Ban ngày bọn họ không dám ra ngoài, buổi tối mới dám trèo ra ngoài tìm đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, nhẹ tay nhẹ chân đi vệ sinh rồi chui vào gầm giường nghỉ ngơi.
Chu Tuệ không ngủ được, cô ngẫu nhiên giật giật mắt tỉnh dậy, mỗi lần đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Ban đêm không ngủ được, ban ngày không dám ngủ, ban ngày hai mắt Chu Tuệ đỏ hoe, đau đớn không chịu nổi, Chu An ôm đầu để cô dựa vào một lúc, Chu Tuệ chậm rãi ngủ một lát.
Cô bị đánh thức bởi mùi thơm.
Mùi thơm của mì ăn liền.
Lúc tỉnh lại thì không thấy Chu An, cô vội vã lao ra như điên, nhìn thấy Chu An trong bếp, đứa nhỏ đang đứng trên ghế chờ mì gói.
Mì ly bị răng cắn mở, thêm nước nóng vào đó, gói gia vị cô bé cũng không tha, gần như tất cả đều bị cắn mở rồi đổ vào, tìm một cuốn sách để ấn lên trên.
Chu Tuệ hoảng sợ, ném chén mì vào thùng rác: "Ai cho em nấu?"
Chu An sửng sốt: "Chị! "
Chu Tuệ tiếp tục lấy sách quạt gió, lo lắng đến mức thay đổi giọng điệu: "Hương thơm sẽ đưa người tới đây! "
Nước mắt Chu An lập tức sợ hãi: "Chị.
" "
"Không sao, không sao, tạm thời không ai biết, chúng ta sẽ ổn thôi, chị vứt đồ đi rồi, chúng ta! " Cô còn chưa dứt lời, cô nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nam.
"Mày ngửi thấy mùi gì không?"
Trái tim cô nghẹn lại, bắt lấy tay Chu An trốn vào trong phòng.
Chu An che miệng không dám phát ra âm thanh, nước mắt lăn xuống.
Chu Tuệ ôm cô bé vào lòng, hai người cùng nhau trốn dưới gầm giường, sau đó, cô do dự một lát rồi lại trèo ra ngoài, Chu An sợ hãi vươn tay túm lấy cô.
Nước mắt Chu Tuệ rơi xuống, cô không ngừng lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng trấn an cô bé: "Chị không sao, đừng ra ngoài, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đừng ra ngoài, chị sẽ không sao.
"
Chu An che miệng, khóc đến mức mặt tái nhợt.
Người ngoài cửa không vào được, cuối cùng đi vào qua cửa sổ, đó là hai người, sau khi lục lọi thùng rác tìm mì ly, bọn họ xác định trong phòng có người nên nhìn xung quanh.
Chu Tuệ đứng trong phòng cầm dao găm, cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
"Là phụ nữ hahaha, tao chắc chắn đó là phụ nữ!" Bên ngoài, một người đàn ông phấn khích hét lên, "Nhìn kìa, tóc dài.
"
Cửa phòng bị đá mở ra một tiếng ‘rầm’, Chu Tuệ nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt mình, sợ tới mức bất giác lùi lại một bước.
"Gặp may rồi.
" Khi một người đàn ông trong số đó nhìn thấy dáng vẻ của Chu Tuệ thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Quá hợp khẩu vị của tao, tao sẽ đến trước.
"
"Không.
" Tên kia cũng có chút coi trọng Chu Tuệ, sống chết không chịu.
Hai người cãi nhau một lúc, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng súng, Chu Tuệ nhìn xuống người mình, mặt đầy máu, cô run rẩy nhìn về phía trước, hai người đàn ông đứng ở cửa bị bắn lủng đầu.
Cô gần như dùng hai tay ôm lấy hai chân, dùng hết sức trèo xuống gầm giường, ôm lấy Chu An đang ngất xỉu vì sốc.
Một lúc sau, một binh sĩ mặc đồng phục từ bên ngoài đi vào, có lẽ là để kiểm tra xem hai người kia đã chết chưa, sau khi đối phương kiểm tra xung quanh phòng, anh ta vội vàng rời đi.
Chu Tuệ không dám ra mặt, sau khi Chu An tỉnh lại, cô bé cũng không dám lên tiếng, ngay cả gọi chị cũng không gọi, như là bị dọa đến choáng váng.
Bản thân Chu Tuệ cũng sợ hãi, người chết nằm trong phòng, máu đỏ tươi tràn ra từ ngưỡng cửa, gần như sắp chảy đến dưới gầm giường.
Cô không dám nhìn hai xác chết, càng không dám đi ra ngoài, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, sau đó cô dùng mu bàn tay lau đi.
Hình Minh đến vào ban đêm.
Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc, anh còn tưởng rằng chị em Chu Tuệ gặp nạn, lông mày nhíu chặt, khi đến cửa thì nhìn thấy hai xác chết nam, giẫm lên xác chết, anh đi đến bên giường, nửa ngồi xổm xuống nhấc ga trải giường lên nhìn xuống gầm giường.
Chu Tuệ cầm con dao găm, ánh mắt kinh hãi nhìn anh, cánh tay cầm dao găm không ngừng run rẩy.
"Là tôi.
" Hình Minh duỗi tay ra đưa qua, "Cô có thể đi ra.
" "
Chu Tuệ đợi một lúc lâu mới cử động đôi chân tê dại của mình, cả người đều nhào vào vòng tay anh.
Cô run rẩy dữ dội, hàm răng đều run lập cập.
"Sao anh! "Cô khóc đến nỗi gần như hết hơi, cơ thể run rẩy, "Đi lâu như vậy mới về! "
"Xin lỗi.
" Hình Minh dùng lòng bàn tay to siết chặt sau gáy cô, ôm người càng chặt hơn, "Tôi đến muộn.
"