Thần Ma Thiên Tôn

- Không sai, đúng là ta và Ngân Trì phu nhân ở cùng nhau qua một đêm, nhưng...

Ninh Tiểu Xuyên rất bình tĩnh, không hề có ý che giấu.

Nhưng hắn còn chưa nói xong thì lại một mũi tên nữa bắn tới.

- Khốn kiếp, hủ bại! Thích một người ở thanh lâu thì thôi, đến nữ nhân thanh danh bại hoại như Ngân Trì phu nhân cũng thích, lẽ nào nữ nhân hơn họ đều chết hết rồi?

Ninh Tiểu Xuyên lại bắt được mũi tên đó, vứt xuống đất, nói:

- Ngự dưa hấu, đừng làm loạn vô lý nữa, việc này không liên quan đến thích hay không, mở cổng thành ra, ta phải về phủ.

- Ta làm loạn vô lý? Nói hay lắm.

Ngự Thiến Thiến xiết chặt tay như đang bóp cổ Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, vậy ngươi cứ đợi ngoài cổng thành cả đời đi.

Ngự Thiến Thiến quả thực bị chọc giận rồi, thiên hạ nhiều nữ nhân tốt như vậy, thiên kim Hầu môn, quận chúa Vương phủ, công chúa trong cung, chỉ cần hắn muốn thì rất nhiều người sẽ nguyện ý gả cho hắn. Còn hắn thì hay rồi, lại thích Ngọc Ngưng Sanh với Ngân Trì phu nhân.

- Đúng là tức chết ta!

Ngự Thiến Thiến xuống khỏi tường thành, dậm chân thật mạnh.

- Quận chúa điện hạ, lẽ nào không mở cổng cho tiểu Hầu gia? Vạn nhất đại quân Ma Môn tấn công tới thì phải làm sao?

Một tướng quân giữ thành cúi người nói.

- Thì sao? Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tất cả đều đáng đời hắn, cho hắn chịu khổ mới tốt.

Ngự Thiến Thiến dần bình tĩnh lại:

- Đợi đã, ngươi đi nói với hắn chỉ cần hắn chịu thay đổi, không liên quan gì tới loại nữ tử như Ngân Trì phu nhân và Ngọc Ngưng Sanh thì bổn quận chúa sẽ cho hắn một cơ hội, cho hắn vào thành.


- Nhưng với tu vi của tiểu Hầu gia, nếu hắn muốn xông vào thì chúng ta cũng không ngăn nổi.

Vị tướng quân kia nói.

Ngự Thiến Thiến nói:

- Được lắm, nếu các ngươi không ngăn được thì tất cả rơi đầu.

Vị tướng quân toàn thân run rẩy, vội nói:

- Vâng, thuộc hạ đi chuyển lời tới tiểu Hầu gia ngay.

Hắn lên đỉnh cổng thành thầm kêu khổ, một bên là Thiến Thiến quận chúa, một bên là tiểu Hầu gia, đắc tội với ai cũng có thể sẽ mất cái mạng nhỏ này. Đây là tạo nghiệt gì thế này?

Hắn cung kính nói với Ninh Tiểu Xuyên:

- Tiểu Hầu gia, quận chúa điện hạ nói, chỉ cần ngài không qua lại với Ngọc Ngưng Sanh và Ngân Trì phu nhân nữa thì sẽ lập tức mở cổng thành.

- Ngự Thiến Thiến nghĩ rằng đóng cổng thành là ngăn được ta sao?

Ninh Tiểu Xuyên có phần hứng thú nói.

Vị tướng quân kia và các quân sĩ xung quanh lập tức sợ quá mà quỳ xuống, cầu xin:

- Đừng, tiểu Hầu gia, nếu ngài xông vào là bọn ta sẽ rơi đầu.

Một quân sĩ bên cạnh nói:

- Bọn ta trên có mẹ già, dưới có con thơ, chết đi thì họ biết làm sao?

- Cầu xin tiểu Hầu gia nể tình mẫu thân tám mươi tuổi ở nhà, tha cho bọn ta một con đường sống!


Ninh Tiểu Xuyên chau mày:

- Đứng dậy hết đi! Các ngươi bộ dạng thế này làm sao giữ thành được? Về nói với Thiến Thiến quận chúa, ta có một viên Địa Võ Đan, chỉ cần nàng ta mở cổng thành thì ta sẽ tặng Địa Võ Đan.

- Địa Võ Đan?

Vị tướng quân đó nghe thấy cái tên này thì thân thể lập tức chấn động.

Địa Võ Đan là cao cấp đan, ngay cả Võ Tôn cũng muốn liều chết tranh giành.

Hắn vội chạy xuống khỏi tường thành đi bẩm báo Ngự Thiến Thiến.

- Địa Võ Đan?

Ngự Thiến Thiến đương nhiên rất động tâm, nhưng vẫn cố tình tức giận nói:

- Hắn càng ngày càng không thành thực, chỉ biết dùng đan dược ra lừa nữ hài tử. Chắc chắn đã từng cho Ngọc Ngưng Sanh và Ngân Trì phu nhân rồi. Ta không cần đan dược của hắn, cứ để hắn đợi ngoài đó. Bản quận chúa xem hắn có thể kiên trì bao lâu.

Ninh Tiểu Xuyên biết Ngự Thiến Thiến chỉ là nổi giận trẻ con, cũng không giận nàng ta. Hắn tin rằng nếu kiên trì tới khi trời tối thì nàng ta sẽ ngoan ngoãn mở cổng.

Dù nàng không mở cổng thì Đại Kim Bằng Vương cũng sẽ hạ lệnh mở thành.

Dù sao thì với tu vi hiện nay, Ninh Tiểu Xuyên cũng là người mà Đại Kim Bằng Vương không thể không coi trọng. Chẳng ai muốn đắc tội với Kiếm Các Hầu Phủ cả.

Ninh Tiểu Xuyên tìm thấy trước cổng thành một tảng đá bằng phẳng rộng hai mét, ngồi lên đó bắt đầu tu luyện.

Dù sao đại quân Ma Môn cũng chưa đánh tới, hắn cũng không vội vào thành.

Lúc trước chiến đấu với Nhiếp Lan Tâm, còn ngưng luyện Ma Kiếm, nguyên khí trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên hiện tại giờ chỉ hồi phục được một hai phần. Vừa hay nhân cơ hội này hồi phục cũng tốt.


Sau khi sinh ra đạo Diệt Thế chi khí thứ chín, Ma Kiếm được kích hoạt hoàn toàn, ngưng tụ ra Ma kiếm huyết thân, hình thành một chút linh trí.

Kiếm thể và Ninh Tiểu Xuyên đã dung hoà thành một.

Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ Võ Hồn thành hình người, biến thành một chấm sáng bay vào trong cơ thể, chui qua vô vàn huyết mạch xong cuối cùng tới nơi tim.

Nếu phóng to điểm sáng này lên vạn lần thì sẽ phát hiện nó giống hệt Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên tới huyết khiếu của tim, đứng bên dưới Ma Kiếm, xung quanh là không gian hỗn độn màu đỏ tươi, vô cùng vô tận, không có điểm cuối.

Thân kiếm của Ma Kiếm lớn tựa ngọn núi, Ninh Tiểu Xuyên đứng phía dưới giống như hạt cát.

Trên Ma Kiếm có kinh lạc giống như huyết mạch, nó giống như cũng có sinh mệnh, có trí tuệ, cũng có thất tình lục dục.

Phốc…

Thân kiếm bắn ra ánh sáng.

Bóng dáng Tuế Hàn Vũ hiện ra trên thân kiếm, lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo lạnh lẽo, mái tóc đen dài tới tận thắt lưng. Trên người là vô số ma khí lưu động, giống hệt như một vị ma hậu địa ngục.

Thật ra, trước đó Tuế Hàn Vũ đã truyền một phần hình ảnh vào Ma Kiếm. Chỉ là khi ấy có cả Ma Đế và Nhiếp Lan Tâm, sợ rằng hai đại cường giả này đều sẽ phát hiện ra nên mới ẩn hình ảnh trong Ma Kiếm, đến bây giờ mới cho hiện ra.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đã tu luyện ra chín đạo Diệt Thế chi khí, giờ có thể xem là truyền nhân đời thứ tư chính thức của Diệt Thế Đạo.

Giọng nói của Tuế Hàn Vũ rất lạnh nhạt.

- Với tu vi hiện nay, ngươi có khả năng vượt qua Mãng Hoang đại trạch. Ta hy vọng có thể lập tức khởi hành.

- Khởi hành? Phải rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc sao?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Tuế Hàn Vũ gật đầu nói:

- Đúng vậy, Ngọc Lam đế quốc dù sao cũng chỉ là sơ cấp văn minh trong ngũ phẩm văn minh, tài nguyên tu luyện có hạn, số lượng thiên tài tuấn kiệt cũng có hạn. Cơ hội cạnh tranh cũng ít, không có lợi cho việc tu luyện của ngươi. Trong hồ nếu chỉ có một con cá thì nó mãi mãi không biết thế nào là áp lực. Nếu trong hồ có rất nhiều cá, thì nó mới trở nên mạnh mẽ hơn được.

- Ngươi hai mươi tuổi đã đạt tới Địa Tôn Cảnh tầng thứ năm, ở Ngọc Lam đế quốc là rất giỏi, nhưng ở trung cấp và cao cấp văn minh trong số các ngũ phẩm văn minh, thậm chí lục phẩm văn minh thì tu vi của ngươi hiện giờ lại chẳng là gì.


Ninh Tiểu Xuyên hơi nhíu mày:

- Nhưng giờ ta đã tu luyện tới thiên phú vạn năm khó gặp, những người cùng lứa chắc không có nhiều người có thể vượt qua ta đúng không?

- Đây chính là tư tưởng ếch ngồi đáy giếng điển hình. Ngươi tưởng tới mức đó đã là vô địch trong số những người cùng thời? Đạt tới thiên phú vạn năm khó gặp là nhất định sẽ tu luyện được tới cảnh giới Thứ Thần? Nếu ngươi không biết tiến thủ, dù có thiên phú như vậy cũng không thể đạt được thành tựu cao hơn. Từ cổ tới nay cũng đã có rất nhiều loại thiên chi kiêu tử của các chủng tộc cao cấp còn rất trẻ mà đã có thiên phú vạn năm khó gặp. Nhưng vì sau đó không có ý chí cầu tiến, cuối cùng cũng chỉ có thể như bao người, căn bản không thể trở thành võ đạo chí tôn.

Tuế Hàn Vũ nói tiếp:

- Tu vi võ đạo mãi mãi không có cảnh giới cao nhất. Thiên phú vạn năm khó gặp chỉ có thể cho thấy tiềm lực trong cơ thể ngươi được kích phát, nếu ngươi không thể tiếp tục nỗ lực tu luyện thì tiềm lực được kích phát sẽ lại đóng băng. Sau này muốn kích phát lại cũng rất khó.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta hiểu rồi, cũng giống như đóng một con thuyền. Thiên phú giống như “long cốt” (*) của thuyền. “Long cốt” càng lớn, càng chắc chắn thì dù có bay vào vũ trụ thì cũng không sợ thân thuyền bị gãy. Nhưng đóng một con thuyền thì long cốt chỉ là cơ sở. Nếu chỉ có long cốt vững mà thân thuyền lại quá yếu thì vẫn không chống chọi lại được phong ba. Dù long cốt và thân thuyền vững nhưng buồm lại tả tơi thì vẫn không thể tới bờ bên kia được.

(*) trục chính của thuyền

Tuế Hàn Vũ nói:

- Ngộ tính của ngươi rất cao, đại khái là như vậy. Điều quyết định thực lực của một võ giả mạnh hay yếu chính là quá trình tu luyện mỗi cảnh giới. Hơn nữa quyết định thực lực cao hay thấp còn phải xem năm phương diện.

- Thứ nhất, tu vi võ đạo. Cái này mang tính quyết định. Nếu tu vi không đủ mạnh thì mặt khác có mạnh đến đâu cũng vô ích.

- Thứ hai, công pháp tu luyện. Trước Thiên Nhân Cảnh, công pháp ngươi tu luyện chỉ là hấp thụ huyền khí ngoại giới để bản thân mạnh lên. Sau khi đạt tới Thiên Nhân Cảnh, công pháp sẽ trở nên quan trọng hơn, sẽ sinh ra rất nhiều sự thay đổi kỳ diệu.

- Thứ ba, võ pháp Thần Thông. Trong giới võ đạo, một số võ pháp Thần Thông cao thâm khi đã tu luyện thành công thì thậm chí có thể giết địch vượt một vài cảnh giới nhỏ. Thần Thông bản mệnh Vạn Kiếm Hoá Vũ mà ngươi tu luyện có tiềm lực này. Chỉ là hiện tại vẫn còn quá yếu.

- Tiếp theo là đẳng cấp thiên phú. Võ giả có thiên phú vạn năm khó gặp rất có ưu thế trong số những người cùng cảnh giới, có thể nói là vô địch cùng cảnh giới.

- Thứ năm là thể chất.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thể chất? Lẽ nào vạn năm khó gặp vẫn chưa thể gọi là thể chất?

- Vạn năm khó gặp đại diện cho đẳng cấp thiên phú, còn thể chất mà ta nói là chỉ thể chất khi sinh ra. Giống như Ngọc Thạch Mỹ Nhân Tộc, Hắc Cốt Cự Nhân Tộc, họ đều là nhân tộc cao cấp, có huyết thống tôn quý. Trong số những người cùng đẳng cấp thiên phú chiến đấu lực của họ mạnh hơn, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.

- Mà nhân tộc của Ngọc Lam đế quốc là thuỷ nhân tộc cấp thấp nhất, huyết mạch truyền thừa thua xa những nhân tộc cao cấp kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận