủ. Đồng thời, điều động quân đội giữ vững tất cả các cửa thành, gặp được Võ giả Ma Môn thì giết không luận tội. Về phần, người nhà của những người chết, có thể bồi thường bọn họ một chút tiền tài.

Ninh Tiểu Xuyên liên tục phát ra vài đạo mệnh lệnh.

Nếu là trước kia, những lão nhân của Hầu Phủ căn bản sẽ không để lời nói của hắn vào mắt, thế nhưng, bây giờ tất cả đều cung kính lắng nghe mệnh lệnh của hắn. Sau khi nghe xong liền lập tức có người đi chấp hành.

Trải qua một trận chiến này, uy tín của Ninh Tiểu Xuyên trong Kiếm Các Hầu Phủ đã bắt đầu dựng nên, không chỉ trở thành lãnh tụ tinh thần của những người thế hệ trẻ, mà ngay cả các lão bối thế hệ trước cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

- Tiểu Hầu gia, những tù binh Ma Môn thì phải làm thế nào đây?

Có người hỏi.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, nói:

- Trước tiên nhốt lại. Trưa mai đưa ra ngoài Hoàng thành xử tử toàn bộ, phơi thây ba ngày.

Đối với đám hung nhân của Ma Môn, phải dùng thủ đoạn càng hung ác hơn mà đối đãi, lấy bạo chế bạo, nợ máu trả bằng máu.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn hắn cảm thấy sợ hãi, mới có thể khiến bọn họ biết rõ người nào nên chọc, người nào không nên chọc.

Bịch bịch…

Bên ngoài Hầu Phủ, vang lên một trận thanh âm vó sắt dồn dập.

Vân Trung Hầu cưỡi trên một đầu thiết giáp thú, từ trong quân đi ra, cao giọng hô lên:

- Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương, lĩnh ý chỉ của Thánh Thượng, đem quân đến trợ giúp Kiếm Các Hầu Phủ đối phó với tà nhân Ma Môn.

- Hừ, giả vờ thật hay, chiến đấu xong rồi mới đem quân đội tới.

- Tính toán thời gian rất chuẩn a, vừa đánh lui Ma Môn thì bọn hắn cũng xuất hiện.

Ánh mắt của vài vị lão nhân Kiếm Các Hầu Phủ đều rất phẫn uất, tức đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy Ngọc Lam Đại Đế làm dáng thật sự buồn nôn, căn bản không hề có ý định ra ngoài nghênh đón Hắc Giáp quân.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên nghe thấy cái tên “Nhạc Vũ Dương”, hàng lông mày chợt nhíu lại, nói:

- Đi thôi, chúng ta đều ra ngoài nhìn xem, cũng không biết Thánh Thượng điều động bao nhiêu quân đội đến trợ giúp Kiếm Các Hầu Phủ giết địch?

Bên ngoài Kiếm Các Hầu Phủ, trên đường phố đều là quân sĩ giáp đen, cưỡi Huyền thú chiến câu, trong tay cầm đao thép huyền thiết, rậm rạp dày đặc, cụ thể có bao nhiêu người thì cũng khó mà đếm hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui