Thần Ma Thiên Tôn

- Nữ quỷ kia chính là hồn phách kiếp trước của Vạn Âm Tiên Hậu, đối với ta mà nói chính là uy hiếp lớn nhất, phải mau chóng diệt trừ nàng ta.

Dáng người Nhiếp Lan Tâm cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp, ngực mông đầy đặn, ngọc tinh bảo thể quyến rũ ngạo nhân, mỗi một tấc da thịt đều trơn bóng lấp lánh như ngọc thạch, trong đôi mắt mang theo hàn khí còn lạnh hơn cả sương đêm.

- Thế nhưng, một khi ta tới gần nàng, tu vi của nàng sẽ trở nên cường đại như ta. Chiến đấu với nàng cũng giống như đang chiến đấu với mình. Nhất định phải tìm một ngoại nhân để diệt trừ nàng ta!

Trong lúc Nhiếp Lan Tâm đang suy nghĩ, phía trên màn trời đêm chợt bay đến một đạo kiếm quang hồng sắc.

Vụt...

Tựa như lưu tinh xẹt qua bầu trời.

Một nam tử mặc áo bào xanh đứng trên một thanh phi kiếm bốc cháy, phá không mà đi, hạ xuống đỉnh một ngọn núi cách nàng không xa, lộ vẻ phiêu nhiên xuất trần.

Đông Phương Thắng gương mặt thanh tú, y quan đoan trang, thân hình thẳng tắp như một thanh trường thương, nhìn thấy Nhiếp Lan Tâm ở phía xa, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ, nói:

- Lúc ở Thiên Môn khảo thí, chúng ta đã từng gặp nhau, ta và Lan tiên tử quả thật có duyên phận. Tiên tử cũng đang tìm kiếm phương vị đầu bên kia của Thiên Môn ư?

Nhiếp Lan Tâm nhìn thấy bất kỳ nam nhân nào, trong lòng đều sinh ra cảm giác chán ghét, đặc biệt là nam nhân chủ động xun xoe, càng khiến cho nàng thập phần mất kiên nhẫn.

Nàng đang định rời đi, đột nhiên trong lòng khẽ động, lúc nhìn về phía Đông Phương Thắng thì trong mắt lập tức lộ ra một tia ý cười ôn nhu.

Khí chất của nàng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, mới vừa rồi còn như một vị nữ vương lãnh diễm, bây giờ lại khiến người khác có cảm giác ôn nhu thánh khiết, quả thực giống như trăng sáng trên bầu trời, mỹ lệ không chút tỳ vết.

- Thì ra là Đông Phương sư đệ.

Nhiếp Lan Tâm khẽ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh như ngọc, đôi môi đỏ mọng như đào, ôn nhu nói:

- Đăng Thiên thế giới rộng lớn như vậy, không ngờ chúng ta lại nhanh gặp nhau như vậy, xem ra duyên phận thật sự không cạn a.

Trong lòng Đông Phương Thắng lập tức mừng rỡ, cuối cùng cũng nghe thấy Lan tiên tử nói chuyện với mình, thanh âm của nàng trong trẻo dễ nghe giống như âm thanh của thiên nhiên.

Nhiếp Lan Tâm thở dài một tiếng.

Đông Phương Thắng nói:

- Tại sao tiên tử lại thở dài, chẳng lẽ bởi vì không tìm thấy Thiên Môn?

Nhiếp Lan Tâm lắc đầu, nói:

- Không phải, là vì Ninh Tiểu Xuyên.

- Lại là Ninh Tiểu Xuyên.

Sắc mặt Đông Phương Thắng lập tức trở nên âm lãnh, rất muốn đem Ninh Tiểu Xuyên bầm thây vạn đoạn.

Hắn nói:

- Mạo muội hỏi một câu, tiên tử và Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Nhiếp Lan Tâm nói:

- Địch nhân, sinh tử đại địch.

- Tiên tử và Ninh Tiểu Xuyên là sinh tử đại địch?

Đông Phương Thắng vừa mừng vừa sợ, liền nói:

- Thật tốt quá… thực xin lỗi, tại hạ không phải là có ý đó, chỉ là cảm thấy kẻ tên Ninh Tiểu Xuyên này thật sự đáng hận, chỉ là một Dưỡng Tâm Sư mà cũng dám đối địch với tiên tử, quả thật không biết sống chết là gì.

Nhiếp Lan Tâm nói:

- Ngươi chỉ biết hắn là Dưỡng Tâm Sư, nhưng lại không biết hắn còn là một Dưỡng Quỷ Sư.

- Ninh Tiểu Xuyên là người của Dưỡng Quỷ thế gia – bá chủ Thương Minh hải vực ư?

Đông Phương Thắng kinh ngạc nói.

Nhiếp Lan Tâm lắc đầu, đáp:

- Hắn không phải là người của Dưỡng Quỷ thế gia, ta cũng không biết rõ hắn học được “Nhiếp Hồn Thần Pháp” từ đâu. Trong lúc ta lơ đãng, đã giam cầm một đạo hồn phách của ta.

- Cái gì? Ngay cả hồn phách của tiên tử mà hắn cũng dám nhốt?

Đông Phương Thắng lòng đầy căm phẫn mà nói.

Nhiếp Lan Tâm khẽ gật đầu, nói:

- Hắn dùng một tia hồn phách đó để áp chế ta, bắt ta làm những chuyện mà mình không muốn, nếu như ta không thuận theo ý của hắn, hắn sẽ diệt đi hồn phách của ta. Cho nên, ta vẫn một mực trốn tránh hắn.

- Tiên tử cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho Đông Phương Thắng ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi đoạt lại linh hồn, đánh Ninh Tiểu Xuyên tro cốt.

Năm ngón tay của Ninh Tiểu Xuyên siết chặt, sát khí trên người bắt đầu nổi lên, một chưởng ép xuống.

Ầm ầm ầm...

Cách ngoài trăm dặm, một ngọn núi nguy nga bị chưởng ấn đánh cho sụp đổ, cuốn lên bụi mù đen kịt.

Đây chỉ là một chiêu tay không mà Đông Phương Thắng đánh ra, nhằm biểu thị lực lượng của mình với Nhiếp Lan Tâm.

Đông Phương Thắng có thiên tư tám ngàn năm khó gặp, lúc còn chưa đột phá Thiên Nhân cảnh thì đã có lực lượng đánh một trận với Thiên Nhân rồi. Bây giờ hắn đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, tu vi lại càng thêm thâm bất khả trắc hơn.

Nhiếp Lan Tâm khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù thiên tư của Ninh Tiểu Xuyên rất cao, có Thiên Đế Nhận thủ hộ, thế nhưng dù sao vẫn chưa đạt tới Thiên Nhân cảnh.

Nếu như Đông Phương Thắng ra tay, ngược lại có tới chín thành cơ hội có thể giết chết Ninh Tiểu Xuyên.

Trên mặt Nhiếp Lan Tâm lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh, nói:

- Đa tạ Đông Phương công tử xuất thủ tương trợ, công tử nhân phẩm cao thượng, trong những nam tử mà Lan Tâm biết, không ai có thể sánh được. Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên là một kẻ âm hiểm xảo trá, tốt nhất vẫn nên để Lan Tâm cùng đi với Đông Phương công tử, nếu như hai người chúng ta liên thủ, nhất định có thể khiến cho Ninh Tiểu Xuyên thập tử vô sinh.

- Có thể cùng đi với tiên tử thì thật quá tốt rồi.

Đông Phương Thắng mừng rỡ vô cùng, cảm thấy bản thân mị lực mười phần, đã khiến cho Nhiếp Lan Tâm chìm đắm trong bể tình.

Đông Phương Thắng không hề cảm thấy hoài nghi chút nào, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn là thiên tài tuyệt đỉnh, bất luận là mỹ nữ nào, chỉ cần gặp hắn một lần, nhất định sẽ bị hắn khuất phục.

Thiên tài có hào quang chói lọi như vậy, muốn chinh phục một Nhiếp Lan Tâm, tất nhiên cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

Mỗi lần Thiên Môn khảo thí, đều sẽ điều động mười đệ tử nội môn làm quan giám khảo, hành tẩu trong Đăng Thiên thế giới, khi gặp phải sự kiện đồ sát đại quy mô, quan giám khảo sẽ ra tay giải quyết.

Cho nên, tu vi của mười vị quan giám khảo này đều cực kỳ cường đại.

Lục Khánh Nguyên chính là một trong mười vị quan giám khảo đó, hắn đã trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn cách đây trăm năm, tu vi cao thâm khó dò, khiến người khác không thể nhìn thấu được.

Hắn chắp hai tay sau lưng, hành tẩu giữa núi non trùng điệp.

Mỗi một bước chân, đều có thể vượt qua khoảng cách một ngọn núi, hành tẩu tựa như du tiên trong hồng trần.

- Giết Ninh Tiểu Xuyên.

Lục Khánh Nguyên vuốt lên hai phiến râu trên môi, khẽ lắc đầu, nếu không phải trưởng bối trong tộc đã đích thân hạ lệnh thì hắn quả thật không muốn giết một thí sinh hai mươi tuổi chút nào.

Trong mắt hắn, Ninh Tiểu Xuyên thật sự quá trẻ tuổi, trẻ giống như một đứa trẻ mới sinh vậy.

- Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, luôn thích khoa trương, lại càng thích làm những chuyện náo động, có một số người sau khi vấp ngã sẽ học được cách che giấu, ẩn đi tài học, cuối cùng trở thành người chiến thắng chân chính, vô địch khắp thiên hạ. Nhưng lại có một số người thì ngay cả cơ hội vấp ngã lần nữa cũng không có, bị người khác diệt bỏ từ trong trứng nước, cuối cùng không để lại thứ gì trên đời này.

Lục Khánh Nguyên nói.

Trong mắt hắn, Ninh Tiểu Xuyên là người trẻ tuổi thuộc loại không có đầu óc.

Ngoại trừ Nhiếp Lan Tâm và Lục Khánh Nguyên ra, còn có rất nhiều người đang tìm kiếm bóng dáng của Ninh Tiểu Xuyên, tất cả đều nhận được mệnh lệnh, nhất định phải diệt trừ Ninh Tiểu Xuyên lúc Thiên Môn khảo thí bắt đầu.

Mất hơn năm ngày thì Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng đã luyện nhập thanh chiến kiếm tinh thiết cấp bậc Huyền Khí cửu phẩm vào trong cốt tủy, binh hồn và tinh khí của chiến kiếm đều dung luyện vào Thần Thông, trở thành thanh kiếm thứ chín của Cụ Tượng Thần Thông.

Lúc ban ngày, Ninh Tiểu Xuyên vừa đi vừa thu thập Huyền dược và linh bảo tự nhiên.

Đến lúc trời tối thì ngồi trong lỗ tai của Lục Tí Bạo Long tôi luyện Cụ Tượng Thần Thông kiếm.

Lúc thanh kiếm thứ chín của Cụ Tượng Thần Thông được luyện hóa thành công, tu vi lại tăng lên mãnh liệt, đạt tới Ngũ Bộ Thiên Thê đỉnh phong.

Bốn chiêu kiếm quyết của Diệt Thế Kiếm Đạo đã bị hắn thông hiểu đạo lý, cuối cùng cũng sắp tu luyện loại Diệt Thế Đạo thứ nhất đến trình độ đại thừa.

Rắc rắc…

Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, mỗi một khối xương cốt trong cơ thể đều giống như từng khối thép bị kéo giãn, quanh người lưu động kiếm khí dày đặc.

Củ cải đỏ đứng sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, trên lưng cột một sợi Khốn Long tác, trong miệng lẩm bẩm:

- Gia hỏa này thật lợi hại, không biết là tu luyện loại công pháp cổ quái kỳ dị nào?

Đột nhiên Ninh Tiểu Xuyên dừng bước, chợt hỏi:

- Củ cải đỏ, chúng ta còn bao lâu nữa sẽ tới nơi mà ngươi nói?

- Chẳng phải ở phía trước hay sao? Ngươi nhìn tòa núi cao nhất kia mà xem, trong núi có Huyền Khí vô cùng nồng đậm, không những thai nghén ra thông linh kỳ dược, mà còn có một số hoa quả kỳ dị, thậm chí còn trân quý hơn cả thông linh kỳ dược.

Củ cải đỏ chỉ về phía một tòa núi cực lớn, nói:

- Ninh Tiểu Nhân, tiếp theo thì ngươi tự đi đi, bổn cô nương không phụng bồi nữa. Mau thả chúng ta ra!

- Thả các ngươi? Bây giờ thì còn chưa được, ai biết tiểu nha đầu ngươi có phải đang tính kế để hại ta hay không? Hãy cùng vào trong núi thu thập thông linh kỳ dược với ta, sau khi trở về, ta tự nhiên sẽ thả các ngươi đi!

Ninh Tiểu Xuyên giật Khốn Long tác một cái, kéo Củ cải đỏ tiếp tục lên đường.

Trước mặt là một ngọn núi thập phần to lớn, bị từng tầng sương mù nhàn nhạt bao trùm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng sơ bộ.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên mở ra thiên nhãn Thần Thông, trong mắt bắn ra hào quang dài hơn một thước, có thể thấy được trên núi có một tòa kiến trúc cổ xưa bị tàn phá, giống như trước kia đã từng là một nơi tu luyện.

- Đúng vậy, chính là nơi này.

Thiên Đế Nhận quát lớn một tiếng, mạnh mẽ tông vào Huyền Thú Giám, muốn thoát ra khỏi Huyền Thú Giám.

Ninh Tiểu Xuyên đè chặt Huyền Thú Giám lại, nói:

- Thế nào? Ngươi cũng giấu bảo vật ở nơi này ư?

- Ngươi có còn nhớ ta đã nói gì với ngươi không? Toàn bộ Đăng Thiên thế giới này, đều là một khối lãnh địa mà đại đệ tử của Thiên Đế đã đoạt được từ Thiên Đình. Tòa “Quy Nhân Sơn” này cũng có danh khí không thấp tại Thiên Đình, là một mảnh Thánh Thổ bị người khác diệt môn chỉ trong vòng một đêm, trở thành phế tích đổ nát.

Ninh Tiểu Xuyên thốt lên:

- Ngay cả một mảnh Thánh Thổ cũng bị diệt môn chỉ trong một đêm? Là người nào mà có được bản lĩnh lớn như vậy?

- Thiên hạ to lớn, hung man xuất hiện lớp lớp, Thánh Thổ cũng không thể vĩnh hằng, cuối cùng cũng sẽ có lúc tan thành mây khói. Thực ra, những chuyện này cũng không phải là trọng điểm.

Thiên Đế Nhận nói tiếp:

- Năm xưa, đại đệ tử của Thiên Đế muốn luyện nhập Quy Nhân Sơn vào trong Thánh Thổ của Thiên Đế Sơn, tạo thành bố cục song Thánh Thổ. Thế nhưng, về sau đại đệ tử của Thiên Đế phát hiện Quy Nhân Sơn là một vùng đất tai ương, ẩn chứa hung hiểm cực kỳ đáng sợ. Cho nên mới đưa Quy Nhân Sơn vào phong ấn bên trong Đăng Thiên thế giới.

Đại đệ tử của Thiên Đế có thể khai sáng được Thánh Thổ như Thiên Đế Sơn, tuyệt đối là một tồn tại vĩ đại không gì sánh được, đồ vật mà ngay cả hắn cũng cảm thấy hung hiểm, rốt cuộc là cái gì?

Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu trở nên cảnh giác, cảm thấy rất có thể mình lại bị Củ cải đỏ lừa gạt rồi.

Có lẽ nàng đã sớm biết Quy Nhân Sơn ẩn chứa hung hiểm, cho nên mới cố ý dẫn Ninh Tiểu Xuyên tới nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui