Thần Ma Thiên Tôn

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Tại sao Địa Tạng Vương phải làm như vậy?

Vân Tế nói:

- Đại kiếp nạn sinh tử của nhân loại đã đến, trong đại kiếp cần gấp các
loại tài nguyên nhất. Thu thập được càng nhiều tài nguyên thì càng có cơ hội giữ mạng trong đại kiếp.

- Muốn dùng tốc độ nhanh nhất để thu thập tài nguyên, biện pháp tốt nhất là cướp đoạt quốc khố của Thiên Xu Đại Đế quốc. Thế nhưng, tài nguyên
mà quốc khố của Thiên Xu Đại Đế quốc th thập được, quá nửa sẽ được đưa
đến Thiên Đế Sơn. Cướp đoạt quốc khố của Thiên Xu Đại Đế quốc, chẳng
khác nào cướp đoạt tài nguyên của Thiên Đế Sơn.

- Nếu như trêu chọc cường giả của Thiên Đế Sơn, cho dù Địa Tạng Vương
cũng không chịu nổi lửa giận của Thiên Đế Sơn. Cho nên, chúng ta nhất
định phải chặt đứt mối liên hệ giữa Thiên Xu Đế Thành và Thiên Đế Sơn.

Ninh Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, nói:

- Thì ra là như vậy.

Lời nói của Vân Tế, ngược lại đã nhắc nhở Ninh Tiểu Xuyên một điều.

Nếu như Yêu tộc và nhân tộc thật sự phát sinh đại chiến, chắc chắn tài
nguyên tu luyện sẽ rất thiếu thốn, đặc biệt là đan dược và Huyền dược
trị thương, các loại trận bàn và áo giáp phòng ngự, Huyền Khí công
kích,…

Chỉ khi trang bị cho bản thân hoàn thiện, thì mới có thể đảm bảo được tính mạng.

- Xem ra, ta cũng phải mua sắm một ít Huyền dược và trận bàn, đợi sau
khi tin tức truyền ra ngoài, giá cả của các loại Huyền dược và trận bàn
đều sẽ tăng vọt, đến lúc đó, thiên hạ sẽ thật sự đại loạn.

Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.

Nhạc Minh Tùng dường như cũng nghĩ đến điều này, chợt vuốt cằm nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có cần mua áo giáp phòng ngự không? Ta bán cho ngươi mấy bộ.

- Không cần.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu.

Ninh Tiểu Xuyên có Thanh Mộc Thiên y, nên tất nhiên không cần loại áo giáp nào khác nữa.

- Phải tìm người truyền tin tức Địa Tạng Vương muốn cướp đoạt quốc khố về Thiên Đế Sơn.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Không cần.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Ngươi cũng quá xem thường Hoàng tộc Thiên Xu Đại Đế quốc rồi, Đế Hoàng của Thiên Xu Đại Đế quốc hiện nay là một vị Cửu Thiên Tôn Giả, tu vi
cường hoành không gì sánh được, Địa Tạng Vương muốn cướp đoạt quốc khố
cũng không phải chuyện đơn giản đâu.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:

- Cẩn thận một chút cũng không thừa.



Dưới lòng đất Thiên Xu Đế Thành, trong một đầu địa mạch, xây dựng một tòa cổ điện màu vàng nguy nga.

Cổng chính của cổ điện này, có mười tám vị tu sĩ mặc trường bào màu đen, lưng cõng Huyền Khí chiến đao, đứng nghiêm, giống như mười tám cây
thương.

Đàn Đà Địa Tạng đi tới cầu thang, quỳ gối xuống trước bệ đá ở cổng chính cổ điện, nói:

- Đàn Đà có chuyện quan trọng cầu kiến Huyền Cơ Pháp Vương.

Trong cổ điện, chợt truyền ra một thanh âm hùng hậu:

- Đàn Đà, bổn tọa đã biết nhiệm vụ của ngươi thất bại rồi.

Toàn thân Đàn Đà Địa Tạng run lên, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, hai
tay chống đất, dập đầu quỳ lạy với cổ điện màu vàng, nói:

- Pháp Vương đại nhân có Thần Thông suy tính quá khứ vị lai, không gì
không biết, không gì không làm được, hi vọng Pháp Vương đại nhân sẽ bỏ
qua cho thuộc hạ lần này.

- Nhiệm vụ lần này thất bại, thật sự bởi vì tình báo bị sai lệch, trong
đạo tràng của Thiên Đế Sơn, không chỉ có một vị đệ tử hạch tâm trẻ tuổi, mà còn có một vị Huyền Thiên Tôn Giả có tu vi tương đối cường đại.

- Với tu vi của thuộc hạ, muốn giết chết một Huyền Thiên Tôn Giả cũng
không phải là chuyện khó. Thế nhưng, một khi đấu pháp với hắn, nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của các thế lực lớn trong thành, nếu ảnh hưởng tới
đại sự của Địa Tạng Vương thế tôn, thuộc hạ muôn lần chết cũng khó tẩy
sạch tội trạng.

Trong cổ điện màu vàng, thanh âm lại lần nữa vang lên:

- Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết được Huyền Thiên Tôn Giả trẻ
tuổi đó? Ngươi có biết thân phận thực sự của hắn là gì không?

- Thỉnh Pháp Vương đại nhân chỉ rõ!

Đàn Đà Địa Tạng nói.

Thanh âm trong cổ điện chợt to hơn:

- Trong hàng ngũ thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, tuấn kiệt có tu vi như vậy cũng chỉ có hai người. Một là Thánh Tử “Thiên Hoàng Thái Tử”, còn một
là Linh Tử “Ninh Tiểu Xuyên” của Thiên Đế Sơn. Người này tuyệt đối không thể là Thiên Hoàng Thái Tử, như vậy thì cũng chỉ còn lại một khả năng
duy nhất mà thôi.

- Ninh Tiểu Xuyên!

Đàn Đà Địa Tạng gằn giọng nói.

Thanh âm trong cổ điện màu vàng lại vang lên:

- Với tu vi của ngươi còn chưa thể giết được Ninh Tiểu Xuyên, bổn tọa sẽ điều động Bảo Châu Địa Tạng đi theo ngươi, nhất định phải lấy được đầu
của Ninh Tiểu Xuyên, nếu lần này còn để cho nhiệm vụ thất bại nữa, ngay
cả bổn Pháp Vương cũng không thể bảo vệ được cái mạng của ngươi.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Đàn Đà Địa Tạng lại một lần nữa lễ bái.

Bịch bịch…

Một nữ tử mặc trường bào có mũ che đỏ thẫm, từ trong hư không đi ra, chỉ để lộ một cánh tay trái bên ngoài áo bào, trong tay cầm một viên Phật
châu màu vàng.

Bên ngoài Phật châu có khắc Phạn văn chằng chịt dày đặc, không ngừng lưu động, tản mát hào quang như Phật đăng.

Bảo Châu Địa Tạng chính là một trong sáu đại Địa Tạng, vốn dĩ là công
chúa của một vương triều văn minh nhân loại, có mỹ mạo phong hoa tuyệt
đại, thế nhưng, nền văn minh nhân loại đó đã bị quân đội của Thiên Xu
Đại Đế quốc công phá, toàn bộ tộc nhân trong Vương tộc đều bị giết chết.

Bảo Châu Địa Tạng may mắn trốn thoát, bái nhập Phật môn, xuống tóc làm
ni cô, vì báo thù mà gia nhập Địa Tạng Vương Tông, thề nhất định phải
lật đổ Thiên Xu Đại Đế quốc.

Bảo Châu Địa Tạng vạch mũ trùm trên đầu xuống, lộ ra dung nhan tinh xảo
tuyệt luân, đôi mắt thanh tịnh, môi hồng nhuận phơn phớt, lông mày kẻ
đen như vẽ, chỉ có điều trên đầu không có tóc, trơn bóng như ngọc, đúng
là một nữ ni xinh đẹp không gì sánh được.

Nhìn thấy dung nhan của Bảo Châu Địa Tạng, với tu vi của Đàn Đà Địa Tạng cũng không khỏi sinh lòng rung động, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh hương diễm, rất muốn đè nàng xuống Phật đài, hung hăng xé rách tăng y
của nàng.

Thế nhưng, Đàn Đà Địa Tạng lập tức vứt bỏ ý nghĩ này, không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Bởi vì, hắn biết tu vi của Bảo Châu Địa Tạng khủng bố không gì sánh
được, hơn nữa thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, phàm là nam nhân muốn ngủ với
nàng, tất cả đều bị nàng luyện nhập vào trong Phật châu, trở thành Khí
hồn của Phật châu.

Phạn văn trên Phật châu, đều đại biểu cho tính mệnh của một nam nhân.

Đôi môi mỏng của Bảo Châu Địa Tạng chợt vang lên thanh âm như nước chảy trong khe núi, nói:

- Đàn Đà Địa Tạng, chúng ta đi tìm Ninh Tiểu Xuyên thôi.

- Trong tay Ninh Tiểu Xuyên có nắm giữ mười kiện Huyền Khí cửu phẩm, tạo thành một kiếm trận, uy lực rất cường đại, có thể sánh ngang một kiện
Chí Tôn Khí hạ phẩm.

Đàn Đà Địa Tạng nói.

Bảo Châu Địa Tạng nói:

- Không sao, Chúng Sinh Phật Châu trong tay ta đủ để áp chế tất cả Chí Tôn Khí hạ phẩm.

Nàng lại đội mũ trùm đầu lên, chỉ lộ ra dung nhan mỹ lệ tuyệt luân,
trường bào đỏ thẫm che đậy thân thể mềm mại lồi lõm lung linh, dẫn đầu
bay ra khỏi cổ điện.



Tại Thiên Xu Đế Thành, tất nhiên còn có đệ tử khác của Thiên Đế Sơn.
Nhạc Minh Tùng dùng thân phận của đệ tử hạch tâm hạ xuống mệnh lệnh,
điều động ba đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn, chia làm ba hướng, mang
theo phong thư trở về Thiên Đế Sơn.

Cùng lúc đó, Ninh Tiểu Xuyên cũng tìm được Kim Vũ Hồn.

Kim Vũ Hồn tuyệt đối là thiên tài đỉnh cấp trong Kim tộc, là anh kiệt
được bồi dưỡng trọng điểm, bây giờ đã trở thành đệ tử nội môn của Thánh
Thổ, địa vị trong tộc cũng lên như diều gặp gió.

Lúc Kim Vũ Hồn ở trên đường cái nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, cũng sững sờ
đến ngẩn người, lập tức dừng bước, còn cho rằng mình hoa mắt.

- Kim huynh, ngươi làm sao vậy?

Một tài tuấn trẻ tuổi tu vi không tệ dò hỏi.

Có hơn mười tu sĩ trẻ tuổi đi theo bên cạnh Kim Vũ Hồn, toàn bộ đều là
anh kiệt tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Xu Đế Thành, đến từ những đại
danh môn quý tộc, tất nhiên sẽ không để bất kỳ kẻ nào vào mắt.

Ninh Tiểu Xuyên ngăn ở trước mặt bọn hắn, chặn đường đi của đám người,
lập tức chọc giận một thiếu niên anh kiệt mặc áo bào trắng, gã thiếu
niên lập tức quát lớn:

- Không ngờ dám cản đường chúng ta, chẳng lẽ không biết vị trước mắt là
thiếu công tử của Kim tộc? Nếu không dập đầu tạ thôi, vậy thì chắc chắn
ngươi sẽ tan cửa nát nhà.

- A? Ngươi là ai?

Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên nói.

Thiếu niên áo bào trắng nói:

- Mắt chó của ngươi bị mù sao? Bổn công tử chính là cháu ruột của Tộc Vương Mân tộc, Mân Thiên Cừu.

Kim Vũ Hồn tất nhiên biết Ninh Tiểu Xuyên cường đại, nên nào dám trêu
chọc đối phương, vì vậy lập tức cản thiếu niên anh kiệt mặc áo bào trắng lại.

Thiếu niên áo bào trắng tên Mân Thiên Cừu nói:

- Kim huynh, tại Thiên Xu Đế Thành này, không ngờ lại có người dám đắc
tội với chúng ta, nếu không giáo huấn loại người này một phen, vậy thì
còn đâu uy nghiêm của tất cả đại cổ tộc chúng ta nữa?

Trong lòng Kim Vũ Hồn thầm kêu khổ, lập tức sử dụng tâm thần truyền âm, âm thầm nhắc nhở thiếu niên áo bào trắng.

Mân Thiên Cừu vừa nghe xong, sắc mặt lập tức cuồng biến, nói:

- Hắn là…

Kim Vũ Hồn cũng không nói cho Mân Thiên Cừu biết thân phận thật sự của
Ninh Tiểu Xuyên. Chỉ nói cho hắn biết Ninh Tiểu Xuyên là đệ tử hạch tâm
của Thiên Đế Sơn, như vậy cũng đủ dọa cho Mân Thiên Cừu mặt vàng như đất rồi.

Đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn, không ai không phải là cao thủ thiên tư tuyệt đỉnh, có thể ngang vai ngang vế với Tộc Vương Mân tộc, không phải chỉ một đệ tử trẻ tuổi của Mân tộc là có thể so sánh.

Sắc mặt Mân Thiên Cừu trở nên hết sức khó coi, lập tức khom người cúi đầu với Ninh Tiểu Xuyên, nặn ra một nụ cười khó coi, nói:

- Mân mỗ có mắt không nhìn ra Tôn Giả, kính xin Tôn Giả không nên trách tội.

Những thiên tài tuấn kiệt khác đều kinh ngạc khó hiểu, trong lòng thầm
suy đoán thân phận của Ninh Tiểu Xuyên, không biết là người nào mà có
thể dọa cho Mân Thiên Cừu thành bộ dạng như vậy?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ cười, đáp:

- Không có gì, không cần để trong lòng. Ta có chuyện gấp, muốn trao đổi
với Kim Vũ Hồn. Kim Vũ Hồn, ngươi hãy a bài một chỗ nào đó, chúng ta từ
từ nói chuyện.

- Nếu như là chuyện của Tôn Giả, vậy thì cứ để Mân mỗ an bài. Chúng ta
đến Cửu Thiên Các, hôm nay ta mời khách, không kẻ nào được phép tranh
giành với ta.

Mân Thiên Cừu có ý bồi tội với Ninh Tiểu Xuyên, cho nên muốn chủ động mời khách.

Thân phận của Ninh Tiểu Xuyên rất nhanh đã bị những tài tuấn trẻ tuổi
khác biết được, tất cả mọi người đều thập phần khiếp sợ, bao quanh hắn
tại chính giữa, tựa như chúng tinh củng nguyệt.

Ninh Tiểu Xuyên vốn không muốn đến Cửu Thiên Các gì đó, chỉ muốn hỏi rõ
tung tích của “Tịch Diệt Ma Hỏa” xong thì sẽ rời đi, nhưng bây giờ có
hơn mười tài tuấn trẻ tuổi vây quanh người, căn bản không có biện pháp
đơn độc hỏi thăm Kim Vũ Hồn, vì vậy chỉ đành theo bọn họ tiến vào Cửu
Thiên Các.

Kim Vũ Hồn nhìn thấy Vân Tế và Tiểu Hồng đi sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, thấp giọng nói:

- Ninh sư huynh, tỷ tỷ của ta cũng ở trong Thiên Xu Đế Thành, hơn nữa tổ gia gia không lâu nữa cũng sẽ trở về.

- Ngươi có ý gì?

Ninh Tiểu Xuyên có chút khó hiểu hỏi.

Kim Vũ Hồn ho khan hai tiếng, nói:

- Hôn sự của ngươi và tỷ tỷ, chính là do chính miệng tổ gia gia ban
xuống, hơn nữa, tất cả mọi người đều đã biết rõ chuyện này. Nếu như để
tỷ tỷ của ta biết ngươi cấu kết với nữ tử khác, còn có con gái, tỷ ấy
nhất định sẽ vì thể diện của mình mà giết chết mẹ con bọn họ.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua Vân Tế và Tiểu Hồng, trên mặt thoáng lộ nụ cười, nói:

- Không sao, nếu như chị của ngươi cũng ở đây, vậy thì chuyện thông gia, ta có thể hảo hảo nói chuyện với nàng ấy rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui