Thần Ma Truyền Kỳ


Lúc này ba người Đỗ Anh đang chậm rãi đi trên đường, nhìn quanh ngó nghiêng, hình như muốn tìm chỗ người sắp chết đã nói.
- Tam thiếu gia như vậy cũng không phải cách hay, có bản đồ hay không còn chưa biết, nếu như người kia bị Ma thú ăn, vậy chúng ta làm sao mà tìm được?
Người đàn ông có khuôn mặt đáng khinh bên cạnh Đỗ Anh lúc này hơi bất đắc dĩ lên tiếng.
Còn Đỗ Anh, người mà gã gọi là tam thiếu gia, bước chân cũng hơi chậm lại, trên khuôn mặt thiếu dương khí hơi nhăn lại.
- Đúng vậy, những gì ngươi nói cũng có lý.

Cứ tìm kiếm như thế này cũng không phải là cách hay.

Nếu người đó nằm trong bụng của Ma thú, vậy chẳng phải tìm kiếm một cách mù quáng à.

Xem ra chúng ta nên nghiên cứu bản đồ này cẩn thận lại thôi.
Ngay khi Đỗ Anh nói xong, hắn ta lấy ra một bản đồ trông rất cũ và bình thường từ túi bên phải của mình.
Nhưng vào khoảnh khắc khi bản đồ này xuất hiện, đôi mắt của hai người Huỳnh Vân trốn trong bóng tối sáng lên, bởi vì khí tức trên tấm bản đồ cũ kỹ mà Đỗ Anh lấy ra hoàn toàn giống với tấm bản đồ trong tay Lương Thành.

Lúc này họ cũng tin những gì bọn người Đỗ Anh nói.
- Ai? Kẻ nào đang lén lút, đi ra…
Nhưng ngay khi hai người cảm thấy có hơi phấn khởi, thì một giọng nói đã phá vỡ tâm trạng của hai người.
Chỉ thấy ở một bên khác của Đỗ Anh, người đàn ông cao gầy và âm trầm đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó gã nhanh chóng lao về phía chỗ hai người Huỳnh Vân đang ẩn nấp.
Điều này cũng được hai người Huỳnh Vân phát hiện, chỉ có thể bất đắc dĩ, lập tức nhảy ra ngoài trước khi gã đó xông tới.
Mà tên Đỗ Anh kia cũng sững sờ khi nghe thấy tiếng hét của người đàn ông âm trầm trước đó.

Lập tức nhìn về hướng người đàn ông âm trầm đang lao tới, tiếp theo nhìn thấy hai bóng người nhảy ra ngoài.

Đột nhiên, ánh mắt Đỗ Anh nhìn chằm chằm vào một bóng người trong đó, hai mắt hơi híp lại, lộ ra một sự kinh ngạc nói:
- Là ngươi?
Đỗ Anh nhìn Huỳnh Vân thì rất kinh ngạc, không ngờ sẽ gặp Huỳnh Vân ở đây.
Huỳnh Vân bình tĩnh nhìn Đỗ Anh, nhưng trong mắt dường như có thể thấy được những tia lửa đang va chạm.
Còn Lương Thành lúc này lại không nhìn Đỗ Anh mà nhìn người đàn ông gầy ốm với ánh mắt nghiêm túc.
Trước đó hắn cùng Huỳnh Vân trốn trong bụi cây, vốn tưởng rằng sẽ không bị phát hiện, nhưng không ngờ gã này lại có thể cảnh giác như vậy, chỉ bởi vì vừa rồi hai người bọn họ có chút dao động, vậy mà đã phát hiện ra, cho nên gã này không phải là một kẻ dễ đối phó.
Gã âm trầm đó cũng cảm nhận được ánh mắt của Lương Thành, lập tức nhìn chằm chằm Lương Thành, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sắc bén giống như đang nhìn con mồi, nếu người bình thường bị ánh mắt này nhìn vào thì nhất định sẽ dựng tóc gáy.
Sau khi hai bên nhìn nhau một lúc thì một người đàn ông gầy gò có vẻ ngoài đáng khinh bên cạnh Đỗ Anh, vốn cũng đang nhìn chầm chầm vào hai người Huỳnh Vân, tiến đến bên cạnh Đỗ Anh, ánh mắt nhìn Huỳnh Vân nói:
- Tam thiếu gia, ngài biết người kia sao?
Nghe vậy, Đỗ Anh cũng thu lại ánh mắt đang nhìn chầm chầm Huỳnh Vân, nhưng trên mặt hắn ta lại lộ ra nụ cười hung ác, âm trầm lạnh lùng nói:
- Ha ha, đâu chỉ là biết, tiểu tử này một tháng trước suýt chút nữa hại ta không thể làm đàn ông nữa.

Nếu Nhị trưởng lão không tới kịp thời thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Có vẻ như cái vị Nhị trưởng lão kia không nói cho tên Đỗ Anh này biết thân phận của Huỳnh Khiếu Lôi thì phải, cho nên tên này mới không biết thân phận thật sự của Huỳnh Vân.
Còn gã đáng khinh bên cạnh Đỗ Anh nghe vậy thì cũng đã hiểu lý do.

Trước đó, gã nghe nói Tam thiếu gia ở bên ngoài làm xằng làm bậy, bị một tên tiểu tử ngăn trở, vốn muốn dạy cho tên tiểu tử kia một bài học, không ngờ lại có một cường giả xuất hiện.

Mà cường giả đó không ai khác chính là Huỳnh Khiếu Lôi của Huỳnh gia.

Đây dù sao cũng là nỗi nhục của Đỗ gia họ, cho nên Nhị trưởng lão mới không cho bất kỳ ai tiết lộ thân phận của ba người Huỳnh Khiếu Lôi cho Đỗ Anh biết.

Hắn ta mà biết thì không biết có đến Huỳnh gia gây cho Đỗ gia thêm phiền phức không.

Mà nhìn phản ứng của Đỗ Anh lúc này, gã cũng đoán được thiếu niên trước mặt này nhất định là tên tiểu đệ tử của Huỳnh gia ngày đó.
Khi Đỗ Anh nói ra những lời này, hắn ta cũng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cảm thấy rất tức giận, ngày đó suýt chút nữa đã đoạn tử tuyệt tôn, nghĩ đến điều này, lại càng tức giận hơn.
Nhìn Huỳnh Vân, Đỗ Anh lộ ra vẻ hung ác, cười lạnh lùng nói:
- Ha ha, có điều lúc này ngươi cũng không còn may mắn như vậy nữa rồi, gặp phải ta cũng chỉ có thể coi như ngươi xui xẻo.
Bị ánh mắt tức giận của Đỗ Anh nhìn chằm chằm, nhưng Huỳnh Vân lại bình tĩnh nói:
- Xui xẻo à? Không nhất định là như vậy đâu.
Đỗ Anh nghe Huỳnh Vân nói như vậy, cũng hơi sửng sốt, hắn ta không ngờ Huỳnh Vân lại dám trả lời như vậy.

Nhìn Huỳnh Vân, cảm nhận được khí tức của nàng, lúc vừa định nói chuyện, đột nhiên trợn to hai mắt, mang theo một tia khiếp sợ nói:
- Cái gì? Ngươi….

Ngươi đã đạt tới Khí Công cấp tám, sao có thể?
Trên mặt Đỗ Anh lúc này tràn đầy khiếp sợ, lúc vừa muốn lên tiếng, hắn ta đã dùng hơi thở của mình cảm ứng được khí tức trên người Huỳnh Vân, vốn chỉ là hành động vô tình, lại không nghĩ tới có thể cảm giác được khí tức của Huỳnh Vân cũng giống như mình.

Đỗ Anh hiện tại đã đạt đến thực lực Khí Công cấp tám, điều đó có nghĩa là bây giờ Huỳnh Vân cũng đã đạt đến Khí Công cấp tám rồi.
Đỗ Anh nhìn chằm chằm Huỳnh Vân với vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng thầm nghĩ: "Chuyện gì thế này, chẳng lẽ là nằm mơ sao? Một tháng, từ Khí Công cấp ba đến Khí Công cấp tám, chuyện này làm sao có thể?" Nghĩ lại, hắn ta đã mất hai năm mới từ Khí Công cấp ba đến Khí Công cấp tám, còn Huỳnh Vân chỉ có một tháng, đúng là khó có thể tin.

Nhưng mà cảm nhận được khí tức phát ra từ trên người Huỳnh Vân, hắn ta không thể không thừa nhận, Huỳnh Vân quả thật đã đạt tới Khí Công cấp tám.
Còn Lương Thành và gã âm trầm cùng gã đáng khinh cũng bị phản ứng của Đỗ Anh làm cho sững sờ, không biết tại sao hắn ta lại có phản ứng như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Đỗ Anh, Huỳnh Vân cũng thầm cười, nói tiếp:
- Không ngờ đúng không? Không có thực lực này, ngươi cho rằng ta sẽ nói những lời vừa rồi sao?
Lúc này, Đỗ Anh cũng chậm rãi khôi phục sự khiếp sợ vừa rồi Huỳnh Vân đã gây ra cho mình, thở ra một hơi, lập tức nheo mắt nhìn Huỳnh Vân nói:
- Ngươi đúng là làm cho ta bất ngờ, đúng vậy, ngươi đúng là có loại thực lực này, nhưng đúng lý ngươi không nên để cho ta biết, xem ra hôm nay nếu không giết ngươi, thì về sau sẽ gặp phiền phức lớn!
Huỳnh Vân ở đối diện nghe vậy cũng là nở nụ cười, lập tức nói:
- Ha ha, muốn giết ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã.
Huỳnh Vân vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, hơi thở dồn dập, chuẩn bị chiến đấu.
Nhìn động tác của Huỳnh Vân, Đỗ Anh lại cười khẩy một tiếng, sau đó trước tiên đưa mắt nhìn về phía Lương Thành, chỉ vào hắn nói:
- Đại Tam, Tiểu Lôi tên kia giao cho các ngươi.
..............
Tg: Tiếp tục làm thợ lặn:)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui