Thần Ma Thiên Tôn

Ma điện tối đen cao tới vài chục trượng, toả ra ma vân quỷ dị.

Vút vút!

Từ sau cánh cửa lại bay ra hai sợi xích sắt đường kính bằng thùng nước, tạo thành âm thanh kim loại va chạm đinh tai nhức óc.

Mỗi sợi xích sắt có cự lực tới nghìn vạn cân, nếu bị nó quất phải chắc chắn là tan xương nát thịt.

Cường giả giao thủ không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Uỳnh uỳnh!

Thần Ma Chí Tôn Thể của Ninh Tiểu Xuyên bao hàm năng lượng của Kiếm Đạo
Chí Tôn, kiếm khí vô cùng sắc bén, giống như vô số đạo cực quang chém
sợi xích sắt kia thành từng đoạn.

Hắn thét lên một tiếng, một kiếm chém xuống, chặt đứt ma điện thành hai nửa.

Từ trong ma điện phun ra một đạo hàn khí.

Phụt!

Một thanh phi kiếm nhanh như chớp xẹt bay ra từ trong hàn khí, trực tiếp đâm xuyên qua Ninh Tiểu Xuyên.

Mũi kiếm đỏ chói từ lưng hắn xuyên qua.

- Ha ha, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi dám đấu pháp với bản toạ, tưởng rằng ở trong mật địa Thần Linh này thì ngươi thật sự vô địch ư?

Huyền Cơ Pháp Vương ngồi trên một chiếc ghế sắt, thân thể hoàn toàn được sắt bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt.

Hắn không giống người mà giống một đống sắt được đúc trên ghế vậy.

Thanh phi kiếm kia là hạ phẩm Chí Tôn Khí, xuyên qua ngực Ninh Tiểu Xuyên.

Phi kiếm toả ra ánh sáng ma tính, không ngừng rung lên, muốn dùng kiếm khí xé nát cơ thể Ninh Tiểu Xuyên.

- Luyện cho ta!

Ninh Tiểu Xuyên nghiến răng, từ trong cơ thể toả ra một luồng ma khí
khủng bố hơn, huyết dịch toàn thân sôi sục, hấp thụ thanh phi kiếm kia
vào cơ thể và luyện hoá.

Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên phát ra tiếng lách tách, sau khi hấp thụ
tinh khí và binh hồn của Chí Tôn Khí, vết thương trên ngực hắn liền tự
động lành lại.

Toàn thân hắn tràn trề năng lượng, nhục thân cường đại hơn, bề mặt da phát ra ánh sáng kim loại.

- Sao lại như vậy?


Huyền Cơ Pháp Vương kinh ngạc hét lên.

Bị phi kiếm cấp Chí Tôn Khí xuyên qua thân thể, không chỉ không chết mà còn luyện phi kiếm vào trong cơ thể.

Thể chất như vậy cũng quá cường hãn rồi!

Khí thế của Ninh Tiểu Xuyên không ngừng lên cao, xông tới đánh một quyền trúng Huyền Cơ Pháp Vương.

Phành...

Khải giáp trên người Huyền Cơ Pháp Vương cũng không biết được làm từ
chất liệu gì, trúng một quyền toàn lực của Ninh Tiểu Xuyên lại không hề
mảy may tổn hại.

- Đừng phí sức nữa, bộ khải giáp này được đích thân Địa Tàng Vương tạo
ra, ẩn chứa sức mạnh bản nguyên của Chân Nhân, dù ngươi có mạnh hơn mười lần cũng không thể đả thương được ta.

Huyền Cơ Pháp Vương đánh ra một chưởng, năng lượng hùng hồn bạo phát đánh Ninh Tiểu Xuyên bật ra sau hơn mười bước.

Khải giáp ẩn chứa bản nguyên của Chân Nhân, thế gian hiếm có, có thể gọi là “bất phá thần giáp”, đủ để hứng chịu chín đòn toàn lực của Cửu Thiên Tôn Giả.

Tuy ở trong mật địa Thần Linh Ninh Tiểu Xuyên có thể ngang ngửa với Cửu
Thiên Tôn Giả, nhưng tu vi thật sự của hắn vẫn chỉ là Huyền Cảnh Thiên,
khi rời khỏi đây sức mạnh của hắn vẫn có khoảng cách lớn so với Cửu
Thiên Tôn Giả.

Không phá vỡ được khải giáp của Huyền Cơ Pháp Vương cũng là chuyện bình thường.

- Trong thiên hạ không có chiến giáp nào là không phá được!

Ninh Tiểu Xuyên quệt đi vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt mang nhuệ khí
sắc bén, chuẩn bị dùng tới Thiên Đế Nhận, nhưng đúng lúc đó thì xảy ra
biến cố lớn.

Ở trung tâm Đế Ốc, quầng sáng sáu màu kia biến mất.

Trấn Yêu Tháp cũng biến mất!

Có kẻ đã lấy trộm Trấn Yêu Tháp!

Chân Hống Vương gầm lên phẫn nộ:

- Có kẻ cùng Ẩn Thân Châu lấy trộm Trấn Yêu Tháp.

Chân Hống Vương có đôi mắt hai tròng trời sinh, tuy không thể dùng thần
thông nhưng nhãn lực của hắn vẫn hơn hẳn người thường, có thể nhận ra có dấu tích của Ẩn Thân Châu.

- Kẻ gian phương nào muốn trộm Trấn Yêu Tháp? Còn không mau hiện thân?


Thiên Xu Đế Hoàng lấy ra ngọc tỷ lơ lửng trong hư không, tỏa ra ngọc quang chói lòa chiếu sáng cả trời đất.

Ngọc tỷ đã đạt tới cấp thượng phẩm Chí Tôn Khí, thai nghén ra lực lượng Chí Tôn, có thể khiến mọi thứ hư ảo biến về nguyên hình.

Dù là Ẩn Thân Châu thì dưới sự chiếu rọi của ngọc tỷ cũng không thể tránh được.

Vị trí của Trấn Yêu Tháp quả nhiên có một bóng người đang đứng.

Ninh Tiểu Xuyên vừa nhìn, mí mắt liền giật giật mấy cái, không ngờ lại là Nhạc Minh Tùng.

Hắn ta cũng thật biết cách thừa nước đục thả câu, nhân lúc mọi người giao chiến mà lấy trộm Trấn Yêu Tháp.

Nhưng ai ngờ được Nhạc Minh Tùng lúc này mới là kẻ muốn chửi người nhất.

Vốn dĩ hắn đúng là muốn lén lút trộm đi Trấn Yêu Tháp, nhưng khi hắn thi triển bí pháp chuẩn bị lấy thì Trấn Yêu Tháp lại bị kẻ khác lấy trước
một bước.

Trấn Yêu Tháp, chính là biến mất ngay trước mắt hắn.

Rốt cuộc kẻ nào đã lấy?

Nhạc Minh Tùng thấy tất cả cường giả nhân loại, bá chủ yêu thú ở bốn
phương tám hướng đều nhìn hắn sát khí đằng đằng thì mặt nhăn nhúm khổ sở còn hơn khỉ ăn ớt, lắp bắp nói:

- Mọi…mọi người…bình tĩnh…, Trấn…Yêu Tháp…Tháp…tự bay mất. Thật…thật sự…không liên quan đến ta.

Đương nhiên chẳng ai tin lời hắn cả.

- Ngươi nghĩ bọn ta là đồ ngu à. Tốt nhất là giao Trấn Yêu Tháp ra đây
ngay, nếu không e rằng ngươi sẽ sống không được chết không xong.

Chân Hống Vương biến về bản thể, thân hình to hơn ngọn núi, hung dữ
khủng bố, gầm lên một tiếng suýt nữa đã thổi bay Nhạc Minh Tùng.

- Trấn Yêu Tháp là chí bảo của nhân tộc, vốn nên giao cho bản Đế bảo
quản. Ngươi giao ra đây, bản Đế có thể giữ lại mạng cho ngươi.

Thiên Xu Đế Hoàng nói.

Bị nhiều cường giả như vậy bao vây, toàn thân Nhạc Minh Tùng không ngừng run rẩy, có khổ mà không biết phải làm thế nào, nói:

- Ta…ta thật sự…thật không lấy Trấn Yêu Tháp. Chi bằng các ngươi tìm lại xem, chưa biết chừng là rơi dưới đất.

- Cố tình giễu cợt chúng ta, giết hắn đi!

Diệt Mông Vương rất muốn có được Trấn Yêu tháp, lập tức nổi giận, hắn đứng trên đỉnh chiến xa, tay cầm một cây roi lóe tia điện.


Hắn vung tay, cây roi quật về phía Nhạc Minh Tùng.

Họ cho rằng, ai bắt được Nhạc Minh Tùng thì sẽ có được Trấn Yêu Tháp.

Thiên Xu Đế Hoàng, Huyền Cơ Pháp Vương, Chân Hống Vương đều ra tay muốn
bắt Nhạc Minh Tùng, bất luận là sống hay chết cũng phải giành được hắn.

Một trận đại chiến lại bùng nổ!

Khoảng không phía sau Nhạc Minh Tùng đột nhiên thò ra một cách tay thon nhỏ, trắng mịn, tóm lấy vai kéo hắn vào hư không.

- Theo ta!

Tuyết Linh Hư một tay nhấc Nhạc Minh Tùng, một tay cầm Thiên Đế Chung
nhảy qua lại giữa những kẽ hở không gian, bay về phía ngoài mật địa Thần Linh.

- Đa tạ Thần Nữ điện hạ cứu mạng.

Nhạc Minh Tùng đúng là bị dọa đến mất nửa cái mạng, nếu không phải Tuyết Linh Hư ra tay cứu thì chắc chắn hắn đã chết đến xương cũng không còn.

Đồng thời hắn cũng hận thấu xương tủy kẻ khốn kiếp nào đã lấy trộm Trấn
Yêu Tháp hại hắn thảm thế này, suýt nữa đã chết không có chỗ chôn rồi.

Tất cả cường giả đều đuổi theo Tuyết Linh Hư xông ra khỏi mật địa Thần Linh, muốn giành lại Trấn Yêu Tháp..

Ninh Tiểu Xuyên vốn cũng định đuổi theo, nhưng đúng lúc đó, trong Thất
Khiếu Thần Ma Tâm lại có cảm giác nguy hiểm, lông toàn thân dựng đứng.

Hắn lập tức di chuyển sang phải.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, một mũi tên kim sắc to cỡ cánh tay người bay
qua vị trí hắn vừa đứng. Nếu không phải hắn di chuyển sang phải ba mét
thì mũi tên đó đã xuyên qua tim hắn rồi.

Mũi tên đó dài đến hai mét, giống như một thanh trường thương vậy, toàn
thân rực cháy ngọn lửa màu kim, bắn xuống mặt đất tạo thành cái hố lớn
đường kính tám mét.

- Kẻ nào?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía sau.

Cách đó hơn chục dặm là một lão giả tóc bạc cầm cung màu kim đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ.

Sau khi bị Ninh Tiểu Xuyên phát hiện, lão giả đó lập tức chạy trốn.

- Còn muốn chạy?

Ninh Tiểu Xuyên nhấc mũi tên dưới đất lên, dùng cánh tay làm cung bắn tên đi, tạo nên âm thanh không khí phát nổ.

Mũi tên kéo theo một cái đuôi dài hơn mười mét, giống như một ngôi sao băng bay qua vậy.

Phập!

Mũi tên bắn trúng vai trái lão giả kia, để lại cái lỗ to bằng nắm tay.

- Ninh Tiểu Xuyên, Lê tộc có mối thù sâu như biển với ngươi, ra khỏi mật địa Thần Linh chính là lúc ngươi phải chết!


Vị lão giả tóc bạc kia chịu đau gầm lên một tiếng.

Đó chính là tổ phụ của Lê Trọng Lâu, Lê Huân.

Lê Huân biết trong mật địa Thần Linh mình không phải đối thủ của Ninh
Tiểu Xuyên. Nếu đã đánh lén không thành công thì phải lập tức chạy ra
khỏi mật địa Thần Linh.

- Lê tộc?

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên lóe hàn ý, tăng tốc độ đuổi theo.

Hắn chưa từng chủ động đắc tội Lê tộc, nhưng Lê tộc lại muốn hạ sát thủ
với hắn, với người bên cạnh hắn. Cuối cùng đã kích nộ hắn!

- Còn muốn chạy! Đứng lại cho ta!

Ninh Tiểu Xuyên vung tay, mười thanh chiến kiếm bay ra, biến thành Tru
Thần Kiếm Trận. Ngay trước khi Lê Huân rời khỏi mật địa Thần Linh đã
nhốt được hắn trong kiếm trận.

Sau khi luyện hóa phi kiếm Chí Tôn Khí của Huyền Cơ Pháp Vương, Vạn Kiếm Hóa Vũ của Ninh Tiểu Xuyên đã càng thêm mạnh mẽ.

Mười thanh chiến kiếm cửu phẩm huyền khí tạo thành Tru Thần Kiếm Trận,
uy lực cũng rất lợi hại. Nhưng lại không có “trận tâm”, thanh chiến kiếm hạ phẩm Chí Tôn Khí kia chính là “trận tâm”, cũng giống như cột sống
của một người, long cốt của chân long vậy.

Có “trận tâm”, uy lực Tru Thần Chiến Kiếm sẽ được nâng cao một đẳng cấp.

Tu vi của Lê Huân đã sắp tới tầng thứ bảy Thiên Nhân Cảnh, nhưng Tru
Thần Kiếm Trận ập tới thì hắn đã bị trấn áp đến chết bên trong trận
pháp, không có cả cơ hội phản kháng nào.

Ninh Tiểu Xuyên thu mười thanh chiến kiếm về cơ thể, lạnh lùng nhìn thi thể Lê Huân, lấy đi vòng Càn Khôn trên cổ tay hắn.

Trong tay Lê Huân là một cây cung kim sắc, lưng đeo sáu mũi tên dài hai mét.

Cây cung kim sắc kia không có dây cung mà chỉ có thân cung.

Trên thân cung khắc vô số hoa văn kỳ dị, còn có cả văn tự cổ xưa, chắc chắn không phải vật phàm.

- Cây cung này được tạo nên từ vẫn thiết kim cấp và một chiếc xương
rồng. Chắc chắn là chiến khí đỉnh cấp trong số các hạ phẩm Chí Tôn Khí.

Giọng của Thiên Đế Nhận vọng ra từ Huyền Thú Giám với sự phấn khích và kích động.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi còn nợ ta một món Chí Tôn Khí, chính là nó đấy!

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu.

- Cây cung này tuy chỉ là hạ phẩm Chí Tôn Khí, nhưng nếu kết hợp với kim tiễn thì sẽ có uy lực của trung phẩm Chí Tôn Khí.

Sáu mũi tên, mỗi mũi tên đều là hạ phẩm Chí Tôn Khí, uy lực cường đại,
thậm chí có thể xuyên qua phòng ngự của Cửu Thiên Tôn Giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận