Thần Ma Thiên Tôn

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là nghe được những người kia nói chuyện, liền dò hỏi:

- Vị thiên tài tám ngàn năm khó gặp của Phần Kiếm Tông chết rồi sao?

Vũ Thanh Sầu gật đầu, nói:

- Chuyện xảy ra vào ba ngày trước, ngay cả hai vị đệ tử nội môn và một vị trưởng lão bảo vệ cho vị đệ tử thiên tài tám ngàn năm khó gặp cũng đều chết oan uổng tại Thiên Đế Sơn, tạo nên sự kiện chấn động rất lớn.

Tư Đồ Cảnh nói:

- Đúng vậy! Dù sao cũng là thiên tài tám ngàn năm khó gặp, nếu thật sự đột phá Thiên Nhân cảnh tại thời điểm khảo thí Thiên Môn, nhất định có cơ hội tiến vào ba hạng đầu, tất nhiên sẽ có rất nhiều người không hy vọng hắn sống trên đời này.

Nhạc Minh Tùng vừa uống rượu, vừa cười, sau đó nói:

- Cái này là tuổi trẻ khí thịnh ah! Không có bối cảnh cường đại vậy thì đừng nên quá tự cao. Rất nhiều người có tài mà không biết cách che dấu, làm cho người ta ghen ghét, vậy thì sống không được lâu đâu. Tám ngàn năm khó gặp ah! Đã qua vạn năm, chẳng lẽ sự kiện khảo thí Thiên môn chỉ xuất hiện thí sinh có thiên phú đẳng cấp như vậy thôi ư? Thiên Đế Sơn thật sự là không có người thiên phú cao hơn sao? Ta không cho rằng là như thế, chỉ là tất cả mọi người không muốn đem thiên phú thật sự bộc lộ ra mà thôi!

Nhạc Minh Tùng vừa dứt lời, Tư Đồ Cảnh và Ninh tiểu Xuyên đều liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt có ý tứ chỉ hai người mới hiểu, sau đó cùng cúi đầu uống rượu vui vẻ.

Vũ Thanh Sầu không khỏi coi trọng lời nói của Nhạc Minh Tùng, liền nói:

- Lời này ngược lại không sai chút nào! Lịch đại thí sinh của Thiên Đế Sơn, quả thật các thí sinh đều che dấu thiên phú cùng tu vi thật sự của mình. Tựa như lần này, những nhân vật đứng đầu như: Thiên Hoàng Thái Tử có cấp bậc thiên phú bảy ngàn năm khó gặp, Vũ tiên tử, Lan tiên tử, ba vị vương giả trẻ tuổi đều có thiên phú sáu ngàn năm khó gặp. Giống như là đã ước định trước với nhau, tất cả mọi người đều khống chế tu vi và thiên phú của bản thân tại phạm vi cấp bậc này. Nhưng điều này chỉ là biểu hiện thiên phú bên ngoài của bọn hắn. Trên thực tế, không ai biết thiên phú và tu vi thật sự của bọn hắn khủng khiếp như thế nào.

- Phần Kiếm Tông luôn muốn áp đảo Vạn Kiếm Tông chúng ta, vì vậy mới đem tin tức của vị thiên tài tám ngàn năm khó gặp truyền ra ngoài. Nhưng bọn hắn lại không ngờ rằng, trong lúc vô tình đã phá vỡ cân đối. Cân đối bị phá vỡ, tất nhiên cũng sẽ không có khả năng để cho tên thiên tài đó sống sót.

Những thiên tài tuấn kiệt ngồi tại đây đều đồng thời gật đầu.

Thần sắc Tử Hàn Yên khẽ động, nói:

- Vậy nếu như xuất hiện một vị thiên tài vạn năm khó gặp thì sẽ thế nào?

Vũ Thanh Sầu có chút nao nao, cười nói:

- Vậy thì còn phải xem vị đó là thiên tài vạn năm khó gặp đó có thân phận gì, nếu là Thiên Hoàng Thái Tử thì tất nhiên là có thể bình an vô sự rồi. Hoặc là Thần Nữ điện hạ thì cũng có thể bình an vô sự. Còn nếu là người khác có được thiên phú vạn năm khó gặp, nhưng để lộ ra ngoài, như vậy thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

- Hoàng tộc Thiên Xu Đại Đế quốc và những thế gia cổ xưa sẽ không cho phép nhân vật như vậy xuất hiện tại thế lực trong phạm vi Thiên Đế Sơn, một khi lớn lên sẽ mang lại sự uy hiếp đến địa vị thống trị của bọn hắn. Thủ đoạn sát phạt của bọn hắn, e rằng còn chấn động gấp mười lần, gấp trăm lần so với việc giết chết cái tên thiên tài tám ngàn năm khó gặp đó.

Sắc mặt Tư Đồ Cảnh lộ vẻ ngiêm túc, nói:

- Đánh mất giang sơn thì dễ nhưng nắm giữ giang sơn thì lại không dễ, bởi vậy cho nên các thế lực cổ tộc truyền thừa trên vạn năm này đều thập phần chú ý thận trọng. Chỉ cần xuất hiện một ngọn lửa uy hiếp đến địa vị thống trị của bọn hắn, bọn hắn sẽ dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất, trong thời gian ngắn nhất để dập tắt, căn bản là không cho hắn cơ hội phát triển.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nếu như vậy, Thiên Hoàng Thái Tử là đối tượng đáng nghi lớn nhất giết chết vị thiên tài tám ngàn năm khó gặp.

Vũ Thanh Sầu nói:

- Rất nhiều người đều cho là như vậy. Nhưng là lúc ấy Thiên Hoàng Thái Tử đang cùng tất cả các vương giả thế hệ trẻ luận đạo, cho nên càng có nhiều người đổ dồn ánh mắt tập trung vào Vạn Kiếm Cung của chúng ta hơn. Dù sao Vạn Kiếm Tông chúng ta và Phần Kiếm Tông cũng là đối thủ một mất một còn, hiềm nghi đương nhiên không hề nhỏ.

Ninh Tiểu Xuyên liền cười nói:

- Theo ta được biết, mặc dù Tru Thiên cốc là tổ chức sát thủ, nhưng bọn chúng cũng không phải lũ ngốc. Nếu đối phương không cho giá đủ cao thì bọn hắn tuyệt đối không có khả năng mạo hiểm để rồi bị cao thủ Thiên Đế Sơn trừng phạt mạnh mẽ, dù sao đi nữa, làm ra loại chuyện như vậy cũng sẽ khiến tất cả mọi người đều phẫn nộ.

Nếu xuất hiện thiên tài tuyệt đỉnh nào cũng bị người người ta ám sát mất,vậy thì sau này ai còn dám đến Thiên Đế Sơn bái sư nữa?

Cho nên lần này cao tầng của Thiên Đế Sơn nhất định phải ra mặt, nếu như không cho tất cả thí sinh mọi nơi một lời công đạo thì danh dự của Thiên Đế Sơn sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng!

Đương nhiên, Tru Thiên cốc đã dám đi ám sát vị thiên tài thiên phú tám ngàn năm khó gặp kia, thì chắc chắn cũng biết sẽ gặp phải sự đả kích, nhất định đã chuẩn bị tốt sách lược ứng phó.

Những chuyện này không cần bọn hắn phải để tâm, bởi vì liên đới quá nhiều, hiện tại bọn hắn chỉ cần tập trung chuẩn bị việc khảo thí Thiên Môn là được.

Trên tầng thứ hai của Thiên Vũ lâu, một đám tu sĩ của Vương Tôn phủ địa vị tôn quý đang tụ hội, Kim Vũ Hồn, Lục Nhân, Kim Lăng, còn có một ít con cháu thế gia cũng đều có mặt tại đây.

Bọn hắn đang nghị luận chuyện vị thiên tài tám ngàn năm khó gặp bị ám sát.

Một tu sĩ có chút trẻ tuổi mặc đạo bào, vuốt chòm râu dê, cười nói:

- Lần này có trò hay để xem rồi! Có lẽ lúc khảo thí Thiên Môn, Phần Kiếm Tông và Vạn Kiếm Cung sẽ đấu nhau càng ác liệt hơn.

Vị tu sĩ trẻ tuổi này tên là Trì Hâm, chính là nhân vật cùng cấp bậc với Kim Lăng, một trong tám vị nhị đẳng đệ tử của Vương Tôn Phủ.

Có người biểu thị không tin, nói:

- Chẳng lẽ thật sự là do Vạn Kiếm Cung?

Trì Hâm cười nói:

- Ngoại trừ Vạn Kiếm Cung thì còn có thể là ai vào đây nữa? Để cho bọn hắn đấu lẫn nhau cũng tốt, tốt nhất là đánh cho đến lưỡng bại câu thương, lúc đó Vương Tôn Phủ chúng ta sẽ có nhiều người trở thành đệ tử hạch tâm hơn.

Kim Vũ Hồn mỉa mai nói:

- Ở đây ngoại trừ đại thiếu gia và tỷ của ta thì còn người nào có tư cách trở thành đệ tử hạch tâm nữa chứ? Đúng rồi còn có Lục huynh. Số lượng cao thủ Vương Tôn Phủ chúng ta còn nhiều hơn của Vạn Kiếm Cung và Phần Kiếm Tông cộng lại, lần này nhất định vẫn là Vương Tôn Phủ chúng ta đứng đầu rồi.

Trong lòng Lục Nhân cũng rất phiền muộn, căn bản không có tâm tư cùng bọn họ bàn tán chuyện phiếm.

Hắn thật vất vả mới gom góp được một lượng lớn Huyền thạch đi Tru Thiên cốc giao nhiệm vụ giết Ninh Tiểu Xuyên.

Kết quả suốt một tháng,cũng không thấy bóng dáng của Ninh Tiểu Xuyên đâu cả.

Mà bây giờ, một vị thiên tài tám ngàn năm khó gặp của Phần Kiếm Tông thì bị giết. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm cho người của Tru Thiên cốc đi liên lạc với hắn cũng biết mất tăm hơi, ngay cả một cái bóng của Tru Thiên cốc cũng không còn.

Nhưng hắn đã đưa cho Tru Thiên cốc một nửa tiền cọc vượt qua một ức Huyền thạch, chẳng lẽ lại mất trắng? Sẽ không bị Tru Thiên cốc nuốt không chứ?

Một ức Huyền thạch với hắn mà nói cũng là một con số cực lớn. Hắn còn phải vay rất nhiều từ trưởng bối trong tộc.

Nếu như Tru Thiên cốc bị tiêu diệt, vậy thì Huyền thạch của hắn cũng triệt để một đi không trở lại.

Lục Nhân bây giờ quả thật có chút muốn khóc rồi.

Những Huyền thạch đó, ban đầu hắn định lấy ra mua sắm linh dược để trùng kích cấp bậc Đại Dưỡng Tâm Sư.

Hiện tại không những không giết được Ninh Tiểu Xuyên, ngược lại còn không được mua sắm linh dược, tiếp theo biết phải giải thích với các trưởng bối trong tộc như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, hắn lại càng thống hận Ninh Tiểu Xuyên hơn.

- Ồ! Kim huynh, Lục huynh, các người xem kìa, phía dưới không phải là Ninh Tiểu Xuyên ư? Một người con cháu thế gia của Vương Tôn Phủ nói.

Nghe được cái tên Ninh Tiểu Xuyên, Lục Nhân lập tức muốn nhảy dựng lên, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên trông thấy Ninh Tiểu Xuyên đang cùng một đám tài tuấn trẻ tuổi trò chuyện vui vẻ, bên cạnh còn có một nữ tử áo tím quốc sắc thiên hương.

Trong lòng Kim Lăng khẽ động, cũng nhìn xuống dưới lầu, ánh mắt tập trung lên người Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Trì Hâm từ trước tới nay vẫn luôn theo đuổi Kim Lăng, tất nhiên biết rõ Kim Lăng có thiên tư rất cao, cho nên tầm mắt cũng rất cao, không có mấy người có thể khiến cho nàng lộ ra thần sắc như thế, vì vậy có chút không vui nói:

- Chỉ là một tên thiên tài Dưỡng Tâm Sư mà thôi, có gì mà ngạc nhiên như vậy?

Kim Lăng dùng ngón tay nhẹ vuốt cằm, cười nói:

- Trì đại thiếu gia có chỗ không biết, Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải là Dưỡng Tâm Sư bình thường, hơn nữa còn là một thiên tài tu võ có thiên tư ba ngàn năm khó gặp.

Nghe Kim Lăng tán dương Ninh Tiểu Xuyên như thế, trong lòng Trì Hâm càng thêm không vui, thoáng nhìn qua Ninh Tiểu Xuyên, có chút khinh thường nói:

- Cũng chỉ mới là Tam Bộ Thiên Thê mà thôi, bất kể người nào trong chúng ta ra tay cũng đều có thể đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

Kim Vũ Hồn nói:

- Trì đại thiếu gia còn có điều không biết, tên Ninh Tiểu Xuyên kia ngang ngược càn rỡ đến cực điểm, căn bản không để con cháu thế gia của Thiên Xu Đại Đế quốc chúng ta vào mắt. Trước đó không lâu, Lục huynh còn bị hắn đánh, thiếu chút nữa còn bị đánh chêt.

Nghe Kim Vũ Hồn nói như thế, gương mặt Lục Nhân mơ hồ thấy đau, hai bàn tay nắm chặt lại, trong mắt giống như là muốn phun ra hỏa diễm.

Phành...

Trì Hâm một chưởng đánh lên mặt bàn, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thật sự là to gan lớn mật, ngay cả người của Vương Tôn Phủ chúng ta cũng dám động vào. Lục công tử, chuyện này hãy để cho Trì mỗ đem lại công đạo cho ngươi.

Lục Nhân nói:

- Nếu như Trì đại thiếu gia đánh cho tiểu tử kia tàn phế ngay lập tức, Lục mỗ tất có hậu tạ.

Kim Lăng tất nhiên biết rõ tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hơn bất kỳ ai, vì vậy mới cố ý kích động Trì Hâm đi đối phó Ninh Tiểu Xuyên.

Nàng cười nói:

- Trì đại thiếu gia quả nhiên không hổ danh là anh kiệt của Vương Tôn Phủ chúng ta, ngoại trừ Thiên Hoàng Thái Tử điện hạ ra, có lẽ Trì đại thiếu gia đã là người mạnh nhất trong đám người thế hệ trẻ rồi.

Được Kim Lăng tán dương như vậy, Trì Hâm cũng muốn biểu hiện một phen trước mặt giai nhân trong lòng, liền ngầm hạ quyết tâm phải giáo huấn cái tên Ninh Tiểu Xuyên trước mặt.

Kim Lăng chính là đệ nhất kiêu nữ của Kim tộc, nếu có thể được nàng để mắt, vậy thì chẳng khác nào có thể dựa vào Kim tộc, địa vị tương lai của mình trong gia tộc cũng sẽ càng cao hơn, đạt được tài nguyên tu luyện càng nhiều hơn.

Thiên phú của Trì Hâm ngang ngửa với Kim Lăng, có thể xem là cùng cấp bậc.

Nhưng luận về bối cảnh gia tộc mà nói, Trì Hâm lại yếu hơn Kim Lăng rất nhiều.

Cho nên gia tộc của Trì Hâm vẫn một mực hy vọng Trì Hâm có thể theo đuổi Kim Lăng, để có thể kết thông gia với Kim tộc, tăng cường thanh thế của gia tộc.

Đây là một cơ hội tốt!



Ninh Tiểu Xuyên giơ chén rượu lên, trong lòng nghĩ đến một chuyện, liền hỏi:

- Tư Đồ huynh, các ngươi không phải là muốn hướng đến Vương Tôn Phủ đòi lại công đạo ư? Chuyện đó làm đến đâu rồi?

Nghe Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, những tài tuấn trẻ tuổi tại Cửu Việt Cương đều thu hồi nụ cười, trở thành phẫn nộ và âm lãnh.

Một tháng trước, một nữ tử ở Cửu Việt Cương đến tham gia Thiên Môn khảo thí, đã bị một đệ tử của Vương Tôn Phủ đánh chết ngay bên đường.

Ban đầu Ninh Tiểu xuyên cũng tính cùng bọn họ đi tìm Vương Tôn Phủ đòi lại công đạo. Nhưng vì bị thương, cho nên phải cùng Tử Hàn Yên tránh đi để dưỡng thương.

Bây giờ trở về đến Thiên Môn thành, nên nhân tiện Ninh Tiểu Xuyên liền hỏi kết quả việc đó như thế nào rồi.

Tư Đồ Cảnh mím môi, trong lòng không hề thoải mái chút nào, thở dài nói:

- Ninh huynh ngày trước nói quả không sai, chúng ta quả thật quá ngây thơ rồi. Tu vi tên ngoại môn đệ tử nhị đẳng của Vương Tôn Phủ kia thật sự quá mạnh. Chúng ta cùng đồng loạt ra tay, nhưng vẫn bị hắn đánh bại. Mặc dù tu vi của hắn còn chưa đạt tới Thiên Nhân cảnh, nhưng chiến lực của hắn thì lại không kém Thiên Nhân cảnh bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui