Thần Ma Thiên Tôn

-“Thiên Đế Sơn” đối với Võ giả của Ngọc Lam Đế quốc mà nói, quả thật quá hư vô mờ mịt, khoảng cách quá xa, tựa như tọa lạc tại Thiên Ngoại, khiến người khác có cảm giác vĩnh viễn không thể chạm tới.

Cách xa mấy chục vạn dặm, nên biết rằng vành đai xích đạo của Địa Cầu cũng không tới tám vạn dặm, nói cách khác, muốn từ Ngọc Lam Đế quốc đến Thiên Đế Sơn thì ít nhất cũng phải đi mấy vòng Địa Cầu.

Đường xá xa xôi như vậy, mà trên đường còn tràn ngập nguy cơ, rất nhiều nơi đều bị cổ lâm nguyên thủy bao trùm, thậm chí rất có thể vạn dặm không nhìn thấy bóng người.

Có Huyền thú cao cấp hung mãnh, có tuyệt địa tử vong Thượng Cổ, có đầm lấy Man Hoang tràn ngập độc khí.

Có thể nói, Thiên Đế Sơn đối với phần lớn Võ giả mà nói, chỉ là một truyền thuyết. Là Thánh Địa Đạo môn trong truyền thuyết.

Ngọc Ngưng Sanh nói:

- Cha, tại sao ta chưa từng nghe nói đến Thiên Đế Sơn?

- Tu vi của ngươi còn chưa đủ cường đại, nếu như trước kia nói cho ngươi biết, cũng chỉ khiến ngươi ước ao viễn vông, võ tâm bất định, nói không chừng còn trở thành một trong những người muốn đi triều bái Thiên Đế Sơn. Trên thực tế, con đường đó hung hiểm không gì sánh được, với tu vi Võ Đạo của ta hiện nay, cũng chưa chắc có thể thuận lợi đến được Thiên Đế Sơn.

Ám Thiên Vương ý vị thâm trường nói.

Ngọc Ngưng Sanh nói:

- Tại sao bây giờ cha mới nói cho chúng ta biết?

Ám Thiên Vương nói:

- Ngươi và Tiểu Xuyên đều thu được bảo vật trong Thiên Đế Thần Cung, thể chất thiên phú đạt tới trình độ thường nhân không thể theo kịp, thành tựu Võ Đạo tương lai cực lớn, Ngọc Lam Đế quốc không thể giữ chân được các ngươi, các ngươi nhất định sẽ đi ra ngoài, biết được nhiều hơn cũng có ích cho tương lai của các ngươi.

Biết được sự tồn tại của Thiên Đế Nhận, Ninh Tiểu Xuyên quả thật có một loại kích động muốn lập tức lên đường triều bái nó.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Ninh Tiểu Xuyên lập tức vận chuyển "Thiên Địa Huyền Khí", áp chế ý niệm này xuống, rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình của mình, khôi phục bình tĩnh.

Ngọc Ngưng Sanh cũng vận chuyển công pháp, khống chế tâm tình của mình, chẳng qua là kết thúc vận công chậm hơn Ninh Tiểu Xuyên một nhịp.

Ám Thiên Vương liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, gật đầu tán thưởng, nói:

- Lúc ta và Kiếm Thánh giao thủ, cảm thấy trên người của ngươi truyền ra một luồng khí tức dị hỏa, sinh ra cộng hưởng với Tứ Tượng Luân Hồi công của ta, cho nên mới bộc phát được mười hai thành lực lượng. Chính vì luồng lực lượng hỏa diễm đó, cho nên ta mới có thể đánh bại được kiếm ý thể của Kiếm Thánh. Ta rất ngạc nhiên a, không biết rốt cuộc là vật gì có thể ảnh hưởng đến ta?


Ninh Tiểu Xuyên lấy Phượng Hoàng Linh ra, lông vũ đỏ hồng, ẩn chứa sinh mệnh, hỏa diễm, lực lượng hủy diệt.

Trong mắt Ngọc Ngưng Sanh, nó giống như một đoàn hỏa diễm đỏ hồng, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên. Nước sông không ngừng sôi trào.

Vụt...

Một cái hư ảnh Phượng Hoàng dài đến một thước, từ trong lông vũ bay ra, mang theo một cái đuôi lửa rực rỡ, phi hành quanh Phượng Hoàng Linh.

Đồng tử Ám Thiên Vương cấp tốc phóng đại, Tứ Tượng Võ Hồn từ trong cơ thể lao ra, lơ lửng trên đỉnh đầu.

- Đây là… lông vũ Chân Phượng.

Tu vi Võ Đạo cường đại như Ám Thiên Vương cũng không thể bình tĩnh nổi, hắn có thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ thai nghén bên trong Phượng Hoàng Linh, đây đúng là lông vũ Chân Phượng.

Chân Phượng là thần điểu trong truyền thuyết, dù chỉ là một cọng lông, cũng ẩn chứa tinh hoa Võ Đạo của Phượng Hoàng.

Nếu như có thể tìm hiểu được Võ Đạo Phượng Hoàng thì đây tuyệt đối là cơ duyên ngàn năm khó gặp.

- Có thể cho ta mượn nó tìm hiểu ba ngày được không?

Tu vi Võ Đạo của Ám Thiên Vương đã bước vào cực hạn, rất khó có thể đột phá, chỉ có thể tìm kiếm kỳ ngộ.

Thế nhưng, nếu như có thể tìm hiểu được Võ Đạo Phượng Hoàng, tu vi Võ Đạo nhất định có thể đột phá tới cảnh giới càng cao hơn, giống như Chân Phượng “nhất phi trùng thiên”, bay khắp thiên hạ.

- Đương nhiên có thể.

Ninh Tiểu Xuyên đưa Phượng Hoàng Linh cho Ám Thiên Vương.

Với tu vi Võ Đạo của Ám Thiên Vương, nếu như muốn cướp đoạt Phượng Hoàng Linh của Ninh Tiểu Xuyên, e rằng Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể giữ được Phượng Hoàng Linh. Nếu hắn đã không ra tay cướp đoạt mà chỉ nói mượn, vậy thì nhất định chỉ mượn mà thôi.

Sau khi Ám Thiên Vương tiếp nhận Phượng Hoàng Linh, liền tiến nhập trạng thái ngộ đạo, toàn thân như biến thành tượng đá, không hề nhúc nhích.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh tạm biệt nhau, hẹn gặp lại tại Hoàng thành.


Hắn nhất định phải rời đi, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Duyên Sinh phong chủ đã bị Ninh Tiểu Xuyên giết chết, Vô Sinh Đạo chủ và Nho Tinh Hà đều bại lui, mảnh đại địa này cũng bị cuộc chiến ảnh hưởng nặng nề, biến thành một mảnh núi sông điêu tàn.

Núi lớn sụp đổ, sông chảy đổi dòng, hỏa diễm trong sơn cốc rất lâu vẫn không tắt, mây đen trên trời dần dần tán đi, lộ ra một tia mặt trời rực rỡ, tản mát hào quang lấp lánh.

Ninh Tiểu Xuyên lặn xuống dòng sông, thu lấy ba thanh chiến kiếm của Duyên Sinh phong chủ.

Thái Lang kiếm, Tuyết kiếm, Kinh Mộc kiếm.

Ba thanh kiếm này đều là Huyền Khí thất phẩm, đã bị Luyện thủy ăn mòn, trên thân kiếm đầy vết rỉ sét. Thế nhưng linh khí trong thân kiếm vẫn chưa biến mất, vẫn thuộc cấp bậc Huyền Khí thất phẩm, nếu như tế luyện lại một lần nữa thì nhất định có thể khôi phục lại thành Huyền Khí thất phẩm ban đầu.

Ninh Tiểu Xuyên mở túi Càn Khôn của Duyên Sinh phong chủ ra, tìm kiếm được năm kiện Huyền Khí cấp thấp, hai quyển bí điển công pháp, da cốt Huyền thú, một lượng lớn Huyền thạch và Huyền dược, ngoài ra còn có không ít đan dược thành phẩm.

- Không hổ là một trong bảy đại Phong chủ của Nhất Nguyên Tông, quả thật giàu có, giá trị của những bảo vật này cộng lại, e rằng phải đạt tới sáu ức đồng tiền nhỏ a.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không khách khí mà thu hồi vào túi Càn Khôn của mình, sau đó lại lấy năm gốc Huyền dược quý giá của Duyên Sinh phong chủ ra, cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng mới cho ra được kết luận, đây chính là dược liệu để luyện chế “Địa Võ đan”.

- Quả thật đi mòn gót sắt không thấy, không ngờ lại tự dâng tới cửa.

Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ cũng định thu thập tài liệu để luyện chế Địa Võ đan, đột phá Địa Tôn cảnh tầng thứ tư, không ngờ lại tìm được quá nửa tài liệu từ trên người Duyên Sinh phong chủ.

Lúc vận khí xấu, uống nước cũng thấy mắc răng.

Lúc vận khí chuyển, cho dù đi đường cũng nhìn thấy tiền rơi.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy vận khí xui xẻo của mình cuối cùng cũng đi, bây giờ bắt đầu đổi vận rồi.

Năm gốc Huyền dược này đều ngoài thất phẩm, trân quý không gì sánh được, cho dù là ở Dưỡng Tâm Điện cũng chưa chắc đã mua được.

Nếu như để Ninh Tiểu Xuyên tự mình đi kiếm, đoán chừng phải mất mấy năm mới có thể tập hợp đủ toàn bộ.


Sau khi đạt được năm gốc Huyền dược này, cũng chỉ còn thiếu hai ba loại chủ dược nữa là có thể luyện chế Địa Võ đan rồi.

- Ai da… Con bà nó… á…

Ngự Thanh từ dưới đất đứng dậy, xoa xoa đầu, không ngừng chửi tục:

- Ninh huynh, lão già Vô Sinh Đạo chủ đâu rồi? Ta muốn quyết đấu với hắn.

Ngự Thanh nhìn khắp bốn phía, không thấy tung tích của Vô Sinh Đạo chủ, liền lẩm bẩm:

- Không phải là hắn bị ngươi đánh chạy rồi chứ?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn để cho hắn biết về chuyện của Ám Thiên Vương, liền thu đám Huyền dược lại, nói:

- Vô Sinh Đạo chủ là hung nhân Ma đạo hàng thật giá thật, ta không phải là đối thủ của hắn, hắn bị Tông chủ của Nhất Nguyên Tông đánh lui.

- Sau khi ta bị lão già đó đả thương, Tông chủ của Nhất Nguyên Tông đã tới? Hắn không xử ngươi ư?

Ngự Thanh trừng to mắt, cẩn thận dò xét Ninh Tiểu Xuyên, cho đến khi nhìn thấy bóng trên mặt đất, mới xác định được đối tượng trước mặt mình không phải là quỷ hồn.

Không ngờ hắn lại không chết?

Gặp được loại nhân vật cấp bậc như Tông chủ Nhất Nguyên Tông, hắn khó mà tin nổi là Ninh Tiểu Xuyên vẫn có thể sống sót.

Ninh Tiểu Xuyên cười đáp:

- Hai người bọn họ vừa thấy mặt đã đánh nhau, làm sao còn có thời gian để ý đến ta. Ta đào người ra, sau đó bỏ chạy a.

- Khó trách là chúng ta vẫn còn sống, Ai dà… á… Đau quá, chờ sau này tu vi của ta cường đại, nhất định phải đánh cho lão già Vô Sinh Đạo chủ kia thành đầu heo.

Ngự Thanh nhìn chằm chằm thi hài của Duyên Sinh phong chủ cách đó không xa, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:

- Nói như vậy chẳng phải là bây giờ chúng ta có thể đem thủ cấp của Duyên Sinh phong chủ về Hoàng thành lĩnh công hay sao?

Ầm...

Đúng lúc này, Huyền Khí trong không khí chợt phát sinh chấn động kịch liệt.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh đồng thời ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một đạo tử quang xẹt qua bầu trời, để lại một vệt dài trong hư không, phóng thẳng về phía Huyền Cơ Sơn.


Sau đó, lại có hơn mười đạo hào quang tử sắc xẹt qua bầu trời, phóng thẳng về phía Huyền Cơ Sơn.

- Là… là Huyền Thạch Chiến Xa đang bắn ra Huyền thạch tinh quang pháo.

Ngự Thanh siết chặt bàn tay.

Ninh Tiểu Xuyên đã được chứng kiến uy lực khủng bố của Huyền Thạch Chiến Xa, chỉ là Huyền Thạch Chiến Xa Nhân cấp đã có tầm bắn tới 800 dặm, lực lượng có thể đả thương cả Võ Tôn, lực phá hoại kinh người, không gì sánh nổi.

Chứng kiến số lượng Huyền thạch tinh quang pháo vừa bay qua, có thể đoán được lần này triều đình điều động không dưới mười chiếc Huyền Thạch Chiến Xa.

Như vậy khác gì muốn đem Huyền Cơ Sơn san thành bình địa?

- Không biết có điều động Huyền Thạch Chiến Xa Địa cấp hay không, Huyền Thạch Chiến Xa Địa cấp có tầm bắn lên tới 6000 dặm, ngay cả Võ Tôn cũng có thể bị bắn chết.

Ngự Thanh nói.

- Cuối cùng thì triều đình cũng bắt đầu đại chiến với tất cả đại Tông môn rồi.

Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên dần trở nên ngưng trọng.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thanh chém xuống thủ cấp của Duyên Sinh phong chủ, sau đó lập tức chạy trở về quân doanh.

Lúc này, Huyền Cơ Sơn đã biến thành một mảnh biển lửa.

Dưới sự luân phiên công kích của Huyền Thạch Chiến Xa, chỉ mất ba canh giờ, đã bắn nát Hộ Sơn đại trận.

Bảy tòa núi cao lập tức bị chiến xa bắn sập. Có ngọn núi bị bắn gãy sườn núi, đỉnh núi đổ xuống, lấp đầy một cái sơn cốc, cũng không biết có bao nhiêu Võ giả bị đè chết dưới tòa núi đó. Có ngọn núi thì bị mấy chục viên Huyền thạch tinh quang pháo san bằng, hoàn toàn sụp đổ.

Phải biết rằng, bảy tòa Huyền Cơ Sơn đều là núi lớn cao mấy ngàn thước, cho dù Võ giả Địa Tôn cảnh tầng thứ chín, cũng khó có thể dùng lực lượng của mình xô đổ được thân núi khổng lồ như vậy. E rằng cũng chỉ có Huyền Thạch Chiến Xa luân phiên oanh tạc, mới có thể làm được như thế.

Ầm...

Một đoàn Huyền thạch tinh quang pháo bạch sắc từ trên trời rơi xuống, lập tức nghiền nát mấy chục vị cao thủ Võ Đạo, trên mặt đất lưu lại một cái hố lớn đường kính hơn 40 mét. Trong hố bốc lên khói đen dày đặc, đất đá đều bị thiêu cháy, giống như hòa tan thành dung nham.

Mặt đất xung quanh cũng bị Huyền thạch tinh quang pháo bắn nổ tung, xuất hiện hàng loạt vết nứt cực lớn.

Uy lực của Huyền Thạch Chiến Xa trên chiến trường, một khi tạo thành trận hình chiến đấu, có thể quét ngang toàn bộ chiến trường, đối với địch nhân mà nói, quả thực chính là đồ sát.

Tất cả Võ giả đại Tông môn đều thương vong thảm trọng, mỗi người đều suất lĩnh nhân mã của mình, chuẩn bị rút đi trước khi đại quân triều đình vây núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận