Một tháng sau
Trong một ngọn núi lớn, ở một nơi có nhiều cây cối rậm rạp, một thiếu nữ trong bộ trang phục thiếu niên có phần rách rưới ước chừng mười ba mười bốn tuổi, bên ngoài khoác thêm một lớp da sói, lúc này đang cùng một con Sói Kỳ Lân đỏ Nhất giai trung cấp đỉnh đang chiến đấu ác liệt.
Ầm ầm
Chỉ thấy thiếu nữ vung nắm đấm nhắm vào con Sói Kỳ Lân đỏ.
Grào…..
Con Sói Kỳ Lân bị đánh trúng cũng phát ra một tiếng rống giận dữ, sau đó chỉ thấy bóng dáng chợt lóe, thì đã vọt tới phía sau thiếu nữ, duỗi ra móng vuốt sắc bén định vồ lấy nàng.
Mà thiếu nữ cũng phát hiện hành động của con Sói Kỳ Lân, biết khó mà tránh được, nhưng ngay sau đó, nàng chợt bất ngờ ngã xuống đất, trực tiếp nằm trên mặt đất.
Chính vì thế con Sói Kỳ Lân đó lập tức vồ hụt, rồi theo đà bay qua cơ thể của người thiếu nữ.
Nhưng vào lúc này, thiếu nữ lại đột nhiên ra tay, nàng nắm chặt tay lại, bất ngờ nhanh chóng đánh vào hàm của con Sói Kỳ Lân.
Bốp…
Grào…
Con Sói Kỳ Lân hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, rồi bị đạp bay ra ngoài.
Thiếu nữ cũng lập tức đứng dậy, nhanh chóng đuổi kịp con Sói Kỳ Lân đang bay, nàng lấy tốc độ nhanh như tia chớp giơ chân phải lên và vung mạnh một cước, đá vào đầu con Sói Kỳ Lân.
Grào….
Sói Kỳ Lân lại lại kêu thảm lên một tiếng, từ cái miệng đầy răng nanh phun ra một ngụm máu đỏ tươi, thân thể đập vào một cái cây đại thụ lớn bằng mười người ôm.
Chỉ nghe…
Ầm….
Một tiếng.
Đầu con Sói Kỳ Lân đập mạnh vào cái cây to đến nỗi cả vỏ cây cũng bóc ra.
Mà Sói Kỳ Lân cũng vì cú đánh vào đầu nghiêm trọng này mà chết tươi.
- Phù….
Nhìn con Sói Kỳ Lân ngã xuống, thiếu nữ cũng thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên trận chiến vừa rồi cũng khá nguy hiểm.
Mà thiếu nữ này không ai khác chính là Huỳnh Vân, nàng đã quyết định ở trong rừng một mình tu luyện.
Lúc này Huỳnh Vân có thể mơ hồ cảm giác được trên người tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt, mà trước ngực trông có phần hơi nhô lên, thân thể cũng trổ mả không ít.
Tuy nhiên, lúc này nàng đang mặc nam trang lại khoác da sói nên nếu có người nhìn thấy cũng sẽ không xem nàng là con gái,
Thực lực của Huỳnh Vân bây giờ đã là Khí Công cấp tám, như đã nói qua, tài năng và sự siêng năng của Huỳnh Vân là rất ít người có thể có được, hơn nữa sự lĩnh ngộ của nàng cũng phi phàm.
Bởi thế thực lực của nàng trong vòng một tháng mới có thể đạt tới Khí Công cấp tám.
Trong khoảng thời gian này, Huỳnh Vân mơ hồ cảm thấy tốc độ hấp thu và luyện hóa thiên địa chân khí của mình dường như nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần nửa canh giờ là có thể luyện hóa được toàn bộ thiên địa chân khí mà mình hấp thu.
Hơn nữa khi luyện hóa chân khí cũng cảm nhận được năng lượng xung quanh.
Sự cảm nhận năng lượng này cũng không ngừng tăng lên, đồng thời có thể nắm giữ tất cả trong phạm vi bán kính mười mét.
Trong lúc tăng cường sự cảm nhận năng lượng, nàng cũng phát hiện trong đầu mình hình như có một loại lực lượng, nhưng loại lực lượng này tựa hồ hư ảo mờ mịt, khó có thể cảm nhận được.
Nàng đến gần con Sói Kỳ Lân đã chết, ngồi xổm xuống, vươn tay chộp lấy cái sừng trên đầu của con Sói Kỳ Lân, cái sừng này chính là vật quý giá nhất trên người nó.
Sau khi nhổ sừng ra, nàng đeo vào bên hông, nhìn thế nào cũng oai vệ làm sao.
Sau đó nhìn thi thể con Sói Kỳ Lân, suy nghĩ một chút:
- Không nên lãng phí, nướng ăn thôi.
Tiếp theo, chỉ thấy nàng đã tìm được một ít củi gần đó, đốt lửa, làm một cái giá và xách cả con Sói Kỳ Lân đem nướng.
Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, trên mặt nàng cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Nàng ở đây một tháng qua, cũng đều dùng phương pháp này để lấp đầy dạ dày của mình.
Mỗi lần đều dùng những con Ma thú bị đánh chết này để nướng ăn.
Lúc đầu nướng không ngon lắm, nhưng dần dần kỹ thuật nướng thịt cũng được cải thiện, mỗi ngày có cái ăn, tính ra cuộc sống cũng không tệ.
Nhìn thịt nướng không ngừng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, nước miếng cũng muốn chảy ra luôn.
Mặt trời chói chang đã vô tri vô giác lặn về phía tây, những đám mây vần vũ cũng che đi chút ánh sáng duy nhất còn sót lại.
Những hàng cây rung rinh trước gió.
Nàng cầm miếng thịt sói lên, ngửi thấy mùi hấp dẫn, lập tức muốn cắn một miếng.
- Ực ực…
Nhưng ngay khi Huỳnh Vân vừa định cắn xuống, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nuốt nước bọt.
- Ai?
Lập tức, Huỳnh Vân nhanh chóng đề cao cảnh giác, một tháng qua Huỳnh Vân mỗi khắc đều phải đề phòng Ma thú, cho nên sự cảnh giác cũng không ngừng tăng lên.
Ngay sau đó, nàng đưa mắt về hướng phát ra âm thanh, dán mắt vào nơi đó và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
- A, đừng căng thẳng, ta không có ác ý.
Vừa dứt lời, một bóng người từ trong bụi rậm cách đó không xa đi ra.
Chỉ thấy người này là một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ đồ màu xám có phần hơi te tua một chút, tóc hơi rối, nhưng khuôn mặt rất anh tuấn, thân hình cường tráng, có thể thấy rõ cơ bụng lộ ra từ những vết rách trên áo, trông có vẻ khá mạnh mẽ.
Hắn tới gần Huỳnh Vân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt sói thơm phức trong tay của Huỳnh Vân, hai mắt tỏa sáng, cổ họng thì không ngừng phát ra tiếng ực ực.
Nhưng Huỳnh Vân cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, dù sao lòng người khó đề phòng.
Thiếu niên tựa hồ ý thức được sự cảnh giác của Huỳnh Vân đối với mình, lập tức chuyển đôi mắt sáng như sao đang nhìn thịt sói đi chỗ khác.
Sau đó nhìn về phía Huỳnh Vân, lộ ra một nụ cười, nói:
- Ngươi không cần lo lắng, ta cũng không có ác ý gì, ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua nơi này, chợt ngửi được mùi thơm thoang thoảng, cho nên mới theo hướng của mùi thơm phát ra tìm đến, tiếp theo thì đi tới chỗ này, cũng không có ác ý gì đâu, ngươi yên tâm.
Người thiếu niên nhìn Huỳnh Vân đang lộ ra vẻ cảnh giác với mình, đồng thời cũng giải thích nguyên nhân vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Nhưng ánh mắt cảnh giác của Huỳnh Vân vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu niên, không dễ dàng tin tưởng hắn nói, cho nên nàng nói:
- Có đúng như vậy hay không thì rất khó nói, huống chi ta cũng không quen biết ngươi, ngươi bảo ta an tâm? Đùa à?
Thiếu niên đó nghe vậy lại mỉm cười ngây ngô, bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
Nhưng hắn cũng biết đạo lý này.
Vì vậy lại tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi không biết ta, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta trước, ta tên Lương Thành, là một tán tuc.
Như vậy được rồi chưa?
Huỳnh Vân nghe vậy cũng suy nghĩ một chút.
Tên này nhìn qua trông lớn hơn nàng một chút, nhiều nhất cũng là mười sáu tuổi.
Mà xét theo biểu hiện, cũng không giống như đang nói dối.
Huỳnh Vân lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên tên Lương Thành, nhìn khuôn mặt cười ngây ngô còn gãi gãi đầu, lại suy nghĩ một lúc: "Xem ra cũng không phải là nói dối, cho dù là lừa mình, nhưng thực lực của người này cũng Khí Công cấp tám như mình, cho dù có đánh nhau thì cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Thôi vậy, tạm thời tin tưởng một lần xem sao."
Vì thế Huỳnh Vân có chút buông lỏng cảnh giác, nhìn thiếu niên hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm thịt sói trong tay mình, nàng cũng sững sờ, nhìn thịt sói trong tay, ngay sau đó, đưa thịt sói lên, lắc nó trước mặt và nói:
- Ngươi muốn ăn?
- Ừ!
Nghe được lời nói của Huỳnh Vân, thiếu niên mím chặt miệng, gật đầu lia lịa.
Nhìn bộ dáng của thiếu niên, Huỳnh Vân cũng khẽ mỉm cười lắc đầu, sau đó ném thịt sói cho người thiếu niên, lập tức nói:
- Bắt lấy!
Mà thiếu niên nhìn thịt sói bay tới, hai mắt đã tỏa sáng rực rỡ.
Hắn nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy, cầm thật chặt thịt sói trong tay, cái bộ dáng cứ như là sợ ai đó sẽ cướp mất thịt sói của hắn không bằng.
Hắn cầm lấy thịt sói, nhìn qua, cười nói với Huỳnh Vân:
- Vị huynh đệ này, ngươi không ăn thịt sói này sao?
Huỳnh Vân hơi sững sờ một chút, chợt nhớ tới hiện tại nàng đang giả trai nên lập tức lấy lại bình thường.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của thiếu niên, nàng cũng mỉm cười.
Xét theo tình hình, thiếu niên tên Lương Thành này đúng là không hề có ác ý.
Vì vậy, nàng lại hạ thấp cảnh giác và cười nói:
- Không, ta không đói, ngươi ăn đi.
Thiếu niên nghe vậy cũng nở nụ cười tươi rói, vội vàng nói:
- Vậy thì ta không khách sáo!
Ngay khi lời nói của hắn vừa dứt, thì đã thấy hắn đem thịt ăn ngấu nghiến rồi.
- Ừm, hình như còn chưa chín lắm.
Ha ha, nhìn ta này.
Thiếu niên đang ăn ngấu nghiến thịt sói, dường như nhận thấy thịt sói chưa chín lắm, vì thế liền giơ tay phải lên, chỉ thấy một ngọn lửa đỏ rực cùng hơi nóng tỏa ra từ tay phải của hắn, lập tức đốt vào thịt sói.
Còn Huỳnh Vân nhìn cảnh tượng này, hai mắt đột nhiên nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là….
Chẳng lẽ người này có dị năng sao?".